[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Chương 54 : BẢ ĐỘC 4.12
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 21:58 11-10-2019
.
Khi những ngôi sao hiện ra ngoài hồ, HODGES VÀ JANEY PATTERSON ngồi trong góc bếp, ngốn ngấu đồ ăn Trung Quốc mua về và uống trà ô long. Janey mặc áo choàng tắm vải bông xù màu trắng. Hodges mặc quần đùi và áo phông. Lúc ông vào nhà vệ sinh sau khi họ làm tình (cô nằm cuộn tròn người giữa giường, lơ mơ ngủ), ông đứng lên chiếc cân của cô và sung sướng nhận thấy mình đã nhẹ hơn được hai cân so với lần cân trước. Khởi đầu vậy được rồi.
“Tại sao lại là anh?” Hodges hỏi. “Đừng hiểu nhầm ý anh, anh thấy may mắn không thể tin nổi - thậm chí là như được Chúa ban phước - nhưng anh sáu mươi hai rồi mà lại còn béo nữa.”
Cô nhấm nháp trà. “Ừm, hãy nghĩ về chuyện này xem thế nào nhé? Trong những bộ phim thám tử hồi xưa mà Ollie và em vẫn xem trên ti vi khi tụi em còn bé, em sẽ là cô ả tham lam quỷ quyệt, có thể là một em bán thuốc lá hộp đêm đang tìm cách quyến rũ nhà thám tử tư xù xì và đa nghi bằng thân thể trắng nõn ngon lành của mình. Chỉ có điều em không phải người tham lam - em cũng chẳng cần phải tham làm gì, thực tế là em vừa thừa kế cả mấy triệu đô - và thân thể trắng nõn ngon lành của em cũng đã bắt đầu xập xệ ở mấy chỗ quan trọng. Như có lẽ anh đã nhận thấy.”
Ông không hề. Điều ông nhận thấy là cô chưa hề trả lời câu hỏi của mình. Vì vậy ông chờ đợi.
“Không thỏa đáng à?”
“Không.”
Janey nhướng mắt lên. “Giá mà em có thể nghĩ ra được cách trả lời anh dịu dàng hơn là câu ‘Đàn ông ngu lắm’ hoặc tinh tế hơn ‘Lúc đó em thèm đàn ông và muốn dọn dẹp mấy cái mạng nhện’. Em chẳng nghĩ ra được nhiều hơn, nên cứ tạm vừa lòng với mấy câu đó vậy. Hơn nữa, em bị anh hớp hồn. Đã ba mươi năm từ hồi em còn là con bé non tơ chưa biết mùi đời và đã quá lâu rồi từ lần cuối cùng em làm tình. Em đã bốn mươi tư, và điều đó cho phép em giành lấy những gì em muốn. Không phải lúc nào em cũng giành được, nhưng em được phép thử.”
Ông tròn mắt nhìn cô, thật lòng ngỡ ngàng. Bốn mươi tư. Cô phá lên cười. “Anh biết không? Đó là lời khen dễ chịu nhất mà em nhận được từ lâu, lâu lắm rồi. Và còn là lời khen chân thành nhất nữa. Chỉ cần tròn mắt thế thôi. Vậy nên em sẽ đẩy thêm một chút. Lúc trước anh nghĩ là em bao nhiêu tuổi?”
“Có thể là bốn mươi. Căn cứ vào vẻ bề ngoài. Như thế thì đúng thật anh là trâu già gặm cỏ non.”
“Ôi, vớ vẩn. Nếu anh mà là người có tiền chứ không phải em, tất cả mọi người hẳn sẽ coi chuyện chăn gái trẻ là đương nhiên. Trong trường hợp đó, người ta sẽ xem đó là chuyện đương nhiên nếu anh ngủ với một em hai mươi lăm tuổi.” Cô ngừng lại. “Mặc dù thế sẽ là già chơi trống bỏi, theo quan điểm mạo muội của em.”
“Nhưng…”
“Anh già thật, nhưng không già đến mức ấy, và anh cũng có nặng cân, nhưng không nặng đến mức ấy. Mặc dù nếu tiếp tục cung cách này thì sớm muộn anh cũng thừa cân thật.” Cô trỏ chiếc nĩa của mình vào ông. “Đó là sự thành thật mà người phụ nữ chỉ có thể bày tỏ sau khi cô ấy lên giường với một người đàn ông và vẫn còn thích anh ta đủ để cùng ăn tối. Em đã nói hai năm nay em không làm chuyện ấy. Đó là sự thật, nhưng anh có biết lần cuối cùng em làm tình với một người đàn ông mà em thực sự thích là bao giờ không?”
Ông lắc đầu.
“Từ hồi học dự bị đại học. Mà cậu ấy thậm chí còn chưa phải đàn ông, cậu ấy chỉ là hậu vệ dự bị trong đội bóng bầu dục với một cái mụn trứng cá to đùng ở chóp mũi. Nhưng cậu ấy rất ngọt ngào. Vụng về và quá chóng vánh, nhưng ngọt ngào. Sau đó cậu ấy còn khóc trên vai em nữa chứ.”
“Vậy chuyện này không chỉ là… anh không biết…”
“Một cú chích trả ơn? Một màn thương hại? Anh phải ghi nhận chút công sức của em chứ. Và em hứa thế này nhé.” Cô nhoài người về phía trước, vạt áo choàng hé ra để lộ thung lũng thăm thẳm giữa hai bầu ngực. “Hãy giảm khoảng mười cân và em sẽ liều để anh ở trên.”
Ông không nhịn được cười.
“Vừa rồi thật tuyệt, Bill. Em không hối hận chút nào, và sở thích của em là những anh chàng to xác. Chàng hậu vệ có mụn trứng cá trên mũi cũng nặng khoảng tạ hai. Chồng cũ của em thì lẻo khoẻo như cái que, và lẽ ra em phải biết từ lần đầu tiên gặp anh ta rằng sẽ chẳng nên cơm cháo gì cả. Chúng ta dừng ở đây được chưa?”
“Ừ.”
“Ừ,” cô nói, mỉm cười, và đứng dậy. “Vào phòng khách thôi nào. Đến lúc anh 12
◄○►
Khi những ngôi sao hiện ra ngoài hồ, HODGES VÀ JANEY PATTERSON ngồi trong góc bếp, ngốn ngấu đồ ăn Trung Quốc mua về và uống trà ô long. Janey mặc áo choàng tắm vải bông xù màu trắng. Hodges mặc quần đùi và áo phông. Lúc ông vào nhà vệ sinh sau khi họ làm tình (cô nằm cuộn tròn người giữa giường, lơ mơ ngủ), ông đứng lên chiếc cân của cô và sung sướng nhận thấy mình đã nhẹ hơn được hai cân so với lần cân trước. Khởi đầu vậy được rồi.
“Tại sao lại là anh?” Hodges hỏi. “Đừng hiểu nhầm ý anh, anh thấy may mắn không thể tin nổi - thậm chí là như được Chúa ban phước - nhưng anh sáu mươi hai rồi mà lại còn béo nữa.”
Cô nhấm nháp trà. “Ừm, hãy nghĩ về chuyện này xem thế nào nhé? Trong những bộ phim thám tử hồi xưa mà Ollie và em vẫn xem trên ti vi khi tụi em còn bé, em sẽ là cô ả tham lam quỷ quyệt, có thể là một em bán thuốc lá hộp đêm đang tìm cách quyến rũ nhà thám tử tư xù xì và đa nghi bằng thân thể trắng nõn ngon lành của mình. Chỉ có điều em không phải người tham lam - em cũng chẳng cần phải tham làm gì, thực tế là em vừa thừa kế cả mấy triệu đô - và thân thể trắng nõn ngon lành của em cũng đã bắt đầu xập xệ ở mấy chỗ quan trọng. Như có lẽ anh đã nhận thấy.”
Ông không hề. Điều ông nhận thấy là cô chưa hề trả lời câu hỏi của mình. Vì vậy ông chờ đợi.
“Không thỏa đáng à?”
“Không.”
Janey nhướng mắt lên. “Giá mà em có thể nghĩ ra được cách trả lời anh dịu dàng hơn là câu ‘Đàn ông ngu lắm’ hoặc tinh tế hơn ‘Lúc đó em thèm đàn ông và muốn dọn dẹp mấy cái mạng nhện’. Em chẳng nghĩ ra được nhiều hơn, nên cứ tạm vừa lòng với mấy câu đó vậy. Hơn nữa, em bị anh hớp hồn. Đã ba mươi năm từ hồi em còn là con bé non tơ chưa biết mùi đời và đã quá lâu rồi từ lần cuối cùng em làm tình. Em đã bốn mươi tư, và điều đó cho phép em giành lấy những gì em muốn. Không phải lúc nào em cũng giành được, nhưng em được phép thử.”
Ông tròn mắt nhìn cô, thật lòng ngỡ ngàng. Bốn mươi tư. Cô phá lên cười. “Anh biết không? Đó là lời khen dễ chịu nhất mà em nhận được từ lâu, lâu lắm rồi. Và còn là lời khen chân thành nhất nữa. Chỉ cần tròn mắt thế thôi. Vậy nên em sẽ đẩy thêm một chút. Lúc trước anh nghĩ là em bao nhiêu tuổi?”
“Có thể là bốn mươi. Căn cứ vào vẻ bề ngoài. Như thế thì đúng thật anh là trâu già gặm cỏ non.”
“Ôi, vớ vẩn. Nếu anh mà là người có tiền chứ không phải em, tất cả mọi người hẳn sẽ coi chuyện chăn gái trẻ là đương nhiên. Trong trường hợp đó, người ta sẽ xem đó là chuyện đương nhiên nếu anh ngủ với một em hai mươi lăm tuổi.” Cô ngừng lại. “Mặc dù thế sẽ là già chơi trống bỏi, theo quan điểm mạo muội của em.”
“Nhưng…”
“Anh già thật, nhưng không già đến mức ấy, và anh cũng có nặng cân, nhưng không nặng đến mức ấy. Mặc dù nếu tiếp tục cung cách này thì sớm muộn anh cũng thừa cân thật.” Cô trỏ chiếc nĩa của mình vào ông. “Đó là sự thành thật mà người phụ nữ chỉ có thể bày tỏ sau khi cô ấy lên giường với một người đàn ông và vẫn còn thích anh ta đủ để cùng ăn tối. Em đã nói hai năm nay em không làm chuyện ấy. Đó là sự thật, nhưng anh có biết lần cuối cùng em làm tình với một người đàn ông mà em thực sự thích là bao giờ không?”
Ông lắc đầu.
“Từ hồi học dự bị đại học. Mà cậu ấy thậm chí còn chưa phải đàn ông, cậu ấy chỉ là hậu vệ dự bị trong đội bóng bầu dục với một cái mụn trứng cá to đùng ở chóp mũi. Nhưng cậu ấy rất ngọt ngào. Vụng về và quá chóng vánh, nhưng ngọt ngào. Sau đó cậu ấy còn khóc trên vai em nữa chứ.”
“Vậy chuyện này không chỉ là… anh không biết…”
“Một cú chích trả ơn? Một màn thương hại? Anh phải ghi nhận chút công sức của em chứ. Và em hứa thế này nhé.” Cô nhoài người về phía trước, vạt áo choàng hé ra để lộ thung lũng thăm thẳm giữa hai bầu ngực. “Hãy giảm khoảng mười cân và em sẽ liều để anh ở trên.”
Ông không nhịn được cười.
“Vừa rồi thật tuyệt, Bill. Em không hối hận chút nào, và sở thích của em là những anh chàng to xác. Chàng hậu vệ có mụn trứng cá trên mũi cũng nặng khoảng tạ hai. Chồng cũ của em thì lẻo khoẻo như cái que, và lẽ ra em phải biết từ lần đầu tiên gặp anh ta rằng sẽ chẳng nên cơm cháo gì cả. Chúng ta dừng ở đây được chưa?”
“Ừ.”
“Ừ,” cô nói, mỉm cười, và đứng dậy. “Vào phòng khách thôi nào. Đến lúc anh trình bày bản báo cáo của mình rồi đấy.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện