[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 52 : BẢ ĐỘC 4.10

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 21:56 11-10-2019

Ông lại hôn cô trong thang máy. Lần này hai tay cô đan lại sau gáy ông, còn tay ông đi xuống qua phần đáy lưng cô tới cái quần trắng, mềm mại ôm khít hông cô. Ông cảm nhận rõ cái bụng quá bự của mình đang ép chặt vào phần bụng thon thả của cô và nghĩ bụng chắc hẳn cô phải chết khiếp vì nó, nhưng khi cửa thang máy mở ra, hai má Janey đỏ bừng, mắt cô sáng long lanh, và cô đang khoe hàm răng nhỏ nhắn trắng tinh trong một nụ cười. Cô cầm tay ông và kéo ông qua gian sảnh ngắn giữa thang máy và cửa căn hộ. “Nhanh lên,” cô nói. “Nhanh lên nào, chúng ta sẽ làm chuyện này, nhanh lên nào, trước khi một trong hai chúng ta sợ quá mà đổi ý.” Sẽ không phải là anh đâu, Hodges nghĩ. Mọi bộ phận trên người ông đều ấm sực. Thoạt đầu cô không thể mở cửa vì bàn tay cầm chìa khóa đang run lẩy bẩy. Cô bật cười. Ông nắm ngón tay mình lại đè lên tay cô, và họ cùng nhau đẩy cái chìa khóa Schlage vào ổ. Căn hộ mà ông lần đầu tiên gặp chị gái và mẹ của người phụ nữ này hơi nhập nhoạng, vì mặt trời đã ngả qua phía bên kia của tòa nhà. Mặt hồ đã tối thẫm lại thành một màu cô ban đậm đến nỗi gần như là tím biếc. Không có thuyền buồm, nhưng ông nhìn thấy một chiếc tàu chở hàng… “Nhanh nào,” cô nhắc lạ “Nhanh nào, Bill, đừng buông em ra lúc này.” Và rồi họ ở trong phòng ngủ. Ông không biết đó là phòng của Janey hay phòng Olivia vẫn dùng trong những lần bà ta ngủ lại các tối thứ Năm, và ông không quan tâm. Cuộc sống vài tháng vừa qua - ti vi buổi chiều, bữa tối trong lò vi sóng, khẩu ổ xoay Smith & Wesson của bố ông - bỗng trở nên mơ hồ như thể chúng thuộc về một nhân vật tưởng tượng trong một bộ phận nước ngoài tẻ ngắt. Cô cố lột chiếc áo sọc thủy thủ qua đầu và nó bị mắc vào cái cặp tóc. Cô bật lên một tiếng cười bực bội, hậm hực. “Giúp em xử lý cái của chết tiệt này với, anh làm ơn…” Ông lướt tay dọc hai bên phần thân mịn màng của cô - Janey khẽ giật nẩy người khi ông chạm tay lần đầu tiên - và luồn vào dưới chiếc áo đã lộn trái. Ông kéo sợi vải ra và nâng lên. Đầu cô bật thoát ra. Cô bật cười giữa những hơi thở gấp gáp hổn hển. Áo lót của cô là loại cotton trắng tinh. Ông ôm quàng lấy eo cô và hôn vào giữa hai bầu ngực trong lúc cô tháo thắt lưng cởi tuột cúc quần ông. Ông nghĩ bụng, mình mà biết chuyện thế này còn có thể xảy ra vào giai đoạn này trong đời, hẳn là mình đã trở lại phòng gym rồi. “Tại sao…” ông mở lời. “Ôi, im ngay.” Cô luồn một bàn tay xuống phía trước người ông, dùng lòng bàn tay đẩy tung khóa quần. Quần ông tụt xuống quanh đôi giày giữa tiếng tiền xu lẻ lách cách. “Để màn tâm sự lại sau đi.” Cô túm chặt lấy phần cứng ngắc của ông qua lớp quần lót và vặn nó như một cái cần số, khiến ông há hốc miệng. “Khởi đầu thế này là tốt đây. Đừng có ỉu xìu với em đấy, Bill, thách anh đấy.” Họ đổ rạp xuống giường, Hodges vẫn còn một chiếc quần đùi, Janey thì mặc quần lót vải cotton trắng giống như cái áo lót. Ông cố lật cô nằm ngửa ra, nhưng cô cưỡng lại. “Anh sẽ không được lên trên đâu,” cô nói. “Anh mà lên cơn đau tim lúc mình đang yêu nhau, anh sẽ đè bẹp em mất.” “Nếu anh mà lên cơn đau tim lúc ấy, anh sẽ là kẻ đáng thất vọng nhất từng lìa bỏ thế gian này.” “Nằm yên. Cứ nằm yên nào.” Janey móc hai ngón tay cái vào bên trong quần đùi của ông. Trong lúc ấy ông khum tay đỡ lấy hai bầu ngực đang thả xuống của cô. “Nhấc chân lên nào. Và cứ bận rộn tiếp đi. Dùng ngón tay cái một chút, em thích thế.” Ông chấp hành cả hai mệnh lệnh ấy mà không có rắc rối gì; trước giờ ông vẫn là người có khả năng đa nhiệm. Một lát sau cô cúi xuống nhìn ông, một lọn tóc của cô lòa xòa rủ che một bên mắt. Cô chìa môi dưới ra và thổi hất nó lên như cũ. Nằm yên nào. Cứ để em xử lý cho. Và cố chịu nhé. “Em không muốn là người quá quắt đâu, nhưng hai năm rồi em chưa làm chuyện này, và lần gần nhất thì tồi tệ vô cùng. Em muốn tận hưởng. Em xứng đáng được thế.” Cảm giác ấm ấm ẩm ướt và chặt khít của cô trùm quanh ông trong một cái ôm ấm áp, và ông không sao kìm được phải ưỡn hông lên. “Nằm yên, em bảo rồi. Lần sau thì cho anh tha hồ, nhưng lần này là của em.” 10 ◄○► Ông lại hôn cô trong thang máy. Lần này hai tay cô đan lại sau gáy ông, còn tay ông đi xuống qua phần đáy lưng cô tới cái quần trắng, mềm mại ôm khít hông cô. Ông cảm nhận rõ cái bụng quá bự của mình đang ép chặt vào phần bụng thon thả của cô và nghĩ bụng chắc hẳn cô phải chết khiếp vì nó, nhưng khi cửa thang máy mở ra, hai má Janey đỏ bừng, mắt cô sáng long lanh, và cô đang khoe hàm răng nhỏ nhắn trắng tinh trong một nụ cười. Cô cầm tay ông và kéo ông qua gian sảnh ngắn giữa thang máy và cửa căn hộ. “Nhanh lên,” cô nói. “Nhanh lên nào, chúng ta sẽ làm chuyện này, nhanh lên nào, trước khi một trong hai chúng ta sợ quá mà đổi ý.” Sẽ không phải là anh đâu, Hodges nghĩ. Mọi bộ phận trên người ông đều ấm sực. Thoạt đầu cô không thể mở cửa vì bàn tay cầm chìa khóa đang run lẩy bẩy. Cô bật cười. Ông nắm ngón tay mình lại đè lên tay cô, và họ cùng nhau đẩy cái chìa khóa Schlage vào ổ. Căn hộ mà ông lần đầu tiên gặp chị gái và mẹ của người phụ nữ này hơi nhập nhoạng, vì mặt trời đã ngả qua phía bên kia của tòa nhà. Mặt hồ đã tối thẫm lại thành một màu cô ban đậm đến nỗi gần như là tím biếc. Không có thuyền buồm, nhưng ông nhìn thấy một chiếc tàu chở hàng… “Nhanh nào,” cô nhắc lạ “Nhanh nào, Bill, đừng buông em ra lúc này.” Và rồi họ ở trong phòng ngủ. Ông không biết đó là phòng của Janey hay phòng Olivia vẫn dùng trong những lần bà ta ngủ lại các tối thứ Năm, và ông không quan tâm. Cuộc sống vài tháng vừa qua - ti vi buổi chiều, bữa tối trong lò vi sóng, khẩu ổ xoay Smith & Wesson của bố ông - bỗng trở nên mơ hồ như thể chúng thuộc về một nhân vật tưởng tượng trong một bộ phận nước ngoài tẻ ngắt. Cô cố lột chiếc áo sọc thủy thủ qua đầu và nó bị mắc vào cái cặp tóc. Cô bật lên một tiếng cười bực bội, hậm hực. “Giúp em xử lý cái của chết tiệt này với, anh làm ơn…” Ông lướt tay dọc hai bên phần thân mịn màng của cô - Janey khẽ giật nẩy người khi ông chạm tay lần đầu tiên - và luồn vào dưới chiếc áo đã lộn trái. Ông kéo sợi vải ra và nâng lên. Đầu cô bật thoát ra. Cô bật cười giữa những hơi thở gấp gáp hổn hển. Áo lót của cô là loại cotton trắng tinh. Ông ôm quàng lấy eo cô và hôn vào giữa hai bầu ngực trong lúc cô tháo thắt lưng cởi tuột cúc quần ông. Ông nghĩ bụng, mình mà biết chuyện thế này còn có thể xảy ra vào giai đoạn này trong đời, hẳn là mình đã trở lại phòng gym rồi. “Tại sao…” ông mở lời. “Ôi, im ngay.” Cô luồn một bàn tay xuống phía trước người ông, dùng lòng bàn tay đẩy tung khóa quần. Quần ông tụt xuống quanh đôi giày giữa tiếng tiền xu lẻ lách cách. “Để màn tâm sự lại sau đi.” Cô túm chặt lấy phần cứng ngắc của ông qua lớp quần lót và vặn nó như một cái cần số, khiến ông há hốc miệng. “Khởi đầu thế này là tốt đây. Đừng có ỉu xìu với em đấy, Bill, thách anh đấy.” Họ đổ rạp xuống giường, Hodges vẫn còn một chiếc quần đùi, Janey thì mặc quần lót vải cotton trắng giống như cái áo lót. Ông cố lật cô nằm ngửa ra, nhưng cô cưỡng lại. “Anh sẽ không được lên trên đâu,” cô nói. “Anh mà lên cơn đau tim lúc mình đang yêu nhau, anh sẽ đè bẹp em mất.” “Nếu anh mà lên cơn đau tim lúc ấy, anh sẽ là kẻ đáng thất vọng nhất từng lìa bỏ thế gian này.” “Nằm yên. Cứ nằm yên nào.” Janey móc hai ngón tay cái vào bên trong quần đùi của ông. Trong lúc ấy ông khum tay đỡ lấy hai bầu ngực đang thả xuống của cô. “Nhấc chân lên nào. Và cứ bận rộn tiếp đi. Dùng ngón tay cái một chút, em thích thế.” Ông chấp hành cả hai mệnh lệnh ấy mà không có rắc rối gì; trước giờ ông vẫn là người có khả năng đa nhiệm. Một lát sau cô cúi xuống nhìn ông, một lọn tóc của cô lòa xòa rủ che một bên mắt. Cô chìa môi dưới ra và thổi hất nó lên như cũ. Nằm yên nào. Cứ để em xử lý cho. Và cố chịu nhé. “Em không muốn là người quá quắt đâu, nhưng hai năm rồi em chưa làm chuyện này, và lần gần nhất thì tồi tệ vô cùng. Em muốn tận hưởng. Em xứng đáng được thế.” Cảm giác ấm ấm ẩm ướt và chặt khít của cô trùm quanh ông trong một cái ôm ấm áp, và ông không sao kìm được phải ưỡn hông lên. “Nằm yên, em bảo rồi. Lần sau thì cho anh tha hồ, nhưng lần này là của em.” Thật khó khăn, nhưng ông làm như cô nói. Tóc cô lại xõa tung che mắt, và lần này cô không thể nào dùng môi dưới để thổi nó lại vì cô còn đang bặm chặt môi khiến ông nghĩ sau đó thế nào cô cũng thấy đau. Cô xòe cả hai bàn tay và miết chúng thật mạnh qua đám lông đã ngả màu xám trên ngực ông, rồi chà xuống cái bụng căng phồng của ông. “Anh cần… giảm cân một chút,” ông thở hổn hển. “Anh cần câm miệng lại,” cô nói, rồi chuyển động người chỉ một chút - và nhắm nghiền mắt lại. “Ôi Chúa ơi, sâu quá. Và thật tuyệt. Anh có thể nghĩ về chương trình ăn kiêng sau, được chứ?” Cô lại bắt đầu chuyển động, tạm ngưng lại một lần để điều chỉnh góc độ, rồi ổn định thành nhịp đều. “Anh không biết liệu anh có thể… được bao lâu…” “Anh phải cố.” Mắt cô vẫn nhắm nghiền. “Anh phải cố cho lâu vào, Thanh tra Hodges. Hãy đếm các số nguyên tố. Nghĩ đến những cuốn sách anh thích hồi anh còn bé. Hãy đánh vần ngược từ xylophone. Cố chờ em nào. Em không cần lâu đâu.” Ông trụ lại với cô vừa đủ lâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang