[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Chương 29 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.7
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 21:51 11-10-2019
.
Khi Hodges sử dụng hệ thống intercom bên ngoài tòa chung cư ở đại lộ Lake của bà Wharton lúc mười giờ sáng hôm sau, thì mới là lần thứ hai hay ba gì đó ông mặc vest từ khi về hưu. Cảm giác thật dễ chịu khi lại diện lên người một bộ vest, mặc dù nó đã chật ở eo và bên dưới cánh tay. Một người diện vest có cảm giác của một người còn đang đi làm.
Một giọng phụ nữ vang lên trong loa, “Ai đấy?”
“Tôi là Bill Hodges, thưa bà. Chúng ta đã nói chuyện tối qua.”
“Đúng rồi, ông đến đúng giờ quá. Lên phòng 19-C nhé, Thanh tra Hodges.”
Ông đã định bảo cô rằng ông không còn là một thanh tra, nhưng cánh cửa đã è è mở ra nên ông cũng chẳng nhọc công nữa. Vả lại ông cũng đã nói với cô rằng ông đã nghỉ hưu khi họ nói chuyện điện thoại.
Janelle Patterson đứng chờ ông ở cửa, giống như chị cô vào ngày xảy ra vụ Thảm sát City Center, khi Hodges và Pete Huntley tới thẩm vấn bà ta lần đầu tiên. Nét nhang nhác giữa hai người phụ nữ vừa đủ để tạo cho Hodges một cảm giác ngờ ngợ mạnh mẽ. Nhưng trong lúc bước dọc theo đoạn hành lang ngắn từ thang máy tới ngưỡng cửa căn hộ (cố sức dưới bình thường thay vì lết ì ạch), ông nhận ra rằng những điểm khác biệt vượt xa nét giống nhau. Patterson cũng sở hữu đôi mắt xanh nhạt và cặp gò má cao ấy, nhưng trong khi miệng Olivia Trelawney luôn khép lại và mím chặt, cặp môi thường bợt màu trắng bệch vì căng thẳng và bứt rứt, thì miệng của Janelle Patterson lại dường như, ngay cả trong trạng thái bình thường, lúc nào cũng sẵn sàng mỉm cười. Hoặc để trao một nụ hôn.
Môi cô lấp loáng một màu trơn bóng ẩm ướt; nhìn chúng ngon lành tưởng như ăn được. Và không có chiếc áo cổ thuyền nào cho quý cô này. Cô mặc áo cổ lọ ấm áp nâng niu cặp ngực tròn căng hoàn hảo. Chúng không hề to, cặp ngực ấy, nhưng như người cha già thân yêu của Hodges vẫn thường nói, hơn một bàn tay đầy là vứt đi. Phải chăng ông đang ngắm nhìn thành quả của các món đồ độn khéo léo hay một vụ nâng cấp hậu ly hôn? Hodges thấy vụ nâng cấp có vẻ khả thi hơn. Nhờ bà chị, Janelle Patterson đủ khả năng chi trả tất cả những trò tút tát cơ thể mà cô muốn.
Cô chìa tay và trao cho ông một cái bắt tay mạnh mẽ.
“Cảm ơn ông đã đến.” Như thể cuộc gặp này là thể theo đề nghị của cô vậy. “Mừng là cô có thể tiếp tôi,” ông nói, và theo cô vào trong.
Đập vào mặt ông vẫn là khung cảnh đẹp đến ngột thở của hồ nước. Ông còn nhớ nguyên, dù họ chỉ có một cuộc thẩm vấn duy nhất với bà T. ở đây, những cuộc còn lại đều ở ngôi nhà lớn trong khu Sugar Heights hoặc tại sở. Bà ta đã rơi vào trạng thái cuồng loạn trong một cuộc thẩm vấn như thế ở sở, ông còn nhớ rõ. Mọi người đều đổ lỗi cho tôi, bà ta nói. Vụ tự tử đã xảy ra sau đó không lâu, chỉ chừng vài tuần.
“Ông có muốn dùng cà phê không, Thanh tra? Của Jamaica. Ngon lắm, tôi nghĩ thế.”
Hodges đã tạo cho mình thói quen không uống cà phê vào giữa buổi sáng, vì làm thế thường khiến ông bị trào ngược acid dữ dội dù đã uống thuốc Zantac. Nhưng ông vẫn đồng ý.
Ông ngồi trên một chiếc ghế ngả kê bên cửa sổ phòng khách rộng thênh thang trong lúc chờ cô quay lại từ gian bếp.
Ngày hôm đó ấm áp và trong trẻo; trên mặt hồ, thuyền buồm đang lướt đi vun vút và vòng lượn như những người chơi trượt băng. Khi cô quay lại, ông đứng lên đỡ lấy chiếc khay bạc trên tay cô, nhưng Janelle mỉm cười, lắc đầu, rồi đặt nó xuống chiếc bàn cà phê thấp bằng một cái khuỵu gối rất duyên dáng. Gần như một điệu cúi chào.
Hodges đã tính toán từng ngóc ngách vòng vèo mà câu chuyện của họ có thể đưa đẩy tới, nhưng hóa ra ông lại lo xa hão. Như kiểu, sau khi rắp tâm lên kế hoạch quyến rũ thật tinh vi, đối tượng ông thèm khát đã đứng chờ sẵn ở cửa trong bộ đồ ngủ khêu gợi và đôi guốc chiếm-đoạt-em-đi.
“Tôi muốn tìm ra kẻ đã đẩy chị tôi đến chỗ tự tử,” cô vừa nói vừa rót cà phê vào hai chiếc cốc sứ to tướng, “nhưng tôi không biết phải tiến hành như thế nào. Cuộc gọi của ông như là thông điệp của Chúa vậy. Sau cuộc nói chuyện của chúng ta, tôi đã nghĩ ông chính là người thích hợp cho công việc này.” Hodges ngỡ ngàng không nói nên lời.
Cô đưa cho ông một cốc. “Nếu muốn dùng với kem, ông sẽ phải tự rót thôi. Riêng về đồ uống kèm thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
“Đen được rồi.”
Janelle mỉm cười. Răng cô hoặc là hoàn hảo sẵn hoặc đã được bọc lại hoàn hảo. “Đúng người cùng gu với tôi rồi.”
Ông nhấp môi, chủ yếu là để kéo dài thời gian, nhưng cà phê ngon thật. Ông hắng giọng và nói, “Như tôi đã trao đổi khi chúng ta nói chuyện tối qua, cô Patterson, tôi không còn là cảnh sát nữa. Từ ngày hai mươi tháng Mười một năm ngoái, tôi chỉ là dân thường thôi. Chúng ta cần làm rõ chuyện đó ngay từ đầu.”
Cô chăm chú nhìn ông qua viền cốc. Hodges băn khoăn không hiểu lớp son bóng ẩm ướt trên môi cô có in lại dấu không, hay công nghệ son bây giờ đã khiến những chuyện như vậy lạc hậu rồi. Thật là một nỗi băn khoăn rồ dại, nhưng cô là một phụ nữ đẹp. Hơn nữa, thời gian này ông cũng chẳng mấy khi ra ngoài.
“Theo nhìn nhận của tôi,” Janelle Patterson nói, “chỉ có hai từ quan trọng trong những gì ông vừa nói. Một là dân thường và từ kia là thanh tra[39] . Tôi muốn biết ai đã o ép chị ấy, ai đã giày vò chị ấy cho đến khi chị ấy phải tự tử, và không người nào ở sở cảnh sát quan tâm cả. Họ chỉ chăm chăm muốn bắt kẻ đã dùng xe của chị ấy để giết những người kia, nhưng còn chị tôi thì - tôi xin phép nói tục được không - họ đếch thèm đếm xỉa gì.”
Có thể Hodges đã nghỉ hưu, nhưng ông vẫn còn nguyên lòng trung thành đối với lực lượng. “Điều đó không hẳn là đúng đâu.”
“Tôi hiểu tại sao ông lại nói vậy, Thanh tra…”
“Làm ơn gọi là ông thôi. Chỉ là ông Hodges. Hoặc Bill, nếu cô muốn.”
“Vậy Bill nhé. Và đúng là thế đấy. Có mối liên hệ giữa vụ giết người kia và vụ tự tử của chị tôi, vì kẻ đã sử dụng chiếc xe chính là kẻ đã viết bức thư đó. Và còn những thứ khác nữa. Những thứ về cái trang Chiếc Ô Xanh.” Bình tĩnh, Hodges tự kìm mình lại. Đừng làm hỏng chuyện.
“Chúng ta đang nói về bức thư nào vậy, cô Patterson?”
“Janey. Nếu ông là Bill, thì tôi là Janey. Ông chờ đây nhé. Tôi sẽ cho ông xem.”
Cô đứng lên và ra khỏi phòng. Tim Hodges đập mạnh - mạnh hơn cả khi ông xử lý mấy thằng du côn dưới chân cầu vượt - nhưng ông vẫn kịp trân trọng thực tế rằng ngắm nhìn Janey Patterson lúc cô đi khỏi cũng tuyệt chẳng kém gì lúc ngắm cô từ phía trước.
Bình tĩnh nào, chàng trai, ông lại tự nhắc mình, và nhấp thêm cà phê. Mày có phải là Philip Marlowe[40] đâu cơ chứ. Cốc của ông đã hết một nửa, và không thấy acid ợ lên. Không thấy gì. Cà phê nhiệm mầu, ông nghĩ bụng.
Cô quay lại với hai tờ giấy cầm ở đằng góc cùng vẻ mặt ghê tởm. “Tôi thấy nó khi lướt qua đám giấy tờ trong bàn làm việc của Ollie. Luật sư của chị ấy, ông Schron, cũng ở đó với tôi - chị ấy thuê ông ta thực hiện di chúc, nên ông ấy phải có mặt - nhưng lúc đó ông ta ở trong bếp, đi lấy cốc nước. Ông ta không thấy bức thư này. Tôi đã giấu nó đi.” Cô nói một cách điềm nhiên, không có vẻ gì là ngượng ngùng hay thách thức.
“Tôi biết nó là gì ngay lập tức. Vì thứ kia. Hung thủ đã để lại một cái trên vô lăng xe chị ấy. Tôi đoán ông có thể gọi đó là danh thiếp của hắn.”
Cô gõ gõ vào hình mặt cười đeo kính râm ở đoạn dưới trang giấy thứ nhất. Hodges cũng đã nhận ra. Ông cũng nhận ra phông chữ của bức thư, qua chương trình xử lý văn bản của mình, ông đã tự lần ra đó là phông American Typewriter.
“Cô tìm thấy nó lúc nào?”
Cô nhớ lại tính toán quãng thời gian. “Tôi đến lo đám tang, vào tầm cuối tháng Mười một. Tôi phát hiện ra mình là người thừa kế duy nhất khi bản di chúc được công bố. Đó hẳn là tuần đầu tiên của tháng Mười hai. Tôi hỏi ông Schron là liệu chúng tôi có thể trì hoãn việc kiểm kê tài sản và đồ đạc của Ollie đến tháng Một được không, vì tôi có một số công việc phải giải quyết ở L.A. Ông ta đồng ý.” Cô nhìn Hodges, một cái nhìn điềm tĩnh từ đôi mắt xanh với ánh lửa lấp lánh trong đó.
“Việc mà tôi phải giải quyết ấy là ly dị gã chồng tôi, vốn là - tôi có thể lại nói tục được không? - một kẻ khốn kiếp lăng nhăng nghiện ma túy.”
Hodges không hề muốn đi sâu vào khía cạnh này. “Cô quay lại Sugar Heights trong tháng Một?”
“Vâng.”
“Và tìm thấy bức thư vào thời điểm đó?”
“Vâng.”
“Cảnh sát đã thấy nó chưa?” Ông biết câu trả lời. Tháng Một đã qua được bốn tháng rồi, nhưng việc hỏi thì cứ phải hỏi.
“Chưa.”
“Tại sao lại chưa?”
“Tôi đã nói với ông rồi đấy! Vì tôi không tin họ!” Ánh lửa lấp lánh trong mắt Janey Patterson cháy bùng lên khi cô òa khóc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện