[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 50 : BẢ ĐỘC 4.8

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 21:56 11-10-2019

Đó là chiều thứ Sáu và đường phố ngoại ô náo nhiệt toàn lũ trẻ vừa tan trường. Không có nhiều trẻ con lắm trên đường Harper, nhưng cũng có vài đứa, và điều đó cho Brady một lý do hoàn hảo để chạy xe tà tà qua số 63 và nhòm vào cửa sổ. Có điều hắn chẳng thấy gì, vì rèm cửa đã che kín. Và phần mái chìa ra bên trái ngôi nhà trống trơn, chỉ có mỗi cái máy xén cỏ. Thay vì ngồi trong nhà xem ti vi, nơi lão thuộc về, lão thanh tra về vườn đang đi lượn lờ trong chiếc Toyota cà tàng của lão. Lượn lờ ở đâu nhỉ? Có lẽ cũng chẳng quan trọng, nhưng sự vắng mặt của Hodges khiến Brady thấy bứt rứt một cách mơ hồ. Hai cô bé con tung tăng bước đến vệ đường, tay nắm chặt tiền. Chắc chắn chúng đã được dạy, cả ở nhà và ở trường, không bao giờ được lại gần người lạ, nhất là đàn ông lạ, nhưng Mr. Tastey tốt bụng thì có xa lạ gì đâu chứ? Hắn bán cho mỗi đứa một chiếc kem ốc quế, một vị sô cô la và một vị vang. Hắn đùa với chúng, hỏi chúng sao mà lại xinh xắn vậy. Chúng cười như nắc nẻ. Sự thật là một đứa xấu xí và đứa kia còn tệ hơn. Vừa phục vụ chúng và trả tiền thừa, hắn vừa nghĩ đến chiếc Corolla mất tích, băn khoăn không hiểu sự thay đổi trong chu kỳ hoạt động mỗi buổi chiều của Hodges có liên quan gì đến hắn không. Một tin nhắn khác của Hodges trên Chiếc Ô Xanh có thể hé lộ điều gì đó, cho hắn một ý tưởng về những gì ấp ủ trong đầu lão cớm về vườn lúc này. Dù không phải vậy, Brady vẫn muốn có câu trả lời từ lão. “Mày không dám phớt lờ tao đâu,” hắn nói trong tiếng chuông leng keng ngân nga trên đầu. Hắn băng qua phố Hanover, đỗ xe trong sân khu mua sắm, tắt động cơ (ơn Chúa là tiếng chuông ngân nga cũng tắt lịm), và lôi chiếc laptop dưới ghế ngồi ra. Hắn để nó trong một chiếc túi cách nhiệt vì chiếc xe thùng lúc nào cũng lạnh chết mẹ. Hắn bật máy tính và truy cập vào trang Chiếc ô Xanh của Debbie qua sóng Wifi của hàng cà phê bên cạnh. Không có gì. “Đồ khốn kiếp,” Brady lầm bầm. “Mày không dám phớt lờ tao đâu, đồ khốn kiếp.” Trong lúc nhét chiếc laptop vào trong túi, hắn nhìn thấy hai thằng nhóc đang đứng ngoài hàng truyện tranh, nói chuyện rồi nhìn hắn và nhăn nhở cười cợt. Với nhiều năm kinh nghiệm của mình, Brady đoán chúng là học sinh lớp sáu hay bảy gì đó với tổng IQ là một trăm hai mươi và một tương lai vời vợi sưu tập séc trợ cấp thất nghiệp. Hoặc một tương lai ngắn ngủi một đất nước sa mạc. Chúng lại gần, thằng trông có vẻ đần hơn đi trước. Miệng mỉm cười, Brady thò đầu ra cửa sổ. “Giúp gì được các chàng trai đây?” “Chúng cháu muốn biết chú có Jerry Garcia trong đó không,” thằng Đần nói. “Không,” Brady nói, ngoác miệng hết cỡ ra mà mỉm cười. “Nhưng nếu có thì chú sẽ thả ông ấy ra ngay.” Nhìn chúng tỏ vẻ thất vọng đến là lố bịch, khiến Brady suýt cười phá lên. Thay vào đó, hắn chỉ tay xuống quần thằng Đần. “Chưa kéo khóa quần kìa,” hắn nói, và khi thằng Đần nhìn xuống, Brady búng một ngón tay vào chỗ thịt mềm mềm dưới cằm nó. Hơi mạnh so với ý định của hắn - thật ra là mạnh hơn rất nhiều - nhưng việc đếch gì. “Ăn quả lừa nhé,” Brady hí hửng nói. Thằng Đần cười để chứng tỏ là phải, nó đã bị cho ăn quả lừa, nhưng có một vết bầm đỏ ngay phía trên cục yết hầu và những giọt nước mắt ngỡ ngàng dâng bên trong mắt. Thằng Đần và thằng Không Đến Nỗi Đần bỏ đi. Thằng Đần ngoảnh đầu nhìn lại qua vai nó. Môi dưới của nó xị xuống và lúc này nhìn nó giống một đứa lớp ba chứ không phải một đứa sắp dậy thì đến tháng Chín là quậy phá tanh bành các hội trường ở trường cấp hai Beal. “Đau quá,” nó bàng hoàng nói. Brady phát điên với chính mình. Một cái búng tay mạnh đến nỗi làm thằng oắt con phải ứa nước mắt nghĩa là nó đang nói thật. Nó cũng có nghĩa là thằng Đần và thằng Không Đến Nỗi Đần sẽ nhớ hắn. Brady có thể xin lỗi, thậm chí còn có thể mời chúng ăn kem miễn phí để bày tỏ sự chân thành, nhưng như thế thì chúng sẽ nhớ điều đó. Đó là việc nhỏ, nhưng những việc nhỏ sẽ tích lại và rồi có thể sẽ có chuyện to. “Xin lỗi,” hắn nói, hoàn toàn chân thành. “Chú chỉ định đùa thôi, con trai.” Thằng Đần giơ ngón tay thối về phía hắn, và thằng Không Đến Nỗi Đần cũng giơ ngón tay giữa lên thể hiện tinh thần đoàn kết. Chúng đi vào cửa hàng truyện tranh, Thằng Đần giơ ngón tay thối về phía hắn, và thằng Không Đến Nỗi Đần cũng giơ ngón tay giữa lên thể hiện tinh thần đoàn kết. Chúng đi vào cửa hàng truyện tranh, nơi mà - nếu Brady hiểu những thằng nhóc loại này, mà hắn thì hiểu rất rõ - chúng sẽ được mời hoặc là mua hoặc là cuốn xéo sau năm phút lượn lờ. Chúng sẽ nhớ hắn. Thằng Đần có khi còn kể với bố mẹ, và bố mẹ nó biết đâu sẽ khiếu nại với Loeb’s. Khả năng này thì nhỏ thôi nhưng không phải là không có, và đó là lỗi của ai khi hắn búng vào cái cổ hớ hênh của thằng Đần một cái đủ mạnh để thành vết bầm, thay vì chỉ là một cái búng yêu như hắn dự định lúc đầu? Lão cớm về vườn đã làm Brady rối trí. Lão đang khiến hắn làm lộn tùng phèo mọi thứ, và Brady không hề thích như thế. Hắn khởi động xe kem. Những chiếc chuông lại leng keng một giai điệu phát ra từ cái loa trên nóc. Brady rẽ trái vào phố Hanover và tiếp tục lộ trình hằng ngày, bán kem ốc quế và kem que Happy Boy và Pola Bar, phát tán đường cả buổi chiều và tuân thủ tất cả các biển hạn chế tốc độ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang