[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 23 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.1

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 21:49 11-10-2019

.
Brady Hartsfield lượn lờ qua những đường phố rối rắm của khu West Side đến tận bảy rưỡi, khi buổi chạng vạng bắt đầu rút hết màu xanh khỏi bầu trời cuối xuân. Loạt khách đầu tiên của hắn, khoảng từ ba giờ đến sáu giờ chiều, gồm toàn lũ trẻ tan học về còn mang nguyên cặp sách và khua loạn những tờ đô la nhàu nhĩ. Hầu hết bọn chúng thậm chí còn không nhìn hắn. Chúng còn mê mải ba hoa chích chòe cùng đám bạn hoặc nói vào cái điện thoại di động mà chúng không còn như một thứ phụ kiện mà là một thứ thiết yếu sống còn chẳng khác gì thức ăn và không khí. Vài đứa nói cảm ơn, nhưng phần lớn chẳng thèm bận tâm. Brady không phật lòng. Hắn không muốn bị nhòm ngó và cũng không muốn được người ta nhớ đến. Đối với lũ ranh con này, hắn chỉ là thằng bán kem mặc bộ đồng phục màu trắng, và hắn thích như vậy. Từ sáu đến bảy giờ là quãng thời gian chết, đó là lúc lũ ôn con đi ăn tối. Có thể một vài đứa - những đứa nói cảm ơn - thậm chí còn nói chuyện với bố mẹ. Hầu hết những đứa khác có lẽ lại tiếp tục chọt phím điện thoại trong khi bố mẹ lải nhải hành hạ nhau về công việc của họ hoặc xem tin tức buổi tối để tìm hiểu tất thảy về thế giới rộng lớn ngoài kia, nơi mà các ông nọ bà kia kỳ thực cũng đang làm toàn trò khỉ. Trong nửa tiếng cuối trong ca làm của hắn, việc làm ăn khởi sắc trở lại. Lần này cả các ông bố bà mẹ cùng lũ trẻ vây lại chiếc xe Mr. Tastey kêu leng keng, mua những phần kem mà họ sẽ ăn trong khi cặp mông (hầu hết là béo núc ních) bết chặt vào ghế sau vườn. Thấy thương hại thay cho những người này. Bọn họ là lũ ngưu thiển cận, ngu xuẩn chẳng khác gì lũ kiến bò lổm ngổm quanh cái gò của chúng. Một tên giết người hàng loạt đang bán kem cho họ mà họ chẳng hề hay biết. Nhiều lúc Brady vẫn băn khoăn tự hỏi không biết đầu độc cả một xe chất đầy kem đủ vị thì khó đến mức nào: vani, sô cô la, Berry Good, loại Hương vị của ngày, rồi Tastey Frosteys, Brownie Delites, thậm chí cả FREEZE-STIX và Whistle Pops. Hắn còn đi xa đến mức nghiên cứu vấn đề này trên Internet. Hắn đã thực hiện cái mà Anthony “Tones” Frobisher, sếp của hắn ở Discount Electronix, có lẽ sẽ gọi là “nghiên cứu khả thi”, và kết luận rằng, dù có khả thi nhưng làm vậy thì thật ngu xuẩn. Cũng chẳng phải hắn e sợ rủi ro gì; hắn đã thực hiện trót lọt vụ Thảm sát Mercedes khi xác suất hắn bị tóm cao hơn cả xác suất hắn trốn thoát. Nhưng giờ hắn không muốn bị tóm. Hắn có việc phải làm. Công việc của hắn dịp cuối xuân đầu hè này là lão cớm về vườn béo ị, K. William Hodges. Có thể hắn sẽ lượn lờ quanh tuyến West Side của mình với một xe chất đầy kem tẩm độc sau khi lão cớm già chán chơi cùng khẩu súng lão vẫn để bên chiếc ghế trong phòng khách và thực sự dùng đến nó. Nhưng từ giờ đến lúc ấy thì chưa. Lão cớm béo về vườn đeo đẳng Brady Hartsfield. Đeo đẳng hắn thậm tệ. Hodges về hưu trong vinh quang, người ta thậm chí còn tổ chức tiệc cho lão, và sao lại như thế được khi lão đã không tóm cổ được tên tội phạm khét tiếng nhất mà thành phố này từng chứng kiến?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang