[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 37 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.15

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 21:52 11-10-2019

.
Tối hôm đó ti vi không hề được bật lên ở số nhà 63 đường Harper, thậm chí để xem chương trình Evening News cũng không. Cả máy tính cũng không nốt. Thay vào đó, Hodges lôi ra tập giấy ghi chép đáng tin cậy của mình. Janelle Patterson gọi ông là người theo trường phái cổ điển. Quả là thế thật, và ông cũng không việc gì phải xin lỗi về điều đó. Đây là cách mà từ trước đến giờ ông vẫn làm, cách ông thấy thoải mái nhất. Ngồi trong không gian yên ắng không ti vi thật dễ chịu, ông đọc lại bức thư gã Mercedes gửi cho mình. Rồi ông đọc bức thư bà T. nhận được. Ông đọc qua đọc lại đến cả tiếng đồng hồ hoặc hơn, rà từng dòng thư một. Vì bức thư của bà T. là một bản sao, nên ông tha hồ viết nguệch ngoạc vào bên lề và khoanh tròn những từ nhất định. Ông kết thúc giai đoạn này của quy trình bằng cách đọc to hai bức thư thành tiếng. Ông thay đổi các giọng khác nhau, vì gã Mercedes đã khoác lên hai nhân cách khác nhau. Bức thư Hodges nhận được đầy vẻ láo xược và ngạo mạn. Ha ha, lão già lụ khụ ngu xuẩn, nó nói. Lão chẳng mục đích sống nữa và lão biết điều đó mà, vậy sao lão không đi chết cho xong hả? Giọng điệu bức thư của Olivia Trelawney thì lại run rẩy và buồn bã, đầy sầu não và những câu chuyện về tuổi thơ tàn tệ, nhưng trong đó cũng chính lại là ý tưởng tự tử, có điều là lần này nó ẩn mình trong lớp vỏ đồng cảm: Tôi hiểu, tôi hoàn toàn hiểu điều đó, vì tôi cũng thấy giống hệt. Cuối cùng ông cất các bức thư vào một cặp tài liệu với dòng TÊN SÁT NHÂN MERCEDES viết trên nhãn. Trong cặp chẳng còn gì khác, nghĩa là nó cực kỳ mỏng, nhưng nếu tay nghề của ông vẫn còn chút nào đó, nó sẽ dày lên hết trang này đến trang khác những dòng ghi chép của chính ông. Ông ngồi liền mười lăm phút, hai bàn tay đan lại trên cái bụng quá khổ giống như Đức Phật đang thiền định. Rồi ông kéo tập ghi chép về phía mình và bắt đầu viết. Mình cho rằng mình đã đúng về hầu hết những trò đánh lạc hướng bằng kiểu viết khoa trương bay bướm. Trong bức thư của bà T., hắn chẳng hề sử dụng dấu chấm cảm, những cụm từ viết hoa, hoặc không dùng nhiều những đoạn văn một câu (những câu ở cuối thư nhằm mục đích tạo hiệu quả mạnh mẽ). Mình đã sai về những dấu ngoặc kép, hắn thích dùng dấu này. Ngoài ra còn thích gạch chân từng chỗ. Rốt cuộc chưa chắc hắn đã còn trẻ, có khi từ đầu đến giờ mình đã nhầm về điểm này… Nhưng ông nghĩ về Jerome, những gì cậu đã quên về máy tính và Internet còn nhiều hơn cả những gì bản thân Hodges có thể học được. Và về Janey Patterson, cô còn biết sao chụp bức thư của chị gái mình bằng máy scan, lại còn biết sử dụng Skype nữa. Janey Patterson, cô có lẽ phải trẻ hơn ông đến cả hai mươi tuổi. Ông lại cầm bút lên. … nhưng mình không nghĩ là mình nhầm. Có thể hắn không còn ở tuổi thanh thiếu niên (mặc dù cũng không thể loại trừ hoàn toàn) nhưng cứ cho là hắn trong độ tuổi từ 20 lên 35. Hắn rất khôn ngoan. Vốn từ tốt, cách sắp đặt câu chữ tốt. Ông xem lại những bức thư thêm lượt nữa và ghi chép ra một số câu được sắp đặt cầu kỳ: một con chuột nhắt nhút nhát khi còn bé, mứt dâu trong túi ngủ, hầu hết con người ta chỉ là một lũ cừu mà lũ cừu thì không ăn thịt. Chẳng có gì làm người ta quên được Philip Roth, nhưng Hodges cho rằng những câu văn như vậy cũng chứng tỏ chút năng khiếu nhất định. Ông tìm thêm một câu nữa và chép nó ra bên dưới những câu khác: Họ đã làm gì cho bà ngoài việc săn đuổi và gây ra cho bà những đêm không ngủ? Ông gõ gõ đầu bút lên câu này, làm bắn ra một chùm những chấm li ti xanh thẫm. Ông nghĩ hầu hết những người khác sẽ viết đưa (đến) cho bà những đêm không ngủ hoặc mang đến cho bà những đêm không ngủ, nhưng như thế là chưa đủ hay đối với gã Mercedes, vì hắn là một thợ làm vườn chuyên đi gieo những hạt mầm nghi ngờ và hoang tưởng. Chúng quyết tâm tóm được bà, bà T. ạ, và chúng làm vậy cũng có lý còn gì nữa? Bởi vì bà đã bỏ chìa khóa lại. Cảnh sát nói thế; tôi nói thế, và tôi còn đã ở đó nữa cơ. Làm sao cả hai phía chúng tôi lại có thể đều sai được?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang