[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 67 : BẢ ĐỘC 4.25

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 22:00 11-10-2019

.
Sáng sớm Chủ nhật, trước lúc đi tắm, Janey hướng dẫn ông cách sử dụng iPad. Hodges vào trang Chiếc ô Xanh của Debbie và thấy có một tin nhắn từ tên Sát nhân Mercedes. Nó ngắn đến cụt lủn: Tao sẽ cho mày sống dở chết dở, đồ khọm già. “Ừ, nhưng hãy cho tao biết mày thực sự cảm thấy như thế nào,” ông nói, và bất ngờ với chính mình khi bật cười. Janey ra khỏi phòng tắm quấn người trong một chiếc khăn, hơi nước tỏa ra quanh người cô như một hiệu ứng đặc biệt của Hollywood. Cô hỏi ông cười vì chuyện gì. Hodges cho cô xem tin nhắn. Cô chẳng thấy nó buồn cười chút nào. “Em hy vọng anh biết mình đang làm gì.” Hodges cũng hy vọng thế. Có một điều mà ông biết chắc: khi về đến nhà, ông sẽ lấy khẩu Glock .40 mà ông vẫn mang theo người khi còn đương chức ra khỏi két trong phòng ngủ và bắt đầu mang nó bên mình. Happy Slapper giờ không đủ nữa. Điện thoại bên cạnh cái giường đôi đổ chuông. Janey nghe máy, trao đổi gọn lỏn, gác máy. “Dì Charlotte gọi. Bà ấy đề xuất là Liên hiệp Ăn chơi tập trung ăn sáng sau hai mươi phút nữa. Em nghĩ bà ấy đang nóng lòng đến Sugar Heights và bắt đầu kiểm tra các món đồ bạc.” “Được thôi.” “Bà ấy cũng phàn nàn là cái giường cứng quá thể đáng và bà ấy phải uống thuốc dị ứng vì mấy cái gối mút.” “Ừ hứ. Janey, máy tính của Olwia vẫn còn ở ngôi nhà Sugar Heights chứ?” “Chắc chắn rồi. Trong căn phòng chị ấy dùng để làm việc.” “Em có thể khóa phòng đó lại để họ không vào được không?” Cô ngừng lại giữa lúc đang cài áo ngực, đông cứng lại với tư thế đó trong giây lát, cùi chỏ cô luồn ra sau, một nguyên mẫu của phái đẹp. “Quỷ tha ma bắt trò đó đi, em chỉ cần bảo họ đừng có vào là xong. Em sẽ không để cho bà ấy hăm dọa mình đâu. Mà anh thấy Holly thế nào? Anh có hiểu được bất kỳ điều gì cô ấy nói không?” “Anh cứ tưởng cô ấy gọi một cái bánh xì hơi cho bữa tối cơ,” Hodges thú nhận. Janey đổ vật xuống chiếc ghế mà lúc tỉnh giấc hồi đêm ông đã thấy cô ngồi khóc, chỉ có điều lúc này cô lại cười. “Anh yêu, anh thật là một thanh tra tồi. Mà theo nghĩa này thì lại là tốt.” “Sau khi công việc tang lễ đã xong xuôi và họ đi khỏi…” “Cùng lắm là thứ Năm,” cô nói. “Họ mà ở lâu hơn chắc em sẽ phải giết họ mất.” “Và không bồi thẩm đoàn nào trên đời này sẽ buộc tội em. Sau khi họ đi, anh muốn đưa cậu bạn Jerome đến kiểm tra cái máy tính ấy. Lẽ ra anh nên đưa cậu ấy đến sớm hơn, nhưng…” “Họ sẽ bu lấy cậu ấy mất. Cả em nữa.” Hodges nghĩ đến đôi mắt soi mói sáng quắc của dì Charlotte, đồng tình. “Chẳng phải những gì liên quan đến Chiếc Ô Xanh sẽ không còn nữa sao? Em tưởng nó sẽ mất sạch mỗi lần anh rời khỏi trang đó.” “Điều anh quan tâm đến không phải là Chiếc ô Xanh của Debbie. Mà là những con ma chị gái em đã nghe thấy trong đêm.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang