[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 55 : BẢ ĐỘC 4.13

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 21:58 11-10-2019

.
Ông kể cho cô biết mọi thứ chỉ trừ những buổi chiều dài lê thê mà ông xem những chương trình ti vi tồi tệ và mân mê khẩu ổ xoay của cha ông hỏi tại ngũ. Cô chăm chú nghe, không ngắt lời, mắt cô hầu như không rời khỏi gương mặt ông. Khi ông đã xong, cô lấy một chai vang trong tủ lạnh và rót cho mỗi người một ly. Đó là những chiếc ly lớn, và ông nhìn ly của mình với ánh mắt ngờ vực. “Không biết anh có nên uống không, Janey. Anh còn lái xe mà.” “Tối nay thì không có lái gì hết. Anh ở lại đây. Trừ phi anh có chó hay mèo gì đó?” Hodges lắc đầu. “Thậm chí một con vẹt cũng không à? Trong các bộ phim thời xưa ấy, ít nhất anh cũng phải có lấy một con vẹt ở văn phòng để nó chuyên nói những câu tục tĩu với các thân chủ tiềm năng chứ.” “Chắc chắn rồi. Và em sẽ là nhân viên lễ tân của anh. Lola thay vì Janey.” “Hoặc không thì Velma.” Ông cười. Có một bước sóng chung và họ đang cùng ở trên đỉnh sóng. Cô nhoài người về phía trước, một lần nữa lại tạo ra cảnh tượng khêu gợi ấy. “Hãy khái quát chân dung tên này cho em.” “Đó chưa bao giờ là việc của anh. Bọn anh có những người chuyên về lĩnh vực đó. Một người trong biên chế lực lượng và hai cộng tác viên khoa tâm lý thuộc Đại học Tổng hợp Bang.” “Thì anh cứ làm xem. Em Google anh rồi, anh biết không, và theo như em thấy thì có vẻ anh chính là người giỏi nhất mà sở cảnh sát có được. Bảng thành tích ngập đến ngang mông.” “Anh gặp may một vài lần.” Nói ra thì có vẻ như khiêm tốn giả tạo, nhưng vận may thực sự là một phần quan trọng của công việc này. Vận may, và việc luôn sẵn sàng. Woody Allen nói đúng: tám mươi phần trăm thành công đơn giản chỉ là có mặt ở đúng chỗ. “Thì cứ thử xem nào, được chứ? Nếu anh làm tốt, có thể chúng ta sẽ lại ghé thăm phòng ngủ.” Cô chun mũi về phía ông. “Trừ phi anh đã quá già cho tăng hai.” Với những gì ông thấy lúc này, có lẽ ông cũng chẳng đến nỗi quá già cho cả tăng ba. Đã có vô số điểm chay tịnh, khiến ông có một tài khoản để tha hồ mà rút. Hoặc ít ra thì ông cũng hy vọng là thế. Một phần trong ông - một phần lớn - vẫn không thể tin được rằng đây không phải là một giấc mơ chi tiết đến bàng hoàng. Ông nhấm nháp rượu vang, đảo nó qua lại trong miệng, giúp ông có thêm thời gian để suy nghĩ. Vạt trên áo choàng của cô lại khép vào khiến ông tập trung hơn. “Được rồi. Có lẽ hắn còn trẻ, đó là điều đầu tiên. Anh đoán là khoảng từ hai mươi đến ba mươi lăm. Một phần là vì khả năng thành thạo máy tính của hắn, mặc dù không hoàn toàn. Khi một kẻ nhiều tuổi hơn sát hại cả một đống người, đối tượng chủ yếu hắn nhằm vào là gia đình, đồng nghiệp, hoặc cả hai. Sau đó hắn kết thúc bằng cách kê khẩu súng vào chính đầu mình. Em tìm kiếm, em sẽ tìm được lý do ngay. Một động cơ. Cô vợ đá hắn ra ngoài, rồi hắn lại nhận được lệnh cách ly. Sếp đuổi việc hắn, rồi lại còn sỉ nhục hắn bằng cách cử hai gã bảo vệ đứng kè kè bên trong lúc hắn thu dọn phòng làm việc. Nợ nần quá hạn. Thẻ tín dụng quá định mức. Nhà ngập nước. Xe bị tịch biên.” “Vậy còn những tên giết người hàng loạt thì sao? Chẳng phải tên hung thủ ở Kansas là một trung niên đấy thôi?” “Dennis Rader, đúng thế. Và hắn ở tuổi trung niên khi người ta tóm được hắn, nhưng cũng chỉ khoảng ba mươi khi hắn bắt đầu. Hơn nữa, đó là những vụ giết người liên quan đến tình dục. Tên Sát nhân Mercedes không phải là kẻ giết người vì tình dục, và hắn cũng không phải một tên giết người hàng loạt theo nghĩa truyền thống. Hắn bắt đầu với một đám người, nhưng từ đó đến giờ thì hắn lại tập trung vào cá nhân - đầu tiên là chị gái em, giờ thì là anh. Và hắn cũng không hề đuổi theo ai với một khẩu súng hay một chiếc xe ăn cắp, đúng không?” “Dù gì cũng là chưa thôi,” Janey nói. “Hung thủ của chúng ta là một dạng lai ghép, nhưng hắn có các điểm tương đồng nhất định với những tên giết người trẻ tuổi. Hắn giống với Lee Malvo - một trong những tên bắn tỉa Beltway - hơn là Rader. Malvo và đồng bọn lên kế hoạch giết sáu người da trắng một ngày. Chỉ là ngẫu nhiên. Bất kỳ ai đen đủi lọt vào tầm ngắm của chúng là bị bắn hạ. Giới tính và tuổi tác không quan trọng. Cuối cùng chúng giết mười người, không phải là thang điểm thấp đối với hai kẻ giết người điên loạn. Động cơ được đưa ra là sắc tộc, và với John Allen Muhammad - hắn là đồng bọn của Malvo, già hơn rất nhiều, một dạng hình tượng người cha - thì điều đó có thể là đúng, hoặc đúng một phần. Anh nghĩ động cơ của Malvo phức tạp hơn rất nhiều, cả một mớ rối rắm mà bản thân hắn cũng không hiểu nổi. Hãy xem xét thật kỹ lưỡng và có lẽ em sẽ thấy sự hoang mang về tình dục và nền tảng giáo dục là những nhân tố chính. Anh nghĩ hung thủ của chúng ta cũng thế. Hắn còn trẻ. Hắn thông minh. Hắn giỏi hòa nhập, giỏi đến mức nhiều người xung quanh không nhận ra rằng hắn là một kẻ cô đơn. Khi hắn bị bắt, tất cả họ đều nói, ‘Tôi thật không thể nào tin nổi lại xảy ra cơ sự này, trước giờ anh ta vẫn tử tế lắm mà’.” “Giống Dexter Morgan trong phim truyền hình ấy.” Hodges biết bộ phim cô đang nói đến và lắc đầu một cách dứt khoát. Không chỉ vì bộ phim dó chẳng qua cũng là một trò nhảm nhí tưởng tượng. “Dexter biết tại sao hắn lại làm những chuyện đó. Hung thủ của chúng ta thì không. Gần như chắc chắn là hắn chưa kết hôn. Hắn cũng không hẹn hò. Có thể hắn bị bất lực. Nhiều khả năng là hắn vẫn còn sống ở nhà với gia đình. Nếu vậy thì có lẽ là với bố hoặc mẹ. Nếu là bố thì quan hệ sẽ lạnh lùng và xa cách - như những con tàu đi qua nhau trong đêm. Nếu là mẹ thì có khả năng gã Mercedes sẽ là người chồng thay thế của bà ta.” Ông nhận ra cô đang định lên tiếng nên đã giơ tay lên. “Điều đó không có nghĩa là họ có quan hệ tình dục.” “Có thể là không, nhưng để em kể cho anh nghe điều này, Bill ạ. Không nhất thiết phải ngủ với một người đàn ông thì mới gọi là có quan hệ tình dục với anh ta. Đôi khi chỉ là ánh mắt, hoặc quần áo mà ta mặc khi biết có anh ta ở bên, hoặc những gì ta làm với đôi bàn tay - sờ soạng, đụng chạm, vuốt ve, ôm ấp. Chắc chắn phải có yếu tố tình dục ở đâu đó trong chuyện này. Ý em là, bức thư mà hắn gửi cho anh… chi tiết về việc đeo bao cao su khi hắn gây án…” Cô rùng mình trong chiếc áo choàng trắng. “Chín mươi phần trăm bức thư đó là thông tin gây nhiễu, nhưng chắc chắn rồi, tình dục có dính dáng đâu đó trong vụ này. Bao giờ cũng thế. Ngoài ra còn có sự tức giận, cuồng nộ, nỗi cô đơn, cảm giác thua kém… nhưng sa đà quá vào những thứ như vậy chẳng giải quyết được gì. Đó không phải là xây dựng chân dung mà là phân tích. Điều đó đi quá xa khỏi lĩnh vực chuyên môn của anh ngay cả thời anh vẫn còn có lĩnh vực chuyên môn.” “Được rồi.” “Hắn vỡ vụn,” Hodges nói một cách vắn tắt. “Và độc địa. Giống như một quả táo nhìn bề ngoài thì không sao, nhưng khi bổ ra thì đen sì và đầy sâu.” “Độc địa,” cô nói, gần như thở dài. Rồi, tiếp tục nói với chính mình hơn là với ông, “Tất nhiên hắn là vậy rồi. Hắn hút chặt lấy chị em như một con ma cà rồng.” “Hắn có thể sở hữu một công việc mà ở đó hắn tiếp xúc với công chúng, vì bề ngoài hắn có sức quyến rũ đáng kể. Nếu đúng thế thì có lẽ công việc ấy khá bèo bọt. Hắn không bao giờ thăng tiến được vì hắn không thể kết hợp được trí thông minh trên trung bình của mình với sự tập trung dài hạn. Hành động của hắn cho thấy tên này là một sinh vật bốc đồng và manh động. Vụ giết người ở City Center là một ví dụ hoàn hảo. Anh nghĩ hắn đã để mắt đến chiếc Mercedes của chị em, nhưng anh không cho rằng hắn biết trước mình sẽ thực sự làm gì với nó cho tới một vài ngày trước hội chợ việc làm. Có khi chỉ vài tiếng. Giá mà anh tìm ra được cách hắn đã lấy cắp chiếc xe như thế nào.” Ông ngừng lại, thầm nghĩ, nhờ Jerome, ông đã hình dung tương đối rõ về một nửa vấn đề: nhiều khả năng chiếc chìa khóa dự phòng đã nằm trong hộc đựng đồ ngay từ đầu. “Anh cho rằng những ý nghĩ giết người loang loáng xuất hiện trong đầu tên này cũng nhanh như những quân bài được tráo trong tay một người chia bài sành sỏi. Có lẽ hắn cũng đã nghĩ đến việc cho nổ tung máy bay, phóng hỏa, xả súng vào xe buýt đưa đón học sinh, đầu độc hệ thống cấp nước, có thể là làm sát thống đốc hoặc tổng thống.” “Lạy Chúa, Bill.” “Ngay lúc này hắn đang nhắm vào anh, và như vậy thì tốt. Nó sẽ khiến hắn dễ bị bắt hơn. Còn tốt vì một lý do khác nữa.” “Là gì?” “Anh muốn giữ cho hắn suy nghĩ nhỏ thôi. Giữ cho hắn nghĩ kiểu một chọi một. Hắn càng làm thế lâu bao nhiêu, thì càng kéo dài bấy nhiêu khoảng thời gian trước khi hắn lại quyết định thử thực hiện một trò kinh dị khác giống như vụ City Center, có khi còn ở quy mô hoành tráng hơn. Em biết điều gì khiến anh phải rùng mình không? Có lẽ hắn đã có sẵn một danh sách các mục tiêu tiềm năng rồi cũng nên.” “Không phải hắn nói trong thư rằng hắn không có thôi thúc phải ra tay lần nữa sao?” Ông cười. Cả khuôn mặt ông bừng sáng lên. “Ừ, hắn có nói. Và em có biết cách để phát hiện khi nào những kẻ thế này đang nói dối không? Môi bọn chúng mấp máy. Chỉ có điều trong trường hợp của gã Mercedes này thì hắn lại viết thư.” “Hoặc giao tiếp với các mục tiêu trên trang Chiếc Ô Xanh. Giống như hắn làm với Ollie.” “Ừ.” “Nếu cho là hắn đã thành công với chị ấy vì tâm lý chị ấy mong manh… thứ lỗi cho em, Bill, nhưng sao hắn lại có lý do để tin là hắn thể thành công với anh?” Ông chăm chú nhìn ly rượu vang của mình và nhận ra nó đã cạn. Ông đã định tự rót cho mình một nửa ly khác, rồi chợt nghĩ việc đó có thể tác động thế nào đến cơ hội của mình cho một cuộc tái chiến thành công trong phòng ngủ, vậy nên đành vừa lòng với một chút dính đáy ly. “Bill?” “Có thể”, ông nói. “Từ hồi nghỉ hưu đến giờ, anh vẫn hay lơ đãng thế. Nhưng không đến mức rối bời như chị em…” Ít nhất thì cũng không còn thế nữa. “… và đó không phải là điều quan trọng. Điều mấu chốt không phải ở trong những bức thư, hay những tin nhắn qua lại trên Chiếc Ô Xanh.” “Vậy thì là gì?” “Hắn vẫn luôn theo dõi. Đó chính là điểm mấu chốt. Điều đó là điểm yếu của hắn. Không may nó cũng khiến hắn trở nên nguy hiểm vì hắn biết những người liên quan đến anh. Anh không nghĩ hắn biết anh đã nói chuyện với em…” “Còn hơn cả nói chuyện nhiều ấy chứ,” cô vừa nói vừa hấp háy cặp chân mày theo kiểu danh hài Groucho. “… nhưng hắn biết Olivia có một người em gái, và chúng ta phải mặc định rằng hắn biết em đang ở trong thành phố. Em cần phải bắt đầu cực kỳ thận trọng. Hãy bảo đảm là cửa luôn khóa khi em ở đây…” “Lúc nào em cũng khóa mà.” “… và đừng tin những gì em nghe thấy qua intercom dưới sảnh. Bất kỳ ai cũng có thể nói anh ta là người của công ty chuyển phát nhanh và cần có chữ ký. Hãy xác định bằng mắt tất cả những người đến đây trước khi mở cửa. Hãy quan sát xung quanh khi em ra ngoài.” Ông cúi người về trước, chỗ rượu vang vẫn còn nguyên. Ông không còn muốn nó nữa. “Điểm quan trọng đây, Janey. Khi em ra ngoài, hãy để mắt đến dòng xe cộ. Không chỉ khi lái xe mà cả khi em đi bộ. Em có biết thuật ngữ BOLO không?” “Ngôn ngữ cảnh sát thay cho hãy luôn cảnh giác.” “Chính xác. Khi em ra ngoài, em sẽ phải BOLO với bất kỳ phương tiện nào có dấu hiệu xuất hiện đi xuất hiện lại xung quanh mình.”' “Giống như những chiếc SUV đen của bà già ấy,” cô nói và mỉm cười. “Bà Tên-gì-ấy-nhỉ.” Bà Melbourne. Ý nghĩ về bà Melbourne lại gợi lên chút liên tưởng ngờ ngợ mơ hồ nào đó sâu thẳm trong tâm trí Hodges, nhưng nó vụt biến mất trước khi ông kịp lần ra, chưa nói gì đến chuyện đào sâu vào. Jerome cũng cần phải cảnh giác. Nếu tên Sát nhân Mercedes đang lượn lờ quanh nơi ở của Hodges, chắc hẳn hắn đã thấy Jerome cắt cỏ, lắp lại rèm, dọn dẹp cống rãnh. Cả Jerome và Janey có lẽ đều an toàn, nhưng có lẽ thôi thì chưa yên tâm được. Tên Sát nhân Mercedes là một mẫu hung thủ giết người vô tội vạ, và Hodges đã bắt tay vào một hành trình khiêu khích đầy chủ đích. Janey đọc được suy nghĩ của ông. “Vậy mà anh đang… anh gọi là gì ấy nhỉ? Lên dây cót hắn.” “Ừ. Và lát nữa thôi anh sẽ ăn cắp một chút thời gian trên máy tính của em và lên dây hắn thêm chút nữa. Anh đã soạn sẵn ra một tin nhắn rồi, nhưng anh đang nghĩ đến việc bổ sung chút gì đó. Hôm nay cộng sự của anh đã giải quyết được một vụ lớn và có cách để anh tận dụng điều đó.” “Là gì vậy?” Chẳng có lý do gì mà không nói cho cô biết; tất cả sẽ xuất hiện trên các báo ngày mai, chậm nhất là Chủ nhật. “Turnpike Joe.”' “Tên giết phụ nữ ở các điểm dừng chân ấy à?” Và khi ông gật đầu: “Hắn có khớp với chân dung anh dựng về tên Sát nhân Mercedes không?” “Hoàn toàn không. Nhưng chẳng có lý do gì để cho hung thủ của chúng ta biết điều đó cả.” “Vậy anh định làm gì?” Hodges trình bày cho cô nghe.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang