[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 66 : BẢ ĐỘC 4.24

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 22:00 11-10-2019

Hodges và Janey được cho mượn một căn phòng có điện thoại ở cuối hành lang sảnh bệnh viện, và tại đó họ chia nhau lo liệu công việc cho người chết. Ông liên lạc với nhà tang lễ (Soames, cũng chính là nhà tang lễ đã lo liệu cho Olivia Trelawney) và bảo đảm bệnh viện đã chuẩn bị xong xuôi để trả lại thi hài khi xe đòn đến. Janey, sử dụng iPad với một sự thành thạo tự nhiên mà Hodges phải ghen tị, tải về một mẫu cáo phó từ tờ báo thành phố. Cô nhanh chóng điền thông tin vào, vừa làm cô vừa thỉnh thoảng lẩm nhẩm nói khẽ; một lần Hodges nghe thấy cô lẩm nhẩm cụm từ miễn vòng hoa viếng. Khi cáo phó được gửi lại qua email, cô lấy quyển sổ địa chỉ trong túi xách của mẹ mình ra và bắt đầu gọi cho một vài người bạn còn lại của bà. Cô tỏ ra dịu dàng và bình tĩnh, nhưng cũng chóng vánh. Giọng cô chỉ lạc đi đúng một lần, khi nói chuyện với Althea Greene, người y tá của mẹ cô và cũng là người bạn gần gũi nhất với bà suốt gần mười năm trời. Đến sáu giờ - cũng là lúc Brady Hartsfield về nhà và thấy mẹ hắn đang hoàn thiện những công đoạn cuối với món salad cá ngừ - cơ bản mọi việc đã đâu vào đấy. Đến bảy giờ kém mười, một chiếc xe đòn Cadillac màu trắng lăn bánh vào lối đi của bệnh viện và vòng ra sau. Những người trong xe biết phải đến chỗ nào; họ đã tới đây nhiều lần rồi. Janey nhìn Hodges, mặt cô tái nhẹ miệng run rẩy. “Em không dám chắc là mình có thể…” “Anh sẽ lo chuyện đó.” Quy trình xử lý thì vẫn vậy thôi, thật thế, ông đưa cho người liệm xác và trợ lý của ông ta một bản chứng từ có chữ ký, họ trao cho ông một tờ biên nhận. Ông nghĩ bụng, chẳng khác gì mua một chiếc xe hơi. Khi quay lại sảnh bệnh viện, ông nhìn thấy Janey đang ở bên ngoài, lại đang ngồi trên thanh cản của xe cứu thương. Ông ngồi xuống bên cạnh và cầm tay cô. Cô bóp chặt những ngón tay ông. Họ nhìn theo chiếc xe đòn cho đến khi nó đi khỏi tầm mắt. Rồi ông dẫn cô trở về xe của mình và họ chạy xe qua hai khối phố đến Holiday Inn. Henry Sirois, một người đàn ông to béo với cái bắt tay nhớp nháp, xuất hiện lúc tám giờ. Charlotte Gibney có mặt sau đó một tiếng, bà ta lùa một nhân viên khách sạn khệ nệ vác hành lý đi phía trước và phàn nàn về dịch vụ kinh khủng trên chuyến bay. Và bọn trẻ con khóc lóc, bà ta nói - cháu không muốn biết đâu. Họ không muốn biết, ấy vậy mà bà ta vẫn kể. Ông em béo tốt bao nhiêu thì bà ta gầy gò bấy nhiêu, và bà ta thăm dò Hodges với con mắt mờ đục đầy ngờ vực. Lò dò bên cạnh dì Charlotte là Holly, con gái bà ta, một bà cô không chồng cũng tầm tuổi Janey nhưng vẻ ngoài thì chẳng giống Janey chút nào cả. Holly Gibney không bao giờ nói to hơn mức lí nhí và dường như gặp vấn đề về giao tiếp bằng ánh mắt. “Dì muốn thấy Betty,” dì Charlotte tuyên bố sau một cái ôm khô khan chóng vánh với cháu gái. Như thể bà ta tưởng đâu bà Wharton đang được quán ở sảnh khách sạn, đầu thì rải hoa ly còn hoa cẩm chướng phủ dưới chân. Janey giải thích rằng thi hài người chết đã được đưa đến Nhà tang lễ Soames trong thành phố, ở đó thi thể phàm trần của Elizabeth Wharton sẽ được hỏa táng vào chiều thứ Tư, sau lễ viếng vào thứ Ba và một buổi lễ gọn nhẹ không theo tôn giáo nào vào sáng thứ Tư. “Hỏa táng là trò mọi rơ,” cậu Henry tuyên bố. Tất cả những gì hai người này nói hình như đều là những tuyên bố trịnh trọng. “Đó là ý nguyện của mẹ cháu,” Janey nói khẽ khàng, lịch sự nhưng Hodges để ý thấy má cô ửng hồng. Ông nghĩ không khéo rắc rối đến nơi, có thể là một đòi hỏi được thấy di nguyện bằng văn bản yêu cầu cụ thể được hỏa táng thay vì chôn, nhưng rồi họ cũng giữ được hòa khí. Có lẽ họ đang nghĩ đến ngần ấy triệu đô mà Janey được thừa kế từ chị gái mình - khoản tiền Janey tùy ý chia. Hoặc không. Thậm chí có khi cậu Henry và dì Charlotte còn cân nhắc đến cả việc họ đã chẳng thăm hỏi gì người chị gái già cả của mình trong suốt những năm cuối cùng khổ sở của bà. Các chuyến thăm nom mà bà Wharton nhận được trong những năm ấy là của Olivia, dì Charlotte không đề cập đến tên người phụ nữ này, mà chỉ gọi là “cái đứa có vấn đề ấy”. Và tất nhiên còn có Janey, vẫn chưa hồi phục sau cuộc hôn nhân và vụ ly hôn cay đắng, người đã có mặt ở đó vào phút cuối. Năm người dùng bữa tối muộn ở phòng ăn vắng tanh của Holiday Inn. Từ những chiếc loa trên đầu, Herb Alpert ngân nga tiếng kèn. Dì Charlotte dùng món salad và phàn nàn về nước xốt, thứ mà bà ta đã yêu cầu cụ thể là phải để riêng bên cạnh. “Họ có cho vào một cái lọ nhỏ đi nữa thì hàng đóng chai ở siêu thị vẫn là hàng đóng chai ở siêu thị thôi,” bà ta tuyên bố. Cô con gái lúng ba lúng búng của bà ta thì gọi món gì đó nghe như bánh xì dẹt đôi ta cứng tròn. Hóa ra là món bánh mì kẹp phô mai, nướng giòn. Cậu Henry chọn món mì fettuccini alfredo và mút sạch từng sợi với sự hiệu quả của một chiếc máy hút bụi hiệu Rinse N Vac công suất lớn, những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán lúc ông ta sắp về đến đích. Ông ta vét nốt chỗ nước xốt dính lại bằng một miếng bánh mì phết bơ. Hodges đảm nhiệm hầu hết phần trò chuyện, ông kể lại những công việc từ ngày ông làm cho Vigilant. Công việc thì là bịa, nhưng câu chuyện hầu hết là thật, biến tấu từ những năm tháng ông còn làm cảnh sát. Ông kể cho họ nghe về tên trộm bị bắt quả tang đang tìm cách chui qua cửa sổ tầng hầm và bị tụt mất cả quần khi cố thoát ra (câu chuyện khiến Holly khẽ mỉm cười); cậu nhóc mười hai tuổi nấp sau cửa sổ phòng ngủ và dùng cây gậy bóng chày đập cho kẻ đột nhập chết giấc; người giúp việc ăn trộm mấy món đồ trang sức của chủ nhà cuối cùng lại làm rơi chúng ra khỏi đồ lót trong lúc phục vụ bữa tối. Có những câu chuyện u tối hơn, rất nhiều là khác, mà ông giữ lại cho riêng mình. Trong lúc ăn tráng miệng (mà Hodges bỏ qua, cơn háu đói vô liêm sỉ của cậu Henry đóng vai trò như một tấm gương cảnh báo đầy sức thuyết phục), Janey mời những người họ hàng mới đến nghỉ tại ngôi nhà ở Sugar Heights từ ngày mai, và ba người họ lững thững bước về những căn phòng đã thanh toán của mình. Charlotte và Henry có vẻ hăm hở trước viễn cảnh được tận mắt chứng kiến xem nửa kia sống thế nào. Còn về Holly… ai biết được? Phòng của những người mới đến ở tầng một. Janey và Hodges ở tầng ba. Khi họ đến chỗ những cánh cửa phòng liền nhau, cô hỏi ông có ngủ với cô không. “Không sex,” cô nói. “Cả đời em chưa bao giờ thấy ít hứng thú như thế này. Cơ bản là em chỉ không muốn ở một mình.” Hodges thấy thế cũng tốt. Vả lại ông cũng không dám chắc mình làm ăn được gì không nữa. Cơ bụng và cơ đùi của ông vẫn còn nhức mỏi từ đêm qua… mà, ông tự nhắc mình, đêm qua về cơ bản là cô làm hết mọi việc. Khi họ đã ở dưới tấm chăn mỏng, cô nằm nép sát vào ông. Ông không dám tin vào cảm giác ấm áp và săn chắc của cơ thể cô. Vào sự hiện hữu của cô. Đúng thật là ông không thấy ham muốn gì trong lúc này, nhưng ông thấy may mà là bà cụ già đã thật tử tế mà qua đời sau đấy chứ không phải là trước khi ông được tận hưởng cảm giác kỳ diệu. Kể ra thì nghĩ vậy, cũng không được đàng hoàng lắm, nhưng biết làm sao được. Corinne, vợ cũ của ông, vẫn nói rằng đàn ông sinh ra là đã bậy bạ sẵn rồi. Cô gối đầu lên vai ông. “Em rất vui vì anh đến.” “Anh cũng thế.” Đó hoàn toàn là sự thật. “Anh có nghĩ họ biết chúng ta đang cùng nhau không?” Hodges ngẫm nghĩ. “Dì Charlotte biết, nhưng cho dù không thế này thì bà ấy cũng vẫn biết.” “Và anh có thể dám chắc điều đó vì anh được đào tạo…” “Chính xác. Đi ngủ nào, Janey.” Cô nhắm mắt, nhưng khi ông thức giấc lúc tảng sáng, vì nhu cầu đi vệ sinh, cô đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bãi đỗ xe và khóc. Ông, đặt ta lên vai cô. Cô ngước lên. “Em làm anh tỉnh giấc rồi. Em xin lỗi.” “Không, đây là giờ xả nước lúc ba giờ sáng mọi khi của anh. Em vẫn ổn chứ?” “Vâng. Ừ.” Cô mỉm cười, rồi lau nước mắt bằng bàn tay nắm lại như một đứa trẻ. “Chỉ là em căm ghét bản thân mình đã đẩy mẹ đến Sunny Acres.” “Nhưng bà ấy muốn đến đó, em bảo vậy còn gì.” “Vâng. Mẹ muốn thế. Nhưng dường như cũng chẳng làm thay đổi cảm giác của em chút nào.” Janey nhìn ông, ánh mắt rầu rĩ và lấp loáng nước. “Em còn căm ghét chính mình vì đã bỏ mặc Olivia làm hết phần vất vả trong khi em ở California.” “Với tư cách là một thanh tra được đào tạo bài bản, anh suy luận rằng khi đó em đang cố tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.” Cô trao cho ông một nụ cười nhợt nhạt. “Anh là một người tốt. Bill ạ. Đi vệ sinh đi nào.” Khi ông quay ra, cô đã lại nằm cuộn tròn trên giường. Ông choàng tay quanh người cô và họ nằm úp thìa cho đến hết đêm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang