[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 36 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.14

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 21:52 11-10-2019

Brady cho xe chạy chầm chậm, tuân thủ giới hạn tốc độ (ở đường Vinson này là hai mươi dặm một giờ), hầu như không nghe thấy tiếng leng keng và tiếng nhạc của bài “Buffalo Gals” từ những chiếc loa trên đầu hắn. Hắn mặc một chiếc áo len bên dưới lớp áo khoác Mr. Tastey màu trắng, vì khối hàng phía sau rất lạnh. Giống đầu óc mình, hắn nghĩ. Chỉ có kem mới lạnh bằng thế. Mình cũng có óc phân tích nữa. Nó là một cỗ máy. Một chiếc Mac với khả năng thực hiện cả ti tỉ phép tính. Hắn hướng bộ óc của mình vào những gì vừa nhìn thấy, lão cớm béo về vườn đang đi bộ lên dốc đường Harper cùng Jerome Robinson và con chó săn Ireland với cái tên nhọ. Jerome vẫy tay với hắn và Brady vẫy chào lại ngay lập tức, vì đó là cách để ta hòa đồng. Giống như lắng nghe những màn kể lể con cà con kê của Freddi Linklatter về việc là một người phụ nữ đồng tính trong thế giới của dân dị tính khắc nghiệt đến nhường nào. Kermit William “Giá mình trẻ lại” Hodges và Jerome “Giá mình là dân da trắng” Robinson. Cặp đôi Kỳ quặc này đang nói chuyện gì vậy nhỉ? Đó là điều mà Brady Hartsfield muốn biết. Có thể hắn sẽ lần ra nếu lão cớm mắc câu và bắt đầu một cuộc trò chuyện trên Chiếc Ô Xanh của Debbie. Hiển nhiên là trò đó đã hiệu nghiệm với con mụ nhà giàu khốn kiếp; một khi mụ đã bắt đầu nói chuyện, chẳng gì có thể dừng mụ lại. Lão thanh tra về vườn và thằng nhọ gia nhân của lão. Còn Odell nữa. Đừng quên con Odell. Jerome và con em gái nó yêu con chó. Chúng sẽ đau đớn vô cùng nếu có điều gì xảy ra với nó. Có lẽ sẽ chẳng có gì, nhưng có thể khi về nhà tối nay hắn sẽ lên mạng tìm hiểu thêm một chút về các loại chất độc. Những ý nghĩ như vậy lúc nào cũng thay nhau lướt qua tâm trí Brady; chúng là lũ dơi trong tháp chuông của hắn. Sáng nay tại DE, trong lúc hắn đang kiểm kê một lô DVD rẻ tiền khác (lý do tại sao vẫn có thêm hàng mới về đúng vào thời điểm bọn họ đang phải bán tống bán tháo hàng tồn quả là một điều bí ẩn không bao giờ được giải đáp), hắn chợt nảy ra ý nghĩ là hắn có thể dùng đến cái áo vest tự sát của mình để làm sát tổng thống, ngài Barack “Giá mình là người da trắng” Obama. Ra đi giữa một vầng hào quang chói lọi. Barack vẫn thường đến thăm bang này, vì nó quan trọng với chiến lược tái đắc cử của ông ta. Và khi đến bang thì kiểu gì ông ta cũng tới thành phố này. Tổ chức một cuộc mít tinh. Diễn thuyết về hy vọng. Diễn thuyết về sự thay đổi. Rah-rah-rah, blahblah-blah. Brady đang tính toán làm thế nào qua được máy phát hiện kim loại và những cuộc kiểm tra ngẫu nhiên thì Tones Frobisher nhào tới và bảo hắn là có khách gọi. Đến lúc hắn đang trên đường trong một chiếc VW Cyber Patro, màu xanh, thì hắn đã lại nghĩ về chuyện khác. Chính xác là về Brad Pitt. Thần tượng điện ảnh chó chết. Tuy nhiên, đôi khi những ý tưởng của hắn cũng đọng lại. Một thằng nhóc béo phục phịch chạy đuổi theo dọc hè phố, vẫy vẫy tiền. Brady tấp lại. “Cháu muốn sô cô la!” thằng nhóc nói. “Và cháu muốn rắc đường màu sprinkle lên!” Có ngay đây, thằng béo chết giẫm, Brady nghĩ, và nở nụ cười tươi tỉnh, quyến rũ nhất của hắn. Cứ tọng cho đẫy bao nhiêu cholesterol cũng được, tao cho mày đến bốn mươi, ai biết được, có khi mày sẽ sống sót sau cơn đột quỵ đầu tiên cũng nên. Tuy nhiên điều đó cũng không dừng được mày đâu, không. Không đời nào khi mà thế gian này còn ê hề là bia bọt rồi bánh Whooper và kem sô cô la. “Có ngay đây, anh bạn nhỏ. Một chiếc kem sô cô la rắc đường sprinkle ngay lập tức. Trường học thế nào? Có được điểm A nào không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang