[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 49 : BẢ ĐỘC 4.7

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 21:56 11-10-2019

Sunny Acres đẹp long lanh. Elizabeth Wharton thì không. Bà lão ngồi trong xe lăn, còng người trong tư thế làm Hodges liên tưởng đến tác phẩm Người suy tư của Rodin. Ánh mặt trời xế chiều chiếu xiên qua cửa sổ nhuộm tóc bà thành một đám mây bạc mỏng tang như vầng hào quang. Bên ngoài cửa sổ trên một thảm cỏ mềm mại được tỉa tót hoàn hảo, mấy vị đang ở thời hoàng kim của tuổi cao niên đang chơi một ván bóng vồ khoan thai. Những ngày chơi bóng vồ của bà Wharton đã qua. Cũng giống như những ngày bà có thể đứng lên được. Lần gần đây nhất Hodges gặp bà - với Pete Huntley cạnh ông và Olivia Trelawn ngồi bên cạnh bà - bà bị uốn cong. Bây giờ bà đã gãy. Janey, rực rỡ trong quần ống côn màu trắng vào thủy thủ sọc xanh và trắng, quỳ xuống bên cạnh bà, vuốt ve một bàn tay co quắp tệ hại của bà Wharton. “Hôm nay mẹ thế nào?” cô hỏi. “Trông mẹ khỏe hơn rồi.” Nếu đúng thế thật thì Hodges sợ chết khiếp. Bà Wharton đăm đăm nhìn con gái với đôi mắt xanh đã mờ đục chẳng thể hiện điều gì, thậm chí cả vẻ ngơ ngác cũng không. Tên Hodges chùng xuống. Ông thích thú với chặng đường lái xe xuống đây cùng Janey, thích thú ngắm nhìn cô, thích thú tìm hiểu thêm về cô, và như thế là tốt. Điều đó có nghĩa là chuyến đi cũng không hoàn toàn uổng công. Và rồi một phép mầu nhỏ xuất hiện. Đôi mắt mờ đục của bà lão bỗng trở nên sáng rõ; đôi môi nứt nẻ không tô son bỗng hé ra thành một nụ cười. “Chào Janey.” Bà chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên một chút, nhưng mắt bà đảo sang Hodges. Lúc này chúng trông lạnh tanh. “Craig.” Nhờ câu chuyện của họ trên đường, Hodges biết đó là ai. “Đây không phải là Craig đâu mẹ. Đây là một người bạn của con. Ông ấy tên là Bill Hodges. Mẹ đã gặp ông ấy rồi mà.” “Không, mẹ không nghĩ…” Giọng bà lạc đi - gương mặt cau lại - rồi nói, “Anh là… một trong những viên thanh tra ấy?” “Vâng, thưa bà.” Ông thậm chí còn không nghĩ đến việc nói với bà lão rằng ông đã nghỉ hưu. Tốt nhất là cứ giữ mọi việc trên một đường thẳng trong lúc vẫn còn một vài mạch nối đang hoạt động trong đầu bà. Vẻ cau có trên mặt bà hằn sâu hơn, tạo ra những dòng sông nếp nhăn chằng chịt. “Các anh nghĩ Livvy bỏ chìa khóa của nó trong xe nên tên kia mới ăn cắp được. Con bé nói đi nói lại với các anh, nhưng các anh không bao giờ tin nó cả.” Hodges bắt chước Janey, quỳ một đầu gối xuống cạnh chiếc xe lăn. “Bà Wharton. Bây giờ tôi cho là có thể chúng tôi đã lầm về chuyện đó.” “Tất nhiên là các anh lầm rồi.” Bà hướng ánh mắt trở về với người con gái còn lại của mình, nhướng mắt lên nhìn cô từ phía dưới giá chân mày xương xẩu ấy. Đó là cách duy nhất để bà có thể nhìn. “Craig đâu rồi?” “Con ly dị anh ta từ năm ngoái rồi mẹ ạ.” Bà ngẫm nghĩ, rồi nói, “Tống khứ thứ rác rưởi ấy đi cho rảnh nợ.” “Con hoàn toàn đồng ý. Bill có thể hỏi mẹ một vài câu được không?” “Mẹ không thấy có lý do gì để từ chối, nhưng mẹ muốn chút nước cam. Và thuốc giảm đau của mẹ.” “Con sẽ xuống phòng y tá xem đến giờ chưa,” nàng nói. “Bill, ông sẽ không sao chứ nếu tôi…?” Ông gật đầu và búng hai ngón tay ra cử chỉ đi đi. Ngay khi cô vừa đi khỏi cửa, Hodges đứng lên, bỏ qua ghế dành cho khách và ngồi lên giường của Elizabeth Wharton, hai bàn tay đan vào nhau đặt giữa hai đầu gối. Ông có mang theo cuốn sổ, nhưng ông sợ là ghi chép sẽ làm bà sao nhãng. Hai người lặng lẽ thăm dò nhau. Hodges tò mò ngắm vầng hào quang bạc quanh mái đầu bà lão. Có những dấu hiệu cho thấy hộ lý đã chải tóc cho bà sáng hôm ấy, nhưng từ đó đến giờ mái tóc đã tự nổi loạn theo cách riêng của nó. Hodges thấy vui vui. Căn bệnh vẹo cột sống đã làm cơ thể bà co quắp lại thành một thứ xấu xí, nhưng tóc bà vẫn thật đẹp. Điên rồ và tuyệt đẹp. “Tôi nghĩ,” ông nói, “chúng tôi đã đối xử với con gái bà thật tồi tệ, thưa bà Wharton.” Đúng là thế. Cho dù bà T. có là một tòng phạm vô tình đi nữa, và Hodges vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ khả năng rằng bà ta đã bỏ quên chìa khóa trong ổ, thì những gì ông và Pete đã làm cũng thật thảm hại. Thật dễ dàng - quá dễ dàng - để nghi ngờ hoặc không đếm xỉa đến người mà ta không có cảm tình. “Chúng tôi bị mờ mắt bởi những thiên kiến nhất định, và tôi lấy làm tiếc về điều đó.” “Anh đang nói về Janey à? Janey và Craig? Hắn đánh con bé, anh biết đấy. Con bé cố ngăn hắn dùng cái thứ ma túy mà hắn nghiện, thế là hắn đánh con bé. Con bé nói là chỉ có một lần, nhưng tôi tin là nhiều hơn thế.” Bà chậm chạp nâng một bàn tay và gõ gõ vào mũi mình bằng một ngón tay nhợt nhạt. “Bà mẹ nào mà chẳng biết.” “Không phải là chuyện về Janey. Tôi đang nói về Olivia.” “Hắn khiến cho Livvy dừng dùng thuốc. Con bé nói là vì nó không muốn trở thành kẻ nghiện ngập như Craig, nhưng đâu có giống nhau chứ. Con bé cần những viên thuốc ấy.” “Bà đang nói đến thuốc trầm cảm của bà ấy à?” “Chúng giúp con bé có thể ra ngoài được.” Bà ngừng lại, nghĩ ngợi. “Còn cả những viên khác nữa, giữ cho con bé khỏi sờ vào đồ vật hết lần này lần khác. Nó có những ý nghĩ lạ lùng, Livvy của tôi, nhưng nó là người tốt, dù thế nào đi nữa. Trong thâm tâm, nó là một người rất tốt.” Bà Wharton bắt đầu khóc. Có một hộp khăn giấy Kleenex trên tủ đầu giường. Hodges lấy một vài tờ và đưa chúng ra cho bà Wharton, nhưng khi thấy bà lão nắm tay lại khó khăn như thế nào, ông bèn lau nước mắt cho bà. “Cảm ơn. Vậy tên anh là Hedges à?” “Hodges, thưa bà.” “Anh là người tử tế. Người kia thì rất cay nghiệt với Livvy. Nó nói anh ta cười nhạo nó. Lúc nào cũng cười nhạo. Con bé nói nó nhìn thấy điều đó trong mắt anh ta.” Thật vậy sao? Nếu đúng thế thì ông hổ thẹn thay cho Pete. Hổ thẹn cho cả chính mình vì đã không nhận ra. “Ai đã gợi ý để bà ấy thôi không dùng thuốc nữa? Bà có nhớ không?” Janey đã quay lại với nước cam và một chiếc cốc giấy nhỏ có lẽ là đựng thuốc giảm đau. Hodges liếc nhìn cô qua khóe mắt và dùng hai ngón tay lúc trước ra hiệu cho cô lại tạm lánh đi. Ông không muốn sự chú ý của bà Wharton bị phân tán, cũng không muốn bà uống viên thuốc nào làm xáo trộn ký ức vốn đã lộn xộn sẵn của bà. Bà Wharton im lặng. Và rồi, đúng lúc Hodges đang sợ rằng bà sẽ không trả lời, bà nói, “Là người bạn qua thư của con bé.” “Bà ấy gặp hắn ở Dưới Chiếc Ô Xanh phải không? Chiếc Ô Xanh của Debbie?” “Con bé chưa bao giờ gặp hắn. Không gặp trực tiếp.” “Ý tôi là…” Chiếc Ô Xanh chỉ là một thứ tưởng tượng.” Từ dưới những vệt lông mày bạc trắng, đôi mắt bà đang gọi Hodges là một tên ngốc không hơn không kém. “Nó là một thứ trong máy tính của con bé. Frankie là bạn qua thư máy tính của con bé.” Lần nào ông cũng cảm thấy kiểu như có một luồng điện giật ở giữa bụng mình mỗi khi những thông tin mới tinh xuất hiện. Frankie. Chắc chắn không phải tên thật của hắn, nhưng những cái tên luôn có sức mạnh và tên giả cũng thường có ý nghĩa. Frankie. “Hắn đã bảo bà ấy dừng uống thuốc?” “Đúng thế, hắn nói thuốc làm hại con bé. Janey đâu rồi? Tôi muốn uống thuốc.” “Cô ấy quay lại ngay bây giờ đây, tôi dám chắc thế.” Bà Wharton cụp mắt vào một lúc. “Frankie nói hắn cũng đã uống các thứ thuốc giống hệt như thế, và đó là lý do tại sao hắn đã gây ra… điều hắn đã làm. Hắn nói hắn thấy đỡ hơn sau khi dừng thuốc. Hắn nói sau khi dừng uống thuốc, hắn biết những gì hắn làm là sai trái. Nhưng hắn buồn vì không thể sửa chữa được lỗi lầm của mình. Đó là những gì hắn nói. Và rằng cuộc sống như vậy không đáng sống chút nào. Tôi bảo Livvy là con bé phải dừng nói chuyện với hắn. Tôi bảo hắn là kẻ xấu. Rằng hắn là con rắn độc. Thế là con bé bảo…” Những giọt nước mắt lại trào ra. “Con bé bảo là nó phải cứu vớt hắn.” Lần này khi Janey bước vào ngưỡng cửa, Hodges gật đầu với cô Janey đặt hai viên thuốc màu xanh vào cái miệng đang há ra chờ đợi của mẹ mình, rồi cho bà uống một ngụm nước cam. “Cảm ơn con, Livvy.” Hodges nhìn thấy Janey nhăn mặt, rồi mỉm cười. “Có gì đâu mẹ.” Cô ngoảnh sang Hodges. “Tôi nghĩ là chúng ta nên đi thôi, Bill. Bà mệt lắm rồi.” Ông có thể thấy điều đó, nhưng vẫn tần ngần không muốn đi. Đó là cảm giác ta vẫn thấy mỗi khi chưa hoàn thành cuộc thẩm vấn. Khi mà vẫn còn ít nhất một quả táo nữa lủng lẳng trên cành. “Bà Wharton, Olivia có nói gì nữa về Frankie không? Bởi vì bà nói đúng. Hắn là người xấu. Tôi muốn tìm ra hắn để hắn không hãm hại ai được nữa.” “Livvy không đời nào bỏ quên chìa khóa trong xe cả. Không bao giờ.” Elizabeth Wharton ngồi gập người trong quầng nắng của mình, một dấu ngoặc đơn hình người trong chiếc áo choàng xanh vải xù, và không nhận ra trên đầu mình có một vầng sáng bạc. Ngón tay lại giơ lên - hăm dọa. Bà nói, “Con chó chúng tôi nuôi dạo ấy không bao giờ nôn ra thảm nữa. Chỉ một lần ấy thôi.” Janey nắm lấy tay Hodges và ra hiệu bằng miệng, Đi thôi nào. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, và Hodges nói lại câu thần chú ngày xưa trong lúc Janey cúi xuống hôn lên má và sau đó là khóe miệng khô khốc của mẹ mình. “Cảm ơn bà đã dành thời gian, bà Wharton. Bà đã giúp tôi rất nhiều.” Khi họ ra đến cửa, bà Wharton nói rành rọt. “Con bé chắc chắn không đời nào tự tử nếu không vì những bóng ma ấy.” Hodges quay người lại. Bên cạnh ông, Janey Patterson trợn tròn mắt. “Bóng ma nào cơ, bà Wharton?” “Một là đứa bé,” bà nói. “Con bé tội nghiệp bị giết trong vụ thảm sát. Livvy nghe thấy tiếng đứa bé vào ban đêm, khóc mãi không thôi. Nó nói tên đứa bé là Patricia.” “Trong nhà bà ấy à? Olivia nghe thấy tiếng khóc đó trong nhà bà ấy à?” Elizabeth Wharton cố gật đầu thật khẽ, chỉ là một thoáng cằm hơi nghiêng xuống. “Và thỉnh thoảng cả người mẹ nữa. Con bé nói người mẹ hay oán trách nó.” Bà ngước lên nhìn họ từ thân hình còng gập trên xe lăn. “Cô ta thường hét, ‘Sao lại để hắn giết con tôi?’ Đó là lý do Livvy tự tử.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang