[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 61 : BẢ ĐỘC 4.19

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 21:59 11-10-2019

.
Em gái Jerome đang chơi nhảy dây với hai đứa bạn trên lối dẫn vào nhà Robinson khi Hodges tới nơi. Cả mấy đứa đều mặc áo phông vải bóng in hình một boyband nào đó. Ông băng ngang qua thảm cỏ, một tay cầm cặp hồ sơ. Barbara chạy đến đập tay rồi đấm tay đón chào ông, sau đó vội vàng trở lại cầm đầu dây của mình. Jerome, mặc quần soóc và áo phông City College đã xé bỏ hai ống tay áo, đang ngồi trên bậc hiên uống nước cam. Odell ở bên cạnh cậu ta. Cậu nói với Hodges rằng bố mẹ mình đang đi mua sắm, và cậu phải trông em cho đến khi họ quay về. “Thực sự là con bé chẳng cần có người trông nữa. Nó ma mãnh hơn bố mẹ cháu tưởng nhiều.” Hodges ngồi xuống bên cạnh cậu. “Cháu không được chủ quan thế đâu. Về điều này thì hãy tin bác, Jerome à.” “Chính xác thì thế nghĩa là sao ạ?” “Trước tiên hãy cho bác biết cháu đã phát hiện được gì rồi nào?” Thay vì trả lời, Jerome chỉ vào xe của Hodges đang đỗ ngoài lề đường để không làm ảnh hưởng đến trò chơi của mấy cô bé. “Cái xe kia đời bao nhiêu?” “Hai nghìn lẻ tư. Không bắt mắt lắm, nhưng chạy chưa nhiều. Muốn mua nó à?” “Tha cho cháu đi. Bác khóa xe chưa?” “Rồi.” Dù đây là một khu dân cư yên bình và ông đang ngồi ngay đây nhìn nó. Sức mạnh của thói quen. “Đưa cho cháu chìa khóa của bác.” Hodges thọc tay vào túi áo và đưa cho cậu. Jerome kiểm tra cái chìa khóa bấm và gật đầu. “PKE,” cậu nói. “Bắt đầu được đưa vào sử dụng hồi thập niên chín mươi, ban đầu chỉ là phụ kiện đi kèm nhưng đến đầu thế kỷ thì cơ bản đã trở thành một thiết bị tiêu chuẩn. Bác có biết nó có nghĩa là gì không?” Với tư cách thanh tra phụ trách vụ Thảm sát City Center (và là người thường xuyên thẩm vấn Olivia Trelawney) đương nhiên là Hodges biết. “Passive keyless entry - cảm biến tự động đóng mở xe không cần chìa khóa.” “Chính xác.” Jerome nhấn một trong hai nút trên chiếc chìa khóa. Ở lề đường, đèn phanh chiếc Toyota của Hodges vụt lóe sáng. “Bây giờ thì mở nhé.” Cậu nhấn nút còn lại. Đèn lại lóe lên. “Giờ thì lại khóa. Mà bác thì vẫn cầm chìa.” Cậu đặt nó vào lòng bàn tay Hodges. “Tất cả vẫn an toàn nguyên vẹn, đúng không?” “Căn cứ vào cuộc thảo luận này thì có lẽ là không.” “Cháu biết mấy tay ở trường đại học, họ có một câu lạc bộ máy tính. Cháu sẽ không cho bác biết tên họ đâu, vậy nên đừng có hỏi.” “Bác còn không nghĩ đến việc đó ấy chứ.” Họ không phải người xấu, nhưng họ biết tất cả những trò xấu xa ấy - hack, sao chép dữ liệu, ăn cắp thông tin, đại loại những trò như vậy. Họ bảo cháu rằng PKE về cơ bản là một dạng giấy phép để ăn trộm. Khi bác nhấn nút khóa hay mở xe, chìa khóa sẽ phát ra một tín hiệu sóng vô tuyến tần số thấp. “Một loại mã. Nếu bác nghe được thì nó đại để giống tiếng bíp bíp hoặc tít tít mà ta thường thấy khi bấm quay số nhanh một số fax. Bác hiểu chứ?” “Ừ, đến đoạn này thì vẫn hiểu.” Trong lối đỗ xe, mấy cô bé đang đồng thanh hát “Sally-in-the-alley” trong lúc Barbara Robinson nhảy ra ra vào vào vòng dây rất điệu nghệ, đôi chân màu nâu chắc nịch của cô bé thoăn thoắt cùng hai đuôi tóc nẩy tưng tưng. “Mấy người bạn của cháu cho biết là rất dễ thu được đoạn mã đó, nếu bác có đúng thiết bị cần thiết. Ta có thể chế lại chìa khóa bấm mở garage hoặc điều khiển ti vi để làm việc đó, chỉ có điều là với một thứ như vậy thì sẽ phải đứng thật gần mới được. Tầm trong vòng mười tám mét. Nhưng bác cũng có thể làm một cái mạnh hơn. Các linh kiện phụ kiện đều có sẵn tại cửa hàng điện tử gần khu mình ở. Tổng chi phí, quãng một trăm đô. Tầm hoạt động lên tới chín mươi mét. Bác chờ cho nạn nhân ra khỏi chiếc xe mục tiêu. Khi bà ta nhấn nút khóa xe thì bác cũng nhấn nút của mình. Thiết bị của bác bắt được tín hiệu và lưu nó lại. Bà ta bước đi, và khi bà ta đã đi khuất hẳn, bác lại ấn nút lần nữa. Chiếc xe đã được mở khóa, và thế là bác vào thôi.” Hodges nhìn chìa khóa của mình, rồi lại nhìn Jerome. “Cái này có tác dụng thật à?” “Hoàn toàn thật. Bạn cháu bảo giờ thì khó khăn hơn rồi - các nhà sản xuất đã điều chỉnh lại hệ thống sao cho tín hiệu thay đổi mỗi lần bấm nút - nhưng không phải là bất khả thi. Bất kỳ hệ thống nào do đầu óc con người tạo ra thì cũng đều có thể bị hóa giải bằng đầu óc con người. Bác hiểu ý cháu chứ?” Hodges gần như không nghe thấy cậu, chứ đừng nói gì đến chuyện hiểu ý. Ông đang nghe về tên Sát nhân Mercedes giai đoạn trước khi hắn trở thành Sát nhân Mercedes. Có thể hắn đã mua một thiết bị mà Jerome vừa mới nói đến, nhưng rất nhiều khả năng là hắn đã tự tạo ra nó. Và phải chăng chiếc Mercedes của bà Trelawney là chiếc xe đầu tiên hắn thử dùng thiết bị đó? Ít có khả năng đó lắm. Mình phải kiểm tra những vụ trộm xe ở khu vực trung tâm, ông thầm nghĩ. Bắt đầu từ… cứ cho là 2007 và suốt một mạch đến đầu mùa xuân năm 2009. Ông có một người bạn trong danh sách, Marlo Everett, người vẫn chịu ơn ông. Hodges tin chắc Marlo sẽ tiến hành một cuộc rà soát không chính thức hộ ông mà không cần gặng hỏi gì nhiều. Nếu cô ta tìm ra được một vài báo cáo trong đó cảnh sát điều tra kết luận rằng “nguyên đơn có lẽ đã quên khóa xe”, là ông sẽ biết ngay. Thực ra, trong thâm tâm ông đã biết rồi. “Bác Hodges?” Jerome đang nhìn ông với vẻ hơi lo lắng. “Cháu bảo sao cơ, Jerome?” “Dạo bác còn đang điều tra vụ án ở City Center, bác có kiểm tra thiết bị PKE này với cảnh sát phụ trách mảng trộm cắp ô tô không? Ý cháu là họ phải biết về nó chứ. Đâu có mới mẻ gì. Mấy người bạn cháu bảo trò này thậm chí còn có tên riêng nữa cơ, đánh cắp mắt thần.” “Tụi bác đã nói chuyện với người thợ chính của đại lý Mercedes, và anh ta nói hung thủ sử dụng một chiếc chìa khóa,” Hodges nói. Ngay với chính ông, câu trả lời nghe cũng thật yếu ớt và đầy bao biện. Tệ hơn: bất tài. Điều mà người thợ chính đã làm - cũng như tất cả họ - là giả định rằng hung thủ đã dùng một chiếc chìa khóa. Chiếc chìa khóa bị một người phụ nữ đầu óc chập mạch không được ai ưa bỏ quên trong ổ. Jerome nhếch một nụ cười khẩy trông thật lạ lùng và không ăn nhập gì với vẻ mặt non choẹt của cậu. “Có những thứ mà mấy người làm đại lý ô tô không bao giờ đả động đến đâu, bác Hodges. Chính xác thì họ không nói dối, họ chỉ trục xuất nó khỏi tâm trí của mình thôi. Kiểu như túi khí bung ra có thể cứu mạng hành khách nhưng cũng có thể đẩy mảnh kính vào làm mù mắt người ta. Tỷ lệ lộn vòng cao của một số loại xe SUV. Hoặc việc đánh cắp một tín hiệu PKE là dễ dàng đến mức này. Nhưng bọn ăn trộm xe thì phải rất siêu rồi, đúng không nào? Ý cháu là, chúng phải cực siêu.” Sự thật trần trụi là Hodges không biết. Lẽ ra thì ông phải biết nhưng rốt cuộc là không. Ông và Pete gần như suốt ngày đi hiện trường, làm việc cả hai ca và có lẽ mỗi đêm chỉ được ngủ năm tiếng. Giấy tờ chồng chất. Nếu như có báo cáo từ bộ phận điều tra các vụ ăn cắp xe hơi, thì chắc có lẽ nó cũng nằm trong cặp hồ sơ ở đâu đó. Ông không dám hỏi người cộng sự cũ của mình về nó, nhưng nhận ra rằng có lẽ ông phải sớm cho Pete biết mọi chuyện. Đấy là nói nếu như ông không thể tự mình tìm ra. Trong khi đó, Jerome cần biết tất cả. Bởi vì người mà Hodges đang chọc giận là một tên điên. Barbara chạy lại, đầm đìa mồ hôi và thở không ra hơi. “Anh Jay, em và Hilda với Tonya có thể xem Regular Show được không?” “Đi đi”, Jerome nói. Con bé choàng tay qua người cậu và áp má vào má anh trai. “Anh làm bánh rán cho bọn em được không, anh trai yêu quý?” “Không.” Con bé ngừng ôm và lùi ra ngay. “Anh thật là hư. Lại còn lười nữa.” “Sao em không xuống cửa hàng Zoney mua ít Eggo ấy?” “Không có tiền chứ còn sao.” Jerome thọc tay vào túi và chìa cho con bé một tờ năm đô. Cách này giúp cậu kiếm được một cái ôm nữa. “Anh còn hư nữa không?” “Không, anh rất ngoan! Người anh tốt nhất trên đời.” “Em phải đi cùng mấy bạn nữa đấy,” Jerome nói. “Và dắt cả Odell theo,” Hodges nói. Barbara cười khúc khích. “Bọn cháu lúc nào cũng dắt Odell theo mà.” Hodges nhìn các cô bé ào xuống vỉa hè trong những chiếc áo phông đồng bộ (vừa nói chuyện với tốc độ một dặm một phút vừa thay phiên nhau cầm dây dắt Odell), với cảm giác bứt rứt sâu sắc. Ông khó có thể bắt gia đình Robinson phải sống cảnh im ỉm cửa đóng then cài, nhưng những cô bé kia trông thật bé bỏng quá. “Jerome? Nếu có ai đó tìm cách gây chuyện với chúng, liệu Odel, có…?” “Bảo vệ chúng không ấy à?” Giọng Jerome lúc này hoàn toàn nghiêm túc. “Bằng cả mạng sống của nó, bác H. ạ. Bằng cả mạng sống của nó. Bác đang nghĩ đến chuyện gì vậy?” “Bác có thể tiếp tục tin tưởng vào sự kín kẽ của cháu chứ?” “Vâng thưa ngày!” “Được rồi, bác sẽ cho cháu biết nhiều chuyện đấy. Nhưng đổi lại, cháu phải hứa từ bây giờ sẽ gọi bác là Bill nhé.” Jerome ngẫm nghĩ. “Chắc sẽ mất một thời gian mới quen, nhưng được ạ.” Hodges cho cậu hầu hết mọi chuyện (không đả động đến việc đêm rồi mình ngủ ở đâu), thỉnh thoảng lại phải xem đến những ghi chép trong sổ. Đến khi ông kể xong, Barbara và mấy cô bạn đang từ GOMART quay trở về, vừa tung chuyền nhau một hộp Eggo vừa cười đùa. Chúng vào trong nhà và chén món quà giữa buổi sáng của mình trước màn hình ti vi. Hodges và Jerome ngồi trên bậc hiên và nói về những con ma.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang