[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 24 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.2

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 21:49 11-10-2019

Trứng cuốc cuối cùng của ngày, hắn lượn qua ngôi nhà trên đường Teaberry nơi Jerome Robinson, thằng nhóc giúp việc của Hodges, sống cùng bố mẹ và em gái. Jerome Robinson cũng đeo đẳng Brady. Robinson đẹp trai, nó làm việc cho lão cớm về vườn, và cuối tuần này nó cũng đi chơi với những đứa con gái khác nhau. Tất cả đều xinh đẹp. Một số thậm chí còn là gái da trắng. Như thế là không được. Thế là trái với tự nhiên. “Này!” Robinson gọi to. “Anh bán kem ơi! Chờ chút!” Gã trai chạy băng qua thảm cỏ với con chó, một con chó săn Ireland to đùng, bám theo sát gót. Đuổi theo sau là con em gái, khoảng chín tuổi. “Mua cho em kem sô cô la, Jerry?” con bé kêu lên. “Đi mà!” Nó lại còn có một cái tên của trẻ con da trắng nữa. Jerome. Jerry. Thật là hỗn xược. Sao nó không tên là Traymore cho xong? Hoặc Devon? Hay Leroy? Tại sao tên nó không là Kunta Kinte khốn kiếp đi? Đôi chân không tất của Jerome nhét trong đôi giày lười, mắt cá chân thằng này còn nguyên màu xanh vì vừa cắt cỏ ở nhà lão cớm về hưu. Nó có nụ cười rạng rỡ trên cái mặt đẹp trai không cãi vào đâu được, và khi nó phô nụ cười đó ra trong những buổi hẹn hò cuối tuần, Brady cược rằng lũ con gái kia chắc phải trút bỏ quần áo mà giơ tay ra. Lại đây nào, Jerry. Bản thân Brady chưa bao giờ biết con gái là gì. “Bán buôn thế nào, ông anh?” Jerome hỏi. Brady, lúc này đã rời khỏi vô lăng và ra đứng ở cửa sổ phục vụ, cười nhăn nhở. “Ổn lắm. Hết giờ làm đến nơi rồi, và điều đó luôn làm tôi thấy ổn.” “Anh còn kem sô cô la không? Nàng tiên cá nhỏ đây muốn ăn.” Brady giơ hai ngón tay cái lên với thằng bé, vẫn cười nhăn nhở. Gần như giống hệt kiểu cười nhăn nhở bên dưới lớp mặt nạ hề khi hắn xé toang đám đông tên việc bất tài vô dụng ở City Center với cần ga đạp lút mặt sàn xe. “Đã ghi nhận thông điệp vụ sô cô la, bạn tôi ạ.” Con em gái đến nơi, mắt long lanh, bím tóc nẩy tưng tưng. “Anh đừng có mà gọi em là nàng tiên cá nhỏ, Jerry, em ghét!” Con bé khoảng chín tuổi gì đó, và cũng có một cái tên da trắng đến lố bịch: Barbara. Brady nghĩ rằng cái ý tưởng một đứa bé da đen tên là Barbara nghe siêu thực đến nỗi thậm chí chẳng còn thấy hỗn xược. Thành viên duy nhất trong gia đình có tên của dân da đen là con chó, đang đứng trên hai chân sau còn hai chân trước bấu chặt vào thành xe và cái đuôi ngoáy tít. “Xuống, Odell!” Jerome nói, và con chó ngồi xuống, thở hổn hển với vẻ rất phởn. “Còn cậu thì sao?” Brady hỏi Jerome. “Cậu ăn gì không?” “Làm ơn cho một kem vani mềm.” Vậy là mày muốn giống màu vani cơ đấy, Brady nghĩ bụng, và lấy kem cho chúng. Hắn thích để mắt đến Jerome, hắn thích tìm hiểu về Jerome, vì dạo này Jerome có vẻ là người duy nhất bên cạnh lão thanh tra về vườn, và trong hai tháng qua Brady đã quan sát họ ở cạnh nhau đủ để nhận ra rằng Hodges đối xử với thằng bé như với một người bạn đồng thời là một người giúp việc bán thời gian. Brady chưa từng có bạn, bạn bè thật nguy hiểm, nhưng hắn biết bạn bè là gì: là thứ tô điểm cho cái tôi. Những chiếc lưới an toàn cảm xúc. Khi anh cảm thấy tồi tệ, anh sẽ trông cậy vào ai? Bạn bè, đương nhiên rồi, và bạn bè anh sẽ nói những thứ đại loại như không sao và vui lên nào rồi chúng tôi ở bên cậu mà và ra ngoài làm một ly đi. Jerome mới có mười bảy, chưa đủ tuổi để ra ngoài uống một ly với Hodges (trừ phi là soda), nhưng nó luôn có thể nói vui lên nào và cháu ở bên bác. Vậy nên nó cần phải được theo dõi. Bà Trelawney không có bạn bè gì. Cũng chẳng có chồng nốt. Chỉ có bà mẹ già đau yếu. Điều đó khiến mụ ta trở thành con mồi dễ xơi, nhất là sau khi lũ cớm bắt đầu hành mụ ta lên xuống. Còn sao chứ, chúng đã làm nửa phần công việc của Brady thay cho hắn. Phần còn lại hắn tự mình làm lấy, hầu như ngay trước mũi con mụ khọm già ấy. “Của cậu đây,” Brady vừa nói vừa chìa cho Jerome phần kem mà hắn ước giá kể tẩm đầy thạch tín. Hoặc có thể là thuốc diệt chuột. Tọng cho chúng đầy thứ đó và thế là bọn chúng sẽ hộc máu ra đằng mắt đằng tai đằng miệng. Đấy là chưa kể cả lỗ hậu môn nữa. Hắn tưởng tượng cảnh tất cả lũ trẻ khu West Side đánh rơi hết cặp sách cùng điện thoại di động quý giá của chúng trong khi máu trào ra ồng ộc từ mọi lỗ khiếu. Đó hẳn sẽ là một bộ phim thảm họa cực kỳ! Jerome đưa cho hắn một tờ mười đô, và cùng với tiền thừa, Brady đưa thêm một chiếc bánh quy cho chó. “Cho Odell,” hắn nói. “Cảm ơn chú ạ!” Barbara reo lên và liếm cây kem ốc quế sô cô la. “Ngon quá!” Chúc ngon miệng, bé cưng.” Hắn lái chiếc xe Mr. Tastey, và hắn cũng thường xuyên lái một chiếc VW Cyber Patrol khi ra ngoài làm dịch vụ, nhưng công việc thực sự của hắn mùa hè này là Thanh tra K. William Hodges (đã nghỉ hưu). Và bảo đảm là Thanh tra Hodges (đã nghỉ hưu) dùng khẩu súng đó. Brady quay xe trở về Nhà máy kem Loeb’s để giao xe và thay quần áo bình thường. Hắn giữ đúng tốc độ cho phép trong cả chặng đường. Cẩn tắc vô ưu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang