[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 27 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.5

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 21:49 11-10-2019

.
Brady gọi điện trước đến quán Sammy’s Pizza trên đường về nhà và ghé qua lấy một chiếc pepperoni nhỏ và một cái bánh nấm. Nếu cho rằng mẹ hắn sẽ ăn một hai miếng thì hắn đã lấy một chiếc lớn hơn, nhưng hắn biết thừa là không. Có thể bà ấy sẽ ăn nếu đó là pepperoni và vodka Popov, hắn tự nhủ. Nếu họ bán loại đó, mình sẽ phải bỏ qua cỡ trung bình và gọi luôn một cái cỡ lớn. Có những dãy nhà liền kề ở khu North Side của thành phố. Chúng được xây dựng giữa hai cuộc chiến tranh Triều Tiên và Việt Nam, điều đó có nghĩa là tất cả đều giống hệt nhau và đều bắt đầu trở thành những mớ đổ nát. Hầu hết đều có những món đồ chơi bằng nhựa trên các bãi cỏ nhếch nhác xác xơ, mặc dù lúc này trời đã tối hẳn. Nhà gia đình Hartsfield nằm ở số 49 phố Elm[34] , cả phố chẳng có cây đu nào và có lẽ cũng chưa bao giờ có. Chẳng qua tất cả đường phố ở khu vực được gọi, rất hợp tình hợp lý, là Northfield của thành phố - đều được đặt tên theo các loài cây. Brady đỗ xe sau chiếc Honda gỉ nát của mẹ, nó cần một bộ xả mới, thay đầu nối điện và bugi mới. Đấy là chưa kể giấy đăng kiểm mới. Kệ bà ta lo chuyện đó, Brady thầm nghĩ, nhưng bà ta sẽ không làm. Mà là hắn. Hắn sẽ lại phải lo liệu. Cũng như hắn vẫn giải quyết tất cả mọi chuyện. Cũng giống như mình lo liệu cho Frankie, hắn nghĩ. Hồi đó cái tầng hầm vẫn còn là tầng hầm chứ chưa là trung tâm điều khiển của hắn. Brady và Deborah Ann Hartsfield không nói chuyện về Frankie. Cửa khóa. Ít nhất thì hắn cũng dạy được cho mẹ mình ngần ấy, mặc dù có Chúa chứng giám là chuyện đó chẳng dễ dàng gì. Bà ta thuộc loại người nghĩ rằng chỉ cần nói được rồi bà có thể giải quyết được mọi vấn đề trên đời. Nhắc bà ta Cất cái hộp half-and-half[35] của mẹ vào tủ lạnh sau khi dùng xong, bà ta bảo được rồi. Và rồi chiều về hắn vẫn thấy nó nằm nguyên trên bệ bếp, bắt đầu chua loét. Nói bà ta Làm ơn giặt đồ để con có bộ đồng phục sạch mai còn mặc đi bán kem, bà ta bảo được rồi. Nhưng khi thò đầu vào trong phòng giặt, mọi thứ vẫn còn nguyên trong giỏ. Tiếng ti vi lao xao chào đón hắn. Thứ gì đó về một thách thức đối với hệ miễn dịch, vậy là chương trình Kẻ sống sót. Hắn đã cố nói với bà ta rằng tất cả đều là giả, một trò dàn dựng. Bà ta bảo ừ, được rồi, bà ta biết, nhưng bà ta vẫn chẳng bao giờ bỏ lỡ nó cả. “Con về nhà rồi, mẹ.” “Chào cưng!” Chỉ hơi méo giọng một chút, thế là tốt so với giờ này buổi tối rồi. Mình mà là gan của bà ta, Brady nghĩ bụng, thế nào cũng có đêm mình nhảy ra khỏi miệng trong lúc bà ta đang ngáy và trốn mất tăm. Tuy vậy hắn vẫn cảm nhận được khoảnh khắc mong đợi ấy khi hắn bước vào phòng khách, khoảnh khắc mà hắn căm ghét. Bà ta đang ngồi trên ghế sofa trong bộ áo choàng lụa trắng mà hắn mua cho hồi Giáng sinh, và hắn còn thấy màu trắng hơn thế ở chỗ vạt áo phanh ra tít phía trên đùi bà ta. Đồ nhỏ của bà ta. Hắn nhất quyết không chịu nghĩ đến từ quần lót khi nghĩ về mẹ mình, như thế là quá khêu gợi, nhưng nó vẫn lẩn khuất trong tâm trí hắn, cũng thế cả thôi: một con rắn ẩn trong bụi cây sơn độc. Ngoài ra hắn còn thấy cả núm ngực tròn nhỏ của bà ta hằn lên. Thật là tội lỗi khi những thứ ấy lại làm hắn thấy ham muốn - bà ta đã suýt soát năm mươi, bà ta đã bắt đầu chảy xệ ra xung quanh vòng hai, bà ta còn là mẹ hắn, lạy Chúa - nhưng… Nhưng. “Con mua pizza đấy,” hắn nói, vừa giơ cái hộp lên vừa nghĩ, Mẹ ăn rồi. “Mẹ ăn rồi,” bà ta nói. Có lẽ là thế thật. Mấy lá rau xà lách và một hộp sữa chua bé xíu. Đó là cách bà ta giữ gìn những gì còn lại cho vóc dáng của mình. “Loại mẹ vẫn thích đấy,” hắn vừa nói vừa nghĩ, Con ăn đi, cưng. “Con ăn đi, cưng,” bà ta nói. Bà ta nâng ly lên và nhấp một ngụm rất điệu đàng. Lát nữa mới đến màn nốc ồng ộc, sau khi hắn lên giường và bà ta tưởng hắn đã ngủ rồi. “Lấy lon Coke mà uống rồi ra đây ngồi với mẹ.” Bà ta vỗ xuống ghế. Vạt áo choàng của bà ta lại phanh ra thêm một chút. Áo choàng trắng, quần lót trắng. Quần nhỏ, hắn tự nhắc mình. Đồ nhỏ, chỉ vậy thôi, bà ấy là mẹ mày, bà ấy là Mẹ, và khi nói đến mẹ mày thì đó chỉ là đồ nhỏ. Bà ta mỉm cười khi nhận ra hắn đang nhìn. Bà ta không chỉnh lại áo choàng. “Năm nay những người sống sót đang ở Fiji.” Bà ta cau mày. “Mẹ nghĩ là Fiji thì phải. Đại loại là một trong những hòn đảo đó. Lại đây xem với mẹ.” “Thôi, con nghĩ là con sẽ xuống dưới nhà và làm việc một chút.” “Dự án gì vậy, cưng?” “Một loại bộ định tuyến mới.” Bà ta chẳng thể nào phân biệt nổi bộ định tuyến với bàn xoa[36] , nên nói thế là an toàn rồi. “Ngày nào đó con sẽ có một phát minh làm mẹ con mình giàu to,” bà ta nói. “Mẹ biết con sẽ làm được mà. Khi đó thì vĩnh biệt cửa hàng đồ điện tử nhé. Và vĩnh biệt cả cái xe bán kem đó nữa.” Bà ta nhìn hắn với đôi mắt to mới chỉ hơi lấp loáng nước vì vodka. Hắn không biết thường mỗi ngày bà ta tọng vào người bao nhiêu, còn đếm chai rỗng thì không ăn thua vì bà ta nhét chúng vào đâu đó, nhưng hắn biết tửu lượng của bà ta rất ghê gớm. “Cảm ơn mẹ,” hắn nói. Hắn thấy phổng mũi dù không muốn. Cảm thấy cả điều khác nữa. Rất mạnh mẽ dù rất không muốn. “Đến đây hôn mẹ một cái nào, cục cưng.” Hắn lại gần ghế, thận trọng không nhìn xuống phía trước chiếc áo choàng mở phanh và cố phớt lờ cảm giác đang cựa quậy ngay bên dưới thắt lưng. Bà ta nghiêng mặt sang một bên, nhưng khi hắn cúi xuống để hôn lên má thì bà ta ngoảnh lại và ép cái miệng ẩm ướt đang hé mở của mình vào miệng hắn. Hắn cảm nhận được mùi rượu và ngửi thấy mùi nước hoa bà ta luôn xức vào sau tai. Bà ta còn xức cả vào những chỗ khác nữa. Bà ta đặt một lòng bàn tay lên sau gáy hắn và vò tóc hắn bằng những đầu ngón tay, tạo ra một luồng run rẩy chạy dọc suốt đến tận xương cụt. Bà ta đưa lưỡi chạm vào môi trên của hắn, chỉ là một cái liếm nhẹ, vụt lướt qua rồi thụt mất, sau đó rụt người lại và trao cho hắn ánh mắt mở tròn long lanh. “Cục cưng của mẹ,” bà ta thở hổn hển, như nhân vật nữ chính trong mấy bộ phim tâm lý ướt át - thể loại phim mà nhân vật nam vung kiếm còn nhân vật nữ thì mặc váy khoét sâu để cặp nhũ độn lên thành những quả cầu bóng lộn. Hắn vội vã dứt ra. Bà ta mỉm cười với hắn, rồi lại quay ra nhìn màn hình ti vi, những người trẻ tuổi đẹp đẽ mặc đồ tắm đang chạy dọc theo một bãi biển. Hắn mở hộp pizza bằng hai bàn tay run run, lấy ra một miếng, rồi thả vào trong bát salad của bà ta. “Mẹ ăn miếng đó đi,” hắn nói. “Cho dã rượu. Được tí nào hay tí ấy.” “Đừng có khó khăn với mẹ thế,” bà ta nói, nhưng không có vẻ gì là cay nghiệt và tuyệt nhiên không tự ái. Bà ta khép vạt áo choàng với vẻ hoàn toàn lơ đãng, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của những kẻ sống sót, hăm hở khám phá xem ai sẽ được bình chọn để thoát khỏi hòn đảo trong tuần này. “Và đừng quên cái xe của mẹ nhé, Brady. Nó cần giấy đăng kiểm mới.” “Nó cần nhiều hơn thế nữa cơ,” hắn nói và đi vào bếp. Hắn lấy một lon Coke trong tủ lạnh, rồi mở cửa dẫn xuống tầng hầm. Hắn đứng đó giây lát trong bóng tối, rồi nói một từ duy nhất: “Điều khiển.” Bên dưới, những bóng đèn huỳnh quang (tự tay hắn lắp chúng, cũng như hắn đã tự tay sửa sang lại căn tầng hầm), vụt sáng. Đến chân cầu thang, hắn nghĩ đến Frankie. Hầu như lần nào hắn cũng làm vậy khi đứng ở chỗ Frankie chết. Khoảng thời gian duy nhất hắn không nghĩ đến Frankie là lúc hắn chuẩn bị cho lần ra tay ở City Center. Trong những tuần đó tất cả mọi thứ khác đều ra khỏi tâm trí hắn, và cảm giác đó thật nhẹ nhõm. Brady, Frankie nói. Từ cuối cùng nó nói trên hành tinh Trái đất. Không tính những tiếng ằng ặc và hổn hển. Hắn đặt pizza và lon nước lên bàn làm việc ở giữa phòng, rồi vào phòng vệ sinh bé bằng tủ quần áo và tụt quần xuống. Hắn sẽ không thể nào ăn nổi, không thể nào bắt tay vào dự án mới của mình (chắc chắn không phải là một bộ định tuyến), hắn sẽ không tài nào suy nghĩ nổi, chừng nào hắn còn chưa giải quyết xong một vấn đề cấp thiết. Trong bức thư cho lão cớm béo về vườn, hắn tuyên bố rằng khi lao xe vào những người kiếm việc ở City Center, hắn thấy nứng đến nỗi phải đeo bao cao su. Hắn còn khẳng định rằng hắn tự sướng mỗi khi hồi tưởng lại sự kiện đó. Nếu đó là sự thật, nó sẽ mang đến một ý nghĩa hoàn toàn khác cho thuật ngữ thủ dâm, nhưng sự thật không phải thế. Hắn nói dối rất nhiều trong bức thư đó, mỗi lời dối trá đều được tính toán để kích động Hodges thêm một chút, và cơn cuồng sex ngụy tạo của hắn vẫn chưa là gì trong số những lời dối trá ấy. Hắn thực sự không có nhiều hứng thú với phụ nữ, và cánh phụ nữ cũng cảm nhận được điều đó. Đó có lẽ là lý do tại sao hắn lại thân với Freddi Linklatter như thế, cô nàng đồng nghiệp lập dị đồng tính ở Discount Electronix. Theo tất cả những gì Brady biết, có khi cô ta còn tưởng hắn là dân đồng tính. Nhưng hắn không đồng tính. Nói chung thì hắn là cả một điều bí hiểm đối với chính bản thân hắn - một dạng frông hấp lưu[37] - nhưng có một điều mà hắn chắc chắn: hắn không phải là người vô tính, hoặc không hoàn toàn. Hắn và mẹ chia sẻ một điều bí mật rối rắm, một điều không được phép nghĩ đến trừ phi là cực kỳ cấp thiết. Một khi nó đã trở nên cấp thiết, thì nó phải được giải quyết và cất trở lại vào chỗ cũ. Mẹ, con nhìn thấy quần lót của mẹ, hắn thầm nghĩ, và bắt tay vào giải quyết công việc của mình nhanh hết sức có thể. Có gel bôi trơn trong tủ thuốc, nhưng hắn không dùng. Hắn muốn nó bỏng rát lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang