[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 5 : THANH TRA VỀ HƯU 2.4

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 21:44 11-10-2019

Hodges ngồi nguyên tại chỗ trong hai phút, bốn phút, sáu, tám. Hoàn toàn yên lặng. Ông cầm bức thư trên tay, ngắm bản sao bức tranh của Andrew Wyeth trên tường. Cuối cùng ông đặt những trang giấy xuống mặt bàn bên cạnh ghế và cầm chiếc phong bì lên. Ông không ngạc nhiên khi thấy dấu bưu điện ở ngay đây trong thành phố. Kẻ viết thư muốn ông biết hắn ở gần đây. Đó là một phần của trò khiêu khích. Như kẻ viết thư nói, đó là… Một phần của cuộc vui! Những hóa chất mới và các quy trình rà soát bằng máy tính có thể phát hiện ra những dấu vân tay tuyệt hảo từ giấy tờ, nhưng Hodges biết nếu ông giao bức thư này cho bộ phận Khoa học Hình sự, họ sẽ chẳng tìm được dấu vân tay nào ngoài vân tay của ông. Tên này điên, nhưng khả năng tự đánh giá bản thân của hắn - một tên hung thủ xảo quyệt - là hoàn toàn chính xác. Chỉ có điều hắn viết là perk, chứ không phải là perp, và hắn viết những hai lần. Ngoài ra… Chờ một chút, chờ một chút. Ý mày là sao, Khi ngày giao nộp nó? Hodges đứng lên, đi ra cửa sổ với bức thư cầm trên tay, và nhìn ra đường Harper. Cô con gái nhà Harrison vù tới trên chiếc moped. Con bé thực sự còn quá trẻ để sở hữu một chiếc xe như vậy, cho dù luật pháp có cho phép thế nào đi nữa, nhưng ít ra nó cũng còn mang mũ bảo hiểm. Chiếc xe bán kem Mr. Tastey leng keng chạy qua; trong thời tiết ấm áp thì nó bao mạn East Side từ lúc tan trường đến chập tối. Một chiếc xe nhỏ màu đen chầm chậm lăn đến. Mái tóc đang ngả xám của người phụ nữ phía sau tay lái búi cao trong những chiếc lô cuốn. Mà có phải là phụ nữ không nhỉ? Đó có thể là một gã đực rựa mặc váy và mang tóc giả cũng nên. Chẳng phải những chiếc lô cuốn là sự tô điểm cuối cùng hoàn hảo hay sao? Đó là điều hắn muốn bạn nghĩ. Nhưng không. Không hẳn. Không phải điều. Mà là cách tên Sát nhân Mercedes tự phong (trừ một điều là hắn nói đúng, thực sự đúng là cánh báo chí và truyền hình đã phong cho hắn danh hiệu đó) muốn ông nghĩ. Chính là tên bán kem! Không, là gã đàn ông ăn mặc như đàn bà trong chiếc zư nhỏ chứ! Không phải, chính là tên đang lái chiếc xe tải chở gas, hay tay ghi đồng hồ gas? Mày đã châm ngòi sự hoang tưởng này bằng cách nào? Hững hờ để lộ rằng mày biết nhiều hơn chứ không phải chỉ là địa chỉ của tay cựu thanh tra. Mày biết hắn đã ly dị và ít nhất mày cũng ám chỉ rằng hắn có một đứa con hoặc mấy đứa ở đâu đó. Giờ thì ông lia mắt qua bãi cỏ, nhận ra nó cần được cắt tỉa. Nếu Jerome không mau chóng qua đây, Hodges nghĩ bụng, mình sẽ phải gọi cho nó. Con hay nhiều con? Đừng tự lừa dối[8] làm gì. Hắn biết vợ cũ của mình là Corinne và vợ chồng mình có một đứa con trưởng thành, một đứa con gái tên là Alison. Hắn biết Alison ba mươi tuổi và đang sống ở San Francisco. Có lẽ hắn còn biết con bé cao khoảng 1m67 và chơi tennis. Tất cả những thông tin đó đều sẵn có trên mạng. Thời buổi này, cái gì cũng thế. Bước tiếp theo ông nên giao nộp lại bức thư này cho Pete và cộng sự mới của Pete, Isabelle Jaynes. Họ tiếp nhận vụ Mercedes, cùng vài vụ án khác còn treo lại, khi Hodges “rút phích”. Một số vụ án cũng giống như những chiếc máy tính để không; chúng chìm vào chế độ ngủ. Bức thư này sẽ khiến vụ Mercedes phải choàng tỉnh giấc. Ông lần lại hành trình của bức thư trong tâm trí. Từ khe bỏ thư đến sàn hành lang. Từ sàn hành lang đến chiếc ghế LA-Z-BOY. Từ ghế LA-Z-BOY đến chỗ cửa sổ này, nơi giờ đây ông có thể quan sát chiếc xe thư đang quay về con đường nó đã đến - Andy Fenster đã xong công việc trong ngày. Từ đây vào trong bếp, nơi bức thư sẽ được cho vào trong một chiếc túi Glad hoàn toàn vô tích sự, loại có miệng kéo khóa, vì những thói quen cũ là những thói quen khó bỏ. Tiếp theo là tới Pete và Isabelle. Từ Pete chuyển qua phòng Khoa học Hình sự để làm một cuộc nong nạo triệt để, trong đó sự vô tích sự của cái túi Glad sẽ được chứng minh rõ ràng qua việc: không dấu vân tay, không tóc lông gì hết, không có bất kỳ mẫu ADN nào, giấy thì sẵn có cả đống tại bất kỳ cửa hàng Staples and Office Depot nào trong thành phố, và - cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng - kiểu in laser thông thường. Có thể họ sẽ lần ra loại máy tính nào được dùng để viết lá thư (điều này thì ông không dám chắc; ông không biết mấy về máy tính, và mỗi khi có trục trặc với máy của mình thì ông lại quay sang nhờ Jerome, cậu ta sống cạnh bên rất tiện), và nếu vậy, đó cũng chỉ là một chiếc Mac hay một chiếc PC. Vang dội quá thể. Từ bộ phận Khoa học Hình sự bức thư sẽ quay trở lại với Pete và Isabelle, mà họ thì kiểu gì cũng sẽ triệu tập một kiểu hội thảo toàn cớm ngớ ngẩn mà các bạn vẫn thấy trên các chương trình điều tra tội phạm của BBC kiểu như Luther và Prime Suspect (tên biến thái viết cho ông chắc là thích xem). Hội thảo này sẽ đầy đủ lệ bộ với bảng trắng và những hình chụp phóng to của bức thư, thậm chí còn có bút chiếu laser ấy chứ. Hodges cũng có xem mấy chương trình điều tra tội phạm kiểu Anh này, và quan điểm của ông là cánh Scotland Yard không hiểu sao đã bỏ qua câu thành ngữ lâu năm rằng lắm thầy thì thối ma. Những khóm bồ công anh đang mọc bung trên bãi cỏ. Nhất định là đến lúc gọi Jerome rồi. Không kể chuyện bãi cỏ thì Hodges cũng nhớ nhưng khuôn mặt của cậu ta. Thằng bé rất được. Còn lý do khác nữa. Ngay cả khi tên biến thái có nói thật về việc hắn không cảm thấy bị thôi thúc phải gây ra một vụ thảm sát khác (ít khả năng, nhưng không phải là không thể) hắn vẫn cực kỳ quan tâm đến chuyện chết chóc. Ý tứ của bức thư không thể nào rõ ràng hơn. Tự kết liễu đi. Ông đang vốn nghĩ đến chuyện đó rồi, hãy tiến hành bước tiếp theo đi. Đó cũng đồng thời là bước cuối cùng. Lẽ nào hắn đã nhìn thấy mình với khẩu súng của ông già nhỉ? Nhìn thấy mình nhét nó vào miệng? Hodges phải thừa nhận khả năng ấy; ông thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo rèm lại. Cảm thấy an toàn một cách ngu ngốc trong phòng ngủ của mình trong khi mà bất kỳ ai cũng có thể có một cặp ống nhòm. Hoặc có thể Jerome đã nhìn thấy Jerome tạt vào hỏi thăm công việc: thứ mà cậu ta vẫn thích gọi là vẹc đàn bà. Chỉ có điều Jerome mà nhìn thấy ông đùa nghịch với khẩu ổ quay cũ đó thì chắc hẳn đã sợ chết khiếp. Kiểu gì cậu ta cũng phải nói gì đó. Lẽ nào tên Mercedes thực sự thủ dâm khi hắn nghĩ về cảnh đâm đổ rạp những con người ấy? Trong những năm tháng làm cảnh sát, Hodges đã chứng kiến những điều mà ông sẽ không bao giờ đi kể với bất kỳ ai chưa tận mắt nhìn thấy. Những ký ức độc địa ấy khiến ông tin rằng kẻ viết thư cho ông có lẽ đã nói thật về chuyện thủ dâm, cũng như tất nhiên hắn đang nói thật về việc không hề bị lương tâm cắn rứt. Hodges đã đọc được rằng có những cái giếng ở Iceland sâu đến nỗi bạn có thể thả một hòn đá xuống đó mà không bao giờ nghe thấy tiếng tõm vọng lên. Cái trò “chọi trâu” cũng mới chỉ sâu được một nửa đường những cái giếng như vậy. Ông trở lại chiếc LA-Z-BOY, mở ngăn kéo bàn và lấy điện thoại di động ra. Ông thay thế nó bằng khẩu 38 và đóng ngăn kéo lại. Ông bấm quay số nhanh gọi cho sở cảnh sát, nhưng khi người trực tổng đài hỏi cô ta có thể kết nối cuộc gọi của ông như thế nào thì Hodges nói, “Ôi, trời. Tôi bấm nhầm số. Xin lỗi đã làm phiền cô.” “Không sao, thưa ông,” cô ta nói, giọng thấp thoáng nụ cười. Không gọi, chưa phải lúc. Không hành động gì hết. Ông cần suy nghĩ về chuyện này. Ông thực sự, thực sự cần phải suy nghĩ về chuyện này. Hodges ngồi đăm đăm nhìn vào ti vi, lần đầu tiên trong suốt mấy tháng qua đang không ở trong trạng thái vào một buổi chiều trong tuần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang