[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Chương 65 : BẢ ĐỘC 4.23
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 22:00 11-10-2019
.
Mùa giải Little League đang đến giai đoạn căng thẳng, và Brady dành cả buổi chiều thứ Bảy đầy nắng ở công viên MCGINNIS, nơi một loạt các trận đấu đang diễn ra trên cả ba sân. Chiều nay thật ấm áp và công việc cũng rất chóng vánh. Một đống những đứa con gái tuổi dở dở ương ương đến xem tụi em của chúng giao chiến, và khi xếp hàng chờ mua kem, dường như điều duy nhất mà chúng nói đến (không thì ít ra cũng là điều duy nhất mà Brady nghe thấy chúng nói đến) là buổi biểu diễn sắp tới của ‘Round Here tại MAC’. Có vẻ như đứa nào cũng đi thì phải. Brady đã quyết định hắn cũng sẽ đi nữa. Hắn chỉ cần nghĩ ra cách để tuôn chiếc áo đặc biệt của mình vào - chiếc áo nhồi đầy những viên bi sắt và những thỏi thuốc nổ dẻo.
Màn diễn chốt của mình, hắn thầm nghĩ. Dòng tít lớn cho muôn đời sau.
Ý nghĩ đó làm hắn thêm phấn chấn. Việc bán sạch cả xe kem đầy cũng góp phần vào đó - ngay cả mòn JuCee Stix cũng chỉ đến bốn giờ là hết veo. Trở về công ty kem, hắn trao lại chìa khóa cho Shirley Orton (hình như cô ả không bao giờ ra về thì phải) và hỏi liệu hắn có thể đổi ca cho Rudy Stanhope, theo lịch là sẽ làm ca chiều Chủ nhật. Các ngày Chủ nhật - luôn phải giả sử là điều kiện thời tiết thuận lợi - là những ngày bận rộn, ba chiếc xe của Loeb’s không chỉ bán tại MCGINNIS mà là cả bốn công viên lớn khác của thành phố. Hắn kèm theo đề nghị của mình một nụ cười lấy lòng giả lả mà Shirley vẫn luôn chết mê chết mệt.
“Tức là,” Shirley nói, “anh muốn được nghỉ hai buổi chiều liền nhau chứ gì.”
“Cô hiểu quá còn gì.” Hắn giải thích rằng mẹ hắn muốn đi thăm anh trai, thế có nghĩa là phải ngủ lại ít nhất một đêm, có khi còn hai. Tất nhiên bà ta chẳng có anh em nào, và khi nói về những chuyến đi, thì chuyến đi duy nhất mẹ hắn quan tâm lúc này là hành trình đầy thơ mộng tìm ghế sofa đến tủ rượu rồi quay trở lại.
“Tôi tin là Rudy sẽ đồng ý thôi. Anh có muốn tự gọi cho cậu ta không?”
“Nếu lời đề nghị mà do cô đưa ra thì coi như xong rồi còn gì.”
Cô ả cười hinh hích, làm những tảng thịt bự chảng rung rinh rất tởm. Cô ả gọi điện trong lúc Brady thay quần áo mặc thường ngày. Rudy sung sướng nhường ca Chủ nhật và nhận ca thứ Ba của Brady. Như vậy là hắn có hai buổi chiều rảnh rỗi để rình mò quanh Zoney’s GOMART, và hai là đủ rồi. Nếu con bé không xuất hiện cùng con chó vào một trong hai ngày đó, thì thứ Tư hắn sẽ xin nghỉ ốm. Nếu hắn buộc phải làm thế, nhưng hắn không nghĩ là sẽ lâu đến vậy.
Sau khi rời khỏi Loeb’s, Brady đi mua sắm vài món ở cửa hàng Kroger. Hắn nhặt nhanh nửa tá đồ hai mẹ con cần đến - nguồn lương thực như trứng, sữa, bơ, và bột ngũ cốc Cocoa Puff - rồi vòng qua quầy thịt và lấy nửa cân hamburger. Chín mươi phần trăm nạc. Không gì khác ngoài thứ ngon nhất cho bữa ăn cuối cùng của Odell.
Về đến nhà, hắn mở garage và đỡ những món đã mua ở Garden World, thận trọng để những lọ GOPHER-GO lên một cái giá cao. Mẹ hắn hiếm khi ra đến đây, nhưng không thể mạo hiểm được. Có một chiếc tủ lạnh mini đặt dưới bàn làm việc; Brady mua nó trong đám đồ cũ với giá bảy đô la, rẻ như ăn trộm. Đây là nơi hắn vẫn để đồ uống của mình. Hắn nhét gói hamburger vào phía sau đống Coke và Mountain Dew rồi lẳng chỗ đồ ăn còn lại vào trong. Cảnh hắn thấy trong bếp thật là dễ chịu: mẹ hắn đang rắc ớt bột paprika lên món salad cá ngừ trông ngon lành ra phết.
Bà ta bắt gặp cái nhìn của hắn và bật cười. “Mẹ muốn đền cho món lasagna. Mẹ xin lỗi về chuyện đó, nhưng hôm ấy mẹ mệt vô cùng luôn.”
Có mà bà say rũ ra thì có, hắn nghĩ bụng, nhưng ít nhất thì bà ta cũng còn chưa hoàn toàn buông thả.
Bà ta chu môi ra, mới tô son tươi tắn. “Hôn mẹ một cái nào, cưng.”
Cục cưng choàng tay quanh người mẹ hắn và hôn bà ta một cái thật lâu. Son môi của bà ta có vị gì đó ngọt ngọt. Rồi bà ta phát nhẹ lên mông hắn và bảo hắn xuống hầm chơi máy tính cho đến khi bữa tối sẵn sàng.
Brady gửi cho lão cớm một tin nhắn cụt lủn - Tao sẽ cho mày sống dở chết dở, đồ khọm già. Sau đó hắn chơi Resident Evil đến khi mẹ hắn gọi lên ăn tối. Món salad cá ngừ ngon tuyệt và hắn chén liền hai lượt. Bà ta thực sự biết nấu ăn khi bà ta muốn, và hắn không nói gì khi bà ta rót ly đầu tiên của buổi tối, một ly ngoại cỡ để bù cho hai ba ly nhỏ hơn mà bà ta đã từ chối chính mình chiều hôm đó. Đến chín giờ, bà ta đã lại đang ngáy vang trên ghế.
Brady tranh thủ cơ hội đó lên mạng và tìm hiểu tất cả về buổi diễn sắp tới của Round Here. Hắn xem một video trên YOUTUBE trong đó lũ con gái bàn luận xem ai và người hấp dẫn nhất trong số năm anh chàng. Kết quả được đồng thuận là Cam, ca sĩ chính trong bài “Look Me in My Eyes”, một mẩu âm thanh lộn mửa mà Brady nhớ láng máng là đã nghe trên radio năm ngoái. Hắn tưởng tượng cảnh những bộ mặt cười cợt đó bị bị sắt xé nát, những chiếc quần jean Guess giống hệt nhau cháy bùng 23
◄○►
Mùa giải Little League đang đến giai đoạn căng thẳng, và Brady dành cả buổi chiều thứ Bảy đầy nắng ở công viên MCGINNIS, nơi một loạt các trận đấu đang diễn ra trên cả ba sân. Chiều nay thật ấm áp và công việc cũng rất chóng vánh. Một đống những đứa con gái tuổi dở dở ương ương đến xem tụi em của chúng giao chiến, và khi xếp hàng chờ mua kem, dường như điều duy nhất mà chúng nói đến (không thì ít ra cũng là điều duy nhất mà Brady nghe thấy chúng nói đến) là buổi biểu diễn sắp tới của ‘Round Here tại MAC’. Có vẻ như đứa nào cũng đi thì phải. Brady đã quyết định hắn cũng sẽ đi nữa. Hắn chỉ cần nghĩ ra cách để tuôn chiếc áo đặc biệt của mình vào - chiếc áo nhồi đầy những viên bi sắt và những thỏi thuốc nổ dẻo.
Màn diễn chốt của mình, hắn thầm nghĩ. Dòng tít lớn cho muôn đời sau.
Ý nghĩ đó làm hắn thêm phấn chấn. Việc bán sạch cả xe kem đầy cũng góp phần vào đó - ngay cả mòn JuCee Stix cũng chỉ đến bốn giờ là hết veo. Trở về công ty kem, hắn trao lại chìa khóa cho Shirley Orton (hình như cô ả không bao giờ ra về thì phải) và hỏi liệu hắn có thể đổi ca cho Rudy Stanhope, theo lịch là sẽ làm ca chiều Chủ nhật. Các ngày Chủ nhật - luôn phải giả sử là điều kiện thời tiết thuận lợi - là những ngày bận rộn, ba chiếc xe của Loeb’s không chỉ bán tại MCGINNIS mà là cả bốn công viên lớn khác của thành phố. Hắn kèm theo đề nghị của mình một nụ cười lấy lòng giả lả mà Shirley vẫn luôn chết mê chết mệt.
“Tức là,” Shirley nói, “anh muốn được nghỉ hai buổi chiều liền nhau chứ gì.”
“Cô hiểu quá còn gì.” Hắn giải thích rằng mẹ hắn muốn đi thăm anh trai, thế có nghĩa là phải ngủ lại ít nhất một đêm, có khi còn hai. Tất nhiên bà ta chẳng có anh em nào, và khi nói về những chuyến đi, thì chuyến đi duy nhất mẹ hắn quan tâm lúc này là hành trình đầy thơ mộng tìm ghế sofa đến tủ rượu rồi quay trở lại.
“Tôi tin là Rudy sẽ đồng ý thôi. Anh có muốn tự gọi cho cậu ta không?”
“Nếu lời đề nghị mà do cô đưa ra thì coi như xong rồi còn gì.”
Cô ả cười hinh hích, làm những tảng thịt bự chảng rung rinh rất tởm. Cô ả gọi điện trong lúc Brady thay quần áo mặc thường ngày. Rudy sung sướng nhường ca Chủ nhật và nhận ca thứ Ba của Brady. Như vậy là hắn có hai buổi chiều rảnh rỗi để rình mò quanh Zoney’s GOMART, và hai là đủ rồi. Nếu con bé không xuất hiện cùng con chó vào một trong hai ngày đó, thì thứ Tư hắn sẽ xin nghỉ ốm. Nếu hắn buộc phải làm thế, nhưng hắn không nghĩ là sẽ lâu đến vậy.
Sau khi rời khỏi Loeb’s, Brady đi mua sắm vài món ở cửa hàng Kroger. Hắn nhặt nhanh nửa tá đồ hai mẹ con cần đến - nguồn lương thực như trứng, sữa, bơ, và bột ngũ cốc Cocoa Puff - rồi vòng qua quầy thịt và lấy nửa cân hamburger. Chín mươi phần trăm nạc. Không gì khác ngoài thứ ngon nhất cho bữa ăn cuối cùng của Odell.
Về đến nhà, hắn mở garage và đỡ những món đã mua ở Garden World, thận trọng để những lọ GOPHER-GO lên một cái giá cao. Mẹ hắn hiếm khi ra đến đây, nhưng không thể mạo hiểm được. Có một chiếc tủ lạnh mini đặt dưới bàn làm việc; Brady mua nó trong đám đồ cũ với giá bảy đô la, rẻ như ăn trộm. Đây là nơi hắn vẫn để đồ uống của mình. Hắn nhét gói hamburger vào phía sau đống Coke và Mountain Dew rồi lẳng chỗ đồ ăn còn lại vào trong. Cảnh hắn thấy trong bếp thật là dễ chịu: mẹ hắn đang rắc ớt bột paprika lên món salad cá ngừ trông ngon lành ra phết.
Bà ta bắt gặp cái nhìn của hắn và bật cười. “Mẹ muốn đền cho món lasagna. Mẹ xin lỗi về chuyện đó, nhưng hôm ấy mẹ mệt vô cùng luôn.”
Có mà bà say rũ ra thì có, hắn nghĩ bụng, nhưng ít nhất thì bà ta cũng còn chưa hoàn toàn buông thả.
Bà ta chu môi ra, mới tô son tươi tắn. “Hôn mẹ một cái nào, cưng.”
Cục cưng choàng tay quanh người mẹ hắn và hôn bà ta một cái thật lâu. Son môi của bà ta có vị gì đó ngọt ngọt. Rồi bà ta phát nhẹ lên mông hắn và bảo hắn xuống hầm chơi máy tính cho đến khi bữa tối sẵn sàng.
Brady gửi cho lão cớm một tin nhắn cụt lủn - Tao sẽ cho mày sống dở chết dở, đồ khọm già. Sau đó hắn chơi Resident Evil đến khi mẹ hắn gọi lên ăn tối. Món salad cá ngừ ngon tuyệt và hắn chén liền hai lượt. Bà ta thực sự biết nấu ăn khi bà ta muốn, và hắn không nói gì khi bà ta rót ly đầu tiên của buổi tối, một ly ngoại cỡ để bù cho hai ba ly nhỏ hơn mà bà ta đã từ chối chính mình chiều hôm đó. Đến chín giờ, bà ta đã lại đang ngáy vang trên ghế.
Brady tranh thủ cơ hội đó lên mạng và tìm hiểu tất cả về buổi diễn sắp tới của Round Here. Hắn xem một video trên YOUTUBE trong đó lũ con gái bàn luận xem ai và người hấp dẫn nhất trong số năm anh chàng. Kết quả được đồng thuận là Cam, ca sĩ chính trong bài “Look Me in My Eyes”, một mẩu âm thanh lộn mửa mà Brady nhớ láng máng là đã nghe trên radio năm ngoái. Hắn tưởng tượng cảnh những bộ mặt cười cợt đó bị bị sắt xé nát, những chiếc quần jean Guess giống hệt nhau cháy bùng tả tơi.
Lúc sau, sau khi giúp bà mẹ vào giường và chắc chắn bà ta đã say bí tỉ, hắn lấy chiếc hamburger, cho nó vào một cái bát, trộn vào hai chén GOPHER-GO. Nếu ngần ấy mà còn chưa đủ giết Odell, hắn sẽ lấy cái xe bán kem mà cán qua con chó khốn kiếp ấy cho xong.
Ý nghĩ ấy làm hắn nhếch mép.
Hắn cho chiếc hamburger tẩm độc vào túi Baggie và nhét nó trở lại vào tủ lạnh mini, cẩn thận giấu nó vào sau những lon soda. Hắn cũng cẩn thận rửa cả hai tay và cái bát trộn bằng rất nhiều nước xà phòng nóng.
Đêm đó, Brady ngủ ngon lành. Không có cơn đau đầu nào và cũng chẳng có giấc mơ nào về người em trai đã chết của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện