[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 147 : CHIẾC MERCEDES MÀU XANH 7.1

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 22:21 11-10-2019

.
Vào một ngày nắng ấm cuối tháng Mười năm 2010, một chiếc sedan hiệu Mercedes lăn bánh vào bãi đỗ xe gần như vắng tanh tại công viên McGinnis, nơi mà cách đây không lâu lắm Brady Hartsfield còn bán kem cho các cầu thủ bóng chày nhí của giải Little League. Chiếc xe tấp lại bên cạnh một chiếc Prius nhỏ xinh xắn. Chiếc Mercedes, từng có thời màu xám, hiện giờ đã được sơn thành màu xanh lam nhạt, và màn đại tu thân vỏ lần thứ hai đã loại bỏ vết xước dài bên phía người lái, dính phải khi Jerome lái vào khu vực dỡ hàng phía sau Khán phòng Mingo trước khi cánh cổng kịp mở ra hết. Hôm nay là Holly ngồi sau tay lái. Trông cô trẻ hơn mười tuổi. Mái tóc dài của cô - lúc trước bù xù và muối tiêu - bây giờ đã đen mượt, kết quả của lần làm khách tại một thẩm mỹ viện hạng A, Tanya Robinson đã giới thiệu cho cô. Cô vẫy tay với người chủ chiếc Prius, lúc này đang ngồi tại một cái bàn trong khu vực picnic không xa sân bóng. Jerome ra khỏi chiếc Mercedes, mở cốp xe, và xách ra một chiếc giỏ picnic. “Lạy Chúa, cô Holly,” cậu nói. “Cô có những gì ở đây thế này? Bữa tối lễ Tạ ơn à?” . “Cô muốn đảm bảo là có thật nhiều cho mọi người.” “Cô biết bác ấy đang theo chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt, đúng không nào?” “Cháu có ăn kiêng đâu,” cô nói. “Cháu là thanh niên đang lớn cơ mà. Với lại, có một chai champagne đấy, đừng có mà làm rơi.” Holly lấy ra một hộp kẹo cai thuốc Nicorette trong tại và thả một viên vào miệng. “Vụ đó sao rồi?” Jerome hỏi trong lúc họ bước dọc triền cỏ. “Cô sắp cai được rồi,” cô nói. “Thôi miên có tác dụng hơn là ăn kẹo.” “Thế nhỡ gã đó bảo cô rằng cô là một con gà và bắt cô chạy cục ta cục tác vòng quanh văn phòng của ông ta thì sao?” “Thứ nhất, chuyên gia trị liệu của cô là nữ. Thứ hai, bà ấy sẽ không làm thế.” “Làm sao mà cô biết được?” Jerome hỏi. “Cô sẽ, kiểu như, bị thôi miên rồi cơ mà.” “Cháu là đồ ngốc, Jerome. Chỉ có đồ ngốc mới muốn bắt xe buýt xuống đây với ngần này đồ ăn.” “Nhờ quyết định khen thưởng đó, chúng ta được đi xe miễn phí. Cháu thích miễn phí.” Hodges, vẫn diện bộ vest ông mặc lên người sáng hôm đó (mặc dù lúc này chiếc cà vạt đã nằm trong túi), đi ra đón họ, di chuyển một cách chậm rãi. Ông không thể cảm nhận được chiếc máy tạo nhịp tim đang tích tắc trong ngực mình - người ta bảo với ông là giờ những chiếc máy như thế bé vô cùng - nhưng ông linh cảm là nó ở đó, đang làm công việc của mình. Thỉnh thoảng ông hình dung về nó, và trong con mắt của tâm trí ông thì lúc nào trông nó cũng giống như một phiên bản thu nhỏ thiết bị của Hartsfield. Chỉ có điều cái của ông có nhiệm vụ ngăn chặn một vụ nổ thay vì gây ra một vụ nổ. “Mấy nhóc,” ông nói. Holly chẳng phải là nhóc gì nữa, nhưng cô trẻ hơn ông đến gần hai thập kỷ, và với Hodges thì điều đó biến cô thành một đứa nhóc. Ông với tay lấy chiếc giỏ picnic nhưng Jerome giữ nó ra xa khỏi người ông. “Không không,” cậu nói. “Cháu sẽ xách nó. Tim bác kìa.” “Tim bác ổn rồi,” Hodges nói, và theo như kết quả kiểm tra mới nhất của ông thì đúng là thế thật, nhưng ông không tin tưởng lắm vào điều đó. Quan điểm của ông là bất kỳ ai từng bị nghẽn động mạch vành cũng sẽ cảm thấy như vậy. “Và trông bác khỏe lắm,” Jerome nói. “Vâng,” Holly đồng tình. “Ơn Chúa là ông đã mua quần áo mới. Lần gần đây tôi gặp, nhìn ông như con bù nhìn rơm vậy. Ông giảm được bao nhiêu cân rồi?” “Gần hai chục cân,” Hodges nói, và cái ý nghĩ ngay sau đó, ước gì Janey nhìn thấy mình bây giờ, làm trái tim điện tử của ông đau nhói. “Chương trình Theo dõi Cân nặng vậy là đủ rồi nhé,” Jerome nói. “Cô Holly mang cả rượu champagne. Cháu muốn biết liệu chúng ta có lý do gì để uống không. Chuyện sáng nay thế nào rồi ạ?” “Công tố viên quận sẽ không truy tố gì hết. Tất cả các cáo buộc đều bị bãi bỏ. Billy Hodges hoàn toàn được tự do.” Holly gieo mình vào vòng tay ông và tặng ông một cái ôm. Hodges cũng ôm cô đáp lại và hôn lên má cô. Với mái tóc ngắn và khuôn mặt khoe ra hoàn toàn - lần đầu tiên kể từ hồi còn bé, mặc dù cô không biết điều đó - ông có thể nhận ra nét giống nhau giữa cô và Janey. Điều đó khiến ông vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Jerome xúc động quá nên triệu hồi ngay Tyrone Feelgood Delight. “Ngày Hodges, cuối cùng ngày tự do rồi! Cuối cùng cũng tự do! Lạy Chúa Toàn năng vĩ đại, cuối cùng ngày cũng tự do!” “Thôi ngay cái kiểu nói đấy đi, Jerome,” Holly nói. “Ấu trĩ quá.” Cô lấy chai champagne trong giỏ picnic ra, cùng với ba chiếc ly nhựa. “Tay công tố viên quận áp tải tôi vào phòng của Thẩm phán Daniel Silver, ông này thì đã nghe tôi làm chứng vô số lần hồi tôi còn là cảnh sát,” Hodges nói. “Ông ta xạc cho tôi một trận đến mười phút và bảo tôi rằng chính cách hành xử liều lĩnh của tôi đã đặt bốn nghìn mạng sống vào nguy hiểm.” Jerome bức xúc. “Thật là quá đáng! Bác chính là lý do những người đó còn sống!” “Không,” Hodges nhẹ nhàng nói. “Cháu và cô Holly mới là lý do của điều đó.” “Nếu Hartsfield mà không liên lạc với bác ngay từ đầu, thì cảnh sát sẽ chẳng bao giờ biết hắn là ai. Và những người kia đã chết rồi.” Điều đó có thể đúng hoặc không, nhưng trong suy nghĩ của riêng mình, Hodges bằng lòng với cái cách mà mọi chuyện đã diễn ra khán phòng Mingo. Điều ông không thể nào chấp nhận - và sẽ không bao giờ chấp nhận được - là Janey. Silver đã buộc tội ông đóng “một vai trò then chốt” trong cái chết của cô, và ông nghĩ có lẽ là như thế thật. Nhưng ông không nghi ngờ gì về việc Hartsfield sẽ tiếp tục ra tay giết nhiều người hơn nữa, nếu không phải tại buổi diễn ca nhạc hoặc Ngày hội Hướng nghiệp tại Embassy Suites, thì cũng là ở nơi nào đó khác. Hắn đã quen mùi giết chóc. Vì vậy đây là một đẳng thức khó khăn: mạng sống của Janey đổi lấy mạng sống của tất cả những nạn nhân giả định kia. Và nếu nó mà là buổi hòa nhạc đó trong cái hiện thực thay thế (nhưng rất có thể) kia, hai trong số các nạn nhân sẽ là mẹ và em gái của Jerome. “Vậy ông nói lại thế nào?” Holly hỏi. “Ông nói lại với ông ta thế nào?” “Không gì hết. Một khi đã bị lôi ra kho củi rồi thì điều tốt nhất có thể làm là lĩnh cho xong đòn và ngậm mồm lại.” “Đó là lý do tại sao ông không được nhận huân chương cùng với chúng tôi, đúng không?” cô hỏi. Và cũng là lý do tại sao ông không có tên trong quyết định khen thưởng. Lũ đầu đất kia đã trừng phạt ông. “Tôi hình dung được,” Hodges nói, dù nếu những kẻ quyền lực đó tưởng rằng như thế là trừng phạt thì họ đã nhầm to. Điều ông không mong muốn nhất trên thế gian này là một tấm huân chương treo lủng lẳng trên ngực và được trao tặng một chiếc chìa khóa thành phố. Ông đã làm cảnh sát bốn mươi năm trời. Đó là chìa khóa thành phố của ông. “Thật là xấu hổ,” Jerome nói. “Bác sẽ không bao giờ được đi xe buýt miễn phí nhé.” “Tình hình ở đại lộ Lake sao rồi, Holly? Ổn định chưa?” “Tốt hơn rồi,” Holly nói. Cô đang lay chiếc nút bần ra khỏi chai champagne với tất cả sự tinh tế của một chuyên gia phẫu thuật. “Tôi lại ngủ được một mạch cả đêm. Và cũng gặp tiến sĩ Leibowitz hai lần mỗi tuần. Bà ấy đang giúp tôi rất nhiều.” “Vậy còn với mẹ cô thì sao?” Chuyện này, ông biết, là một chủ đề đụng chạm nhưng ông cảm thấy ông vẫn phải chạm vào, chỉ một lần này thôi. “Bà ấy vẫn gọi cho cô năm lần một ngày, xin cô quay trở về Cincinnati chứ?” “Bà ấy giảm xuống hai lần một ngày rồi,” Holly nói. “Sáng ra là gọi, tối đến cũng gọi. Kể ra bà ấy cũng cô đơn. Và tôi nghĩ là bà ấy lo cho bản thân mình hơn là lo lắng cho tôi. Già rồi thì cũng khó thay đổi được cuộc sống.” Cứ làm như tôi không biết chắc, Hodges nghĩ bụng. “Đó là một nhận xét sâu sắc rất quan trọng đấy, Holly.” “Tiến sĩ Leibowitz nói rất khó để phá bỏ những thói quen. Thật khó để tôi bỏ thuốc lá, và khó cho mẹ tôi phải quen với việc sống một mình. Và để bà ấy nhận ra tôi không nhất thiết cứ phải là cô bé mười bốn tuổi nằm co quắp trong bồn tắm suốt cả phần đời còn lại.” Họ im lặng một hồi lâu: Một con quạ đậu xuống chiếm giữ vị trí ném bóng bằng đế cao su trên sân Little League 3 và rít lên đắc thắng. Di chúc của Janelle Patterson đã làm cho việc Holly tách ra khỏi mẹ mình trở nên khả thi. Phần lớn tài sản của cô - vốn thuộc về Janey nhờ vào một người khác trong danh sách nạn nhân của Brady Hartsfield - thuộc về cậu Henry Sirois và dì Charlotte Gibney, nhưng Janey cũng để lại nửa triệu đô la cho Holly. Số tiền được cho vào quỹ ủy nhiệm thuộc sự quản lý của ông George Schron, luật sư mà Janey đã thừa kế từ Olivia. Hodges hoàn toàn không biết Janey làm việc đó từ khi nào. Và tại sao cô lại làm thế. Ông không tin vào các điềm báo, nhưng… Nhưng. Charlotte rất kiên quyết phản đối việc Holly chuyển về đây lấy cớ là con gái bà ta chưa sẵn sàng để tự sống một mình. Xét việc Holly đã sắp sửa năm mươi đến nơi, điều đó đồng nghĩa với việc nói rằng cô sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng cả. Holly thì tin rằng cô đã sẵn sàng, và với sự giúp đỡ của Hodges, cô đã thuyết phục được Schron rằng mình sẽ ổn. Việc cô là một nữ anh hùng được phỏng vấn trên tất cả các kênh truyền hình chính đương nhiên là đã có ích khi thuyết phục Schron. Nhưng với mẹ cô thì không; ở một vài góc độ thì chính cái vị thế nữ anh hùng của Holly lại làm bà ta khổ sở nhất. Charlotte sẽ không bao giờ hoàn toàn chấp nhận được ý nghĩ rằng chính đứa con gái mong manh của mình lại đóng một vai trò then chốt (thậm chí chính là vai trò then chốt) trong việc ngăn chặn một trận thảm sát người vô tội. Theo di chúc của Janey, căn hộ chung cư cao cấp với khung cảnh ra hồ đẹp lung linh giờ đây thuộc sở hữu chung của dì Charlotte và cậu Henry. Khi Holly hỏi liệu cô có thể sống ở đó được không, ít nhất cũng là để bắt đầu, Charlotte đã khăng khăng phản đối ngay lập tức. Em trai bà ta cũng không thể nào thuyết phục được chị mình. Chính Holly đã làm được điều đó khi tuyên bố rằng cô có ý định ở lại thành phố, và nếu mẹ cô không chịu nhượng bộ trong chuyện căn hộ, cô sẽ đi tìm một căn ở Lowtown. “Ở ngay khu vực tệ nhất của Lowtown nữa cơ,” cô nói. “Nơi con sẽ mua tất cả mọi thứ bằng tiền mặt. Mà con sẽ huênh hoang khoe ra khắp nơi.” Thế là thành công. Thời gian của Holly trong thành phố - giai đoạn kéo dài đầu tiên mà cô từng xa mẹ mình - không hề dễ dàng chút nào, nhưng bác sĩ tâm lý đã giúp đỡ cô rất nhiều, và Hodges thường xuyên tới thăm cô. Quan trọng hơn nữa, Jerome đến thăm thường xuyên, và Holly còn là một vị khách thường xuyên hơn tại gia đình Robinson ở đường Teaberry. Hodges tin rằng đó mới là nơi quá trình chữa bệnh thực sự đang diễn ra, chứ không phải trên ghế sofa của tiến sĩ Leibowitz. Barbara cũng đã quen gọi cô là dì Holly. “Thế còn bác thì sao, bác Bill?” Jerome hỏi. “Có kế hoạch nào không?” “À,” ông nói, và mỉm cười. “Bác được mời làm cho Vigilant Guard Service, thế được không?” Holly đan chặt hai bàn tay vào nhau và nhảy tưng tưng trên băng ghế như một đứa trẻ. “Ông sẽ nhận công việc đó chứ?” “Không thể,” Hodges nói. “Quả tim à?” Jerome hỏi. “Không. Làm cái đó phải có bảo lãnh, và Thẩm phán Silver đã chia sẻ với bác sáng nay rằng cơ hội bác được bảo lãnh và cơ hội người Do Thái với người Palestine đoàn kết với nhau để xây dựng trạm vũ trụ liên tôn giáo đầu tiên cơ bản là ngang nhau. Giấc mơ xin giấy phép hành nghề điều tra viên tư nhân của bác cũng coi như đi tong. Tuy vậy, một đại lý bảo lãnh người phạm tội mà bác biết từ nhiều năm nay đã đề nghị bác một công việc bán thời gian, đó là lùng kiếm tội phạm bỏ trốn, và công việc này thì bác không cần được bảo lãnh. Bác có thể làm việc chủ yếu tại nhà, trên máy tính.” “Tôi có thể giúp ông,” Holly nói. “Đấy là về máy tính. Tôi không muốn phải thực sự săn lùng bất kỳ ai. Một lần là đủ rồi.” “Thế còn Hartsfield thì sao?” Jerome hỏi. “Có gì mới không, hay vẫn vậy?” “Vẫn vậy thôi,” Hodges nói. “Tôi không quan tâm,” Holly nói. Cô lên giọng thách thức, nhưng lần đầu tiên kể từ khi đến công viên MaGinnis, cô lại đang cắn môi. “Tôi sẽ làm lại lần nữa.” Cô siết chặt hai nắm tay. “Lần nữa lần nữa lần nữa…” Hodges cầm lấy một nắm tay và vỗ về cho nó mở ra. Jerome cũng làm giống thế với tay kia. “Tất nhiên là cô sẽ làm rồi,” Hodges nói. “Đó là lý do thị trưởng tặng huân chương cho cô mà.” “Đấy là còn chưa kể đi xe buýt và thăm bảo tàng miễn phí nhé” Jerome bổ sung. Cô bình tĩnh lại, từng chút một. “Tại sao cô phải đi xe buýt chứ Jerome? Cô có đầy tiền trong quỹ ủy thác, và cô còn có chiếc Mercedes của chị họ Olivia. Nó là một chiếc xe tuyệt vời. Và mới chạy chưa được bao nhiêu!” “Không có con ma nào chứ?” Hodges hỏi. Ông không nói đùa về điều này; ông thực sự thấy tò mò. Cả hồi lâu cô không trả lời, mà chỉ ngước lên nhìn chiếc sedan Đức lừng lững đậu cạnh chiếc xe Nhật Bản nhập khẩu xinh xẻo của Hodges. Ít nhất cô cũng không còn cắn môi nữa. “Hồi đầu thì có,” cô nói, “và lúc đó tôi đã nghĩ có thể tôi sẽ bán nó đi. Thay vào đó tôi đã sơn lại nó. Đó là ý tưởng của tôi không phải của tiến sĩ Leibowitz.” Cô nhìn họ với vẻ tự hào. “Tôi thậm chí còn không hỏi bà ấy.” “Còn bây giờ?” Jerome vẫn đang nắm tay cô. Cậu đã dần dần yêu quý cô, dù nhiều lúc cô thật khó tính. Cả hai bác cháu đã dần yêu quý cô. “Màu xanh là màu của sự lãng quên,” cô nói. “Có lần tôi đã đọc điều đó trong một bài thơ.” Cô ngập ngừng. “Bill, tại sao ông lại khóc vậy? Ông đang nghĩ đến chị Janey à?” Ừ. Không. Cả hai. “Tôi khóc vì chúng ta đang ở đây,” ông nói. “Trong một ngày thu đẹp trời cảm CHƯƠNG VII CHIẾC MERCEDES MÀU XANH 1 ◄○► Vào một ngày nắng ấm cuối tháng Mười năm 2010, một chiếc sedan hiệu Mercedes lăn bánh vào bãi đỗ xe gần như vắng tanh tại công viên McGinnis, nơi mà cách đây không lâu lắm Brady Hartsfield còn bán kem cho các cầu thủ bóng chày nhí của giải Little League. Chiếc xe tấp lại bên cạnh một chiếc Prius nhỏ xinh xắn. Chiếc Mercedes, từng có thời màu xám, hiện giờ đã được sơn thành màu xanh lam nhạt, và màn đại tu thân vỏ lần thứ hai đã loại bỏ vết xước dài bên phía người lái, dính phải khi Jerome lái vào khu vực dỡ hàng phía sau Khán phòng Mingo trước khi cánh cổng kịp mở ra hết. Hôm nay là Holly ngồi sau tay lái. Trông cô trẻ hơn mười tuổi. Mái tóc dài của cô - lúc trước bù xù và muối tiêu - bây giờ đã đen mượt, kết quả của lần làm khách tại một thẩm mỹ viện hạng A, Tanya Robinson đã giới thiệu cho cô. Cô vẫy tay với người chủ chiếc Prius, lúc này đang ngồi tại một cái bàn trong khu vực picnic không xa sân bóng. Jerome ra khỏi chiếc Mercedes, mở cốp xe, và xách ra một chiếc giỏ picnic. “Lạy Chúa, cô Holly,” cậu nói. “Cô có những gì ở đây thế này? Bữa tối lễ Tạ ơn à?” . “Cô muốn đảm bảo là có thật nhiều cho mọi người.” “Cô biết bác ấy đang theo chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt, đúng không nào?” “Cháu có ăn kiêng đâu,” cô nói. “Cháu là thanh niên đang lớn cơ mà. Với lại, có một chai champagne đấy, đừng có mà làm rơi.” Holly lấy ra một hộp kẹo cai thuốc Nicorette trong tại và thả một viên vào miệng. “Vụ đó sao rồi?” Jerome hỏi trong lúc họ bước dọc triền cỏ. “Cô sắp cai được rồi,” cô nói. “Thôi miên có tác dụng hơn là ăn kẹo.” “Thế nhỡ gã đó bảo cô rằng cô là một con gà và bắt cô chạy cục ta cục tác vòng quanh văn phòng của ông ta thì sao?” “Thứ nhất, chuyên gia trị liệu của cô là nữ. Thứ hai, bà ấy sẽ không làm thế.” “Làm sao mà cô biết được?” Jerome hỏi. “Cô sẽ, kiểu như, bị thôi miên rồi cơ mà.” “Cháu là đồ ngốc, Jerome. Chỉ có đồ ngốc mới muốn bắt xe buýt xuống đây với ngần này đồ ăn.” “Nhờ quyết định khen thưởng đó, chúng ta được đi xe miễn phí. Cháu thích miễn phí.” Hodges, vẫn diện bộ vest ông mặc lên người sáng hôm đó (mặc dù lúc này chiếc cà vạt đã nằm trong túi), đi ra đón họ, di chuyển một cách chậm rãi. Ông không thể cảm nhận được chiếc máy tạo nhịp tim đang tích tắc trong ngực mình - người ta bảo với ông là giờ những chiếc máy như thế bé vô cùng - nhưng ông linh cảm là nó ở đó, đang làm công việc của mình. Thỉnh thoảng ông hình dung về nó, và trong con mắt của tâm trí ông thì lúc nào trông nó cũng giống như một phiên bản thu nhỏ thiết bị của Hartsfield. Chỉ có điều cái của ông có nhiệm vụ ngăn chặn một vụ nổ thay vì gây ra một vụ nổ. “Mấy nhóc,” ông nói. Holly chẳng phải là nhóc gì nữa, nhưng cô trẻ hơn ông đến gần hai thập kỷ, và với Hodges thì điều đó biến cô thành một đứa nhóc. Ông với tay lấy chiếc giỏ picnic nhưng Jerome giữ nó ra xa khỏi người ông. “Không không,” cậu nói. “Cháu sẽ xách nó. Tim bác kìa.” “Tim bác ổn rồi,” Hodges nói, và theo như kết quả kiểm tra mới nhất của ông thì đúng là thế thật, nhưng ông không tin tưởng lắm vào điều đó. Quan điểm của ông là bất kỳ ai từng bị nghẽn động mạch vành cũng sẽ cảm thấy như vậy. “Và trông bác khỏe lắm,” Jerome nói. “Vâng,” Holly đồng tình. “Ơn Chúa là ông đã mua quần áo mới. Lần gần đây tôi gặp, nhìn ông như con bù nhìn rơm vậy. Ông giảm được bao nhiêu cân rồi?” “Gần hai chục cân,” Hodges nói, và cái ý nghĩ ngay sau đó, ước gì Janey nhìn thấy mình bây giờ, làm trái tim điện tử của ông đau nhói. “Chương trình Theo dõi Cân nặng vậy là đủ rồi nhé,” Jerome nói. “Cô Holly mang cả rượu champagne. Cháu muốn biết liệu chúng ta có lý do gì để uống không. Chuyện sáng nay thế nào rồi ạ?” “Công tố viên quận sẽ không truy tố gì hết. Tất cả các cáo buộc đều bị bãi bỏ. Billy Hodges hoàn toàn được tự do.” Holly gieo mình vào vòng tay ông và tặng ông một cái ôm. Hodges cũng ôm cô đáp lại và hôn lên má cô. Với mái tóc ngắn và khuôn mặt khoe ra hoàn toàn - lần đầu tiên kể từ hồi còn bé, mặc dù cô không biết điều đó - ông có thể nhận ra nét giống nhau giữa cô và Janey. Điều đó khiến ông vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Jerome xúc động quá nên triệu hồi ngay Tyrone Feelgood Delight. “Ngày Hodges, cuối cùng ngày tự do rồi! Cuối cùng cũng tự do! Lạy Chúa Toàn năng vĩ đại, cuối cùng ngày cũng tự do!” “Thôi ngay cái kiểu nói đấy đi, Jerome,” Holly nói. “Ấu trĩ quá.” Cô lấy chai champagne trong giỏ picnic ra, cùng với ba chiếc ly nhựa. “Tay công tố viên quận áp tải tôi vào phòng của Thẩm phán Daniel Silver, ông này thì đã nghe tôi làm chứng vô số lần hồi tôi còn là cảnh sát,” Hodges nói. “Ông ta xạc cho tôi một trận đến mười phút và bảo tôi rằng chính cách hành xử liều lĩnh của tôi đã đặt bốn nghìn mạng sống vào nguy hiểm.” Jerome bức xúc. “Thật là quá đáng! Bác chính là lý do những người đó còn sống!” “Không,” Hodges nhẹ nhàng nói. “Cháu và cô Holly mới là lý do của điều đó.” “Nếu Hartsfield mà không liên lạc với bác ngay từ đầu, thì cảnh sát sẽ chẳng bao giờ biết hắn là ai. Và những người kia đã chết rồi.” Điều đó có thể đúng hoặc không, nhưng trong suy nghĩ của riêng mình, Hodges bằng lòng với cái cách mà mọi chuyện đã diễn ra khán phòng Mingo. Điều ông không thể nào chấp nhận - và sẽ không bao giờ chấp nhận được - là Janey. Silver đã buộc tội ông đóng “một vai trò then chốt” trong cái chết của cô, và ông nghĩ có lẽ là như thế thật. Nhưng ông không nghi ngờ gì về việc Hartsfield sẽ tiếp tục ra tay giết nhiều người hơn nữa, nếu không phải tại buổi diễn ca nhạc hoặc Ngày hội Hướng nghiệp tại Embassy Suites, thì cũng là ở nơi nào đó khác. Hắn đã quen mùi giết chóc. Vì vậy đây là một đẳng thức khó khăn: mạng sống của Janey đổi lấy mạng sống của tất cả những nạn nhân giả định kia. Và nếu nó mà là buổi hòa nhạc đó trong cái hiện thực thay thế (nhưng rất có thể) kia, hai trong số các nạn nhân sẽ là mẹ và em gái của Jerome. “Vậy ông nói lại thế nào?” Holly hỏi. “Ông nói lại với ông ta thế nào?” “Không gì hết. Một khi đã bị lôi ra kho củi rồi thì điều tốt nhất có thể làm là lĩnh cho xong đòn và ngậm mồm lại.” “Đó là lý do tại sao ông không được nhận huân chương cùng với chúng tôi, đúng không?” cô hỏi. Và cũng là lý do tại sao ông không có tên trong quyết định khen thưởng. Lũ đầu đất kia đã trừng phạt ông. “Tôi hình dung được,” Hodges nói, dù nếu những kẻ quyền lực đó tưởng rằng như thế là trừng phạt thì họ đã nhầm to. Điều ông không mong muốn nhất trên thế gian này là một tấm huân chương treo lủng lẳng trên ngực và được trao tặng một chiếc chìa khóa thành phố. Ông đã làm cảnh sát bốn mươi năm trời. Đó là chìa khóa thành phố của ông. “Thật là xấu hổ,” Jerome nói. “Bác sẽ không bao giờ được đi xe buýt miễn phí nhé.” “Tình hình ở đại lộ Lake sao rồi, Holly? Ổn định chưa?” “Tốt hơn rồi,” Holly nói. Cô đang lay chiếc nút bần ra khỏi chai champagne với tất cả sự tinh tế của một chuyên gia phẫu thuật. “Tôi lại ngủ được một mạch cả đêm. Và cũng gặp tiến sĩ Leibowitz hai lần mỗi tuần. Bà ấy đang giúp tôi rất nhiều.” “Vậy còn với mẹ cô thì sao?” Chuyện này, ông biết, là một chủ đề đụng chạm nhưng ông cảm thấy ông vẫn phải chạm vào, chỉ một lần này thôi. “Bà ấy vẫn gọi cho cô năm lần một ngày, xin cô quay trở về Cincinnati chứ?” “Bà ấy giảm xuống hai lần một ngày rồi,” Holly nói. “Sáng ra là gọi, tối đến cũng gọi. Kể ra bà ấy cũng cô đơn. Và tôi nghĩ là bà ấy lo cho bản thân mình hơn là lo lắng cho tôi. Già rồi thì cũng khó thay đổi được cuộc sống.” Cứ làm như tôi không biết chắc, Hodges nghĩ bụng. “Đó là một nhận xét sâu sắc rất quan trọng đấy, Holly.” “Tiến sĩ Leibowitz nói rất khó để phá bỏ những thói quen. Thật khó để tôi bỏ thuốc lá, và khó cho mẹ tôi phải quen với việc sống một mình. Và để bà ấy nhận ra tôi không nhất thiết cứ phải là cô bé mười bốn tuổi nằm co quắp trong bồn tắm suốt cả phần đời còn lại.” Họ im lặng một hồi lâu: Một con quạ đậu xuống chiếm giữ vị trí ném bóng bằng đế cao su trên sân Little League 3 và rít lên đắc thắng. Di chúc của Janelle Patterson đã làm cho việc Holly tách ra khỏi mẹ mình trở nên khả thi. Phần lớn tài sản của cô - vốn thuộc về Janey nhờ vào một người khác trong danh sách nạn nhân của Brady Hartsfield - thuộc về cậu Henry Sirois và dì Charlotte Gibney, nhưng Janey cũng để lại nửa triệu đô la cho Holly. Số tiền được cho vào quỹ ủy nhiệm thuộc sự quản lý của ông George Schron, luật sư mà Janey đã thừa kế từ Olivia. Hodges hoàn toàn không biết Janey làm việc đó từ khi nào. Và tại sao cô lại làm thế. Ông không tin vào các điềm báo, nhưng… Nhưng. Charlotte rất kiên quyết phản đối việc Holly chuyển về đây lấy cớ là con gái bà ta chưa sẵn sàng để tự sống một mình. Xét việc Holly đã sắp sửa năm mươi đến nơi, điều đó đồng nghĩa với việc nói rằng cô sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng cả. Holly thì tin rằng cô đã sẵn sàng, và với sự giúp đỡ của Hodges, cô đã thuyết phục được Schron rằng mình sẽ ổn. Việc cô là một nữ anh hùng được phỏng vấn trên tất cả các kênh truyền hình chính đương nhiên là đã có ích khi thuyết phục Schron. Nhưng với mẹ cô thì không; ở một vài góc độ thì chính cái vị thế nữ anh hùng của Holly lại làm bà ta khổ sở nhất. Charlotte sẽ không bao giờ hoàn toàn chấp nhận được ý nghĩ rằng chính đứa con gái mong manh của mình lại đóng một vai trò then chốt (thậm chí chính là vai trò then chốt) trong việc ngăn chặn một trận thảm sát người vô tội. Theo di chúc của Janey, căn hộ chung cư cao cấp với khung cảnh ra hồ đẹp lung linh giờ đây thuộc sở hữu chung của dì Charlotte và cậu Henry. Khi Holly hỏi liệu cô có thể sống ở đó được không, ít nhất cũng là để bắt đầu, Charlotte đã khăng khăng phản đối ngay lập tức. Em trai bà ta cũng không thể nào thuyết phục được chị mình. Chính Holly đã làm được điều đó khi tuyên bố rằng cô có ý định ở lại thành phố, và nếu mẹ cô không chịu nhượng bộ trong chuyện căn hộ, cô sẽ đi tìm một căn ở Lowtown. “Ở ngay khu vực tệ nhất của Lowtown nữa cơ,” cô nói. “Nơi con sẽ mua tất cả mọi thứ bằng tiền mặt. Mà con sẽ huênh hoang khoe ra khắp nơi.” Thế là thành công. Thời gian của Holly trong thành phố - giai đoạn kéo dài đầu tiên mà cô từng xa mẹ mình - không hề dễ dàng chút nào, nhưng bác sĩ tâm lý đã giúp đỡ cô rất nhiều, và Hodges thường xuyên tới thăm cô. Quan trọng hơn nữa, Jerome đến thăm thường xuyên, và Holly còn là một vị khách thường xuyên hơn tại gia đình Robinson ở đường Teaberry. Hodges tin rằng đó mới là nơi quá trình chữa bệnh thực sự đang diễn ra, chứ không phải trên ghế sofa của tiến sĩ Leibowitz. Barbara cũng đã quen gọi cô là dì Holly. “Thế còn bác thì sao, bác Bill?” Jerome hỏi. “Có kế hoạch nào không?” “À,” ông nói, và mỉm cười. “Bác được mời làm cho Vigilant Guard Service, thế được không?” Holly đan chặt hai bàn tay vào nhau và nhảy tưng tưng trên băng ghế như một đứa trẻ. “Ông sẽ nhận công việc đó chứ?” “Không thể,” Hodges nói. “Quả tim à?” Jerome hỏi. “Không. Làm cái đó phải có bảo lãnh, và Thẩm phán Silver đã chia sẻ với bác sáng nay rằng cơ hội bác được bảo lãnh và cơ hội người Do Thái với người Palestine đoàn kết với nhau để xây dựng trạm vũ trụ liên tôn giáo đầu tiên cơ bản là ngang nhau. Giấc mơ xin giấy phép hành nghề điều tra viên tư nhân của bác cũng coi như đi tong. Tuy vậy, một đại lý bảo lãnh người phạm tội mà bác biết từ nhiều năm nay đã đề nghị bác một công việc bán thời gian, đó là lùng kiếm tội phạm bỏ trốn, và công việc này thì bác không cần được bảo lãnh. Bác có thể làm việc chủ yếu tại nhà, trên máy tính.” “Tôi có thể giúp ông,” Holly nói. “Đấy là về máy tính. Tôi không muốn phải thực sự săn lùng bất kỳ ai. Một lần là đủ rồi.” “Thế còn Hartsfield thì sao?” Jerome hỏi. “Có gì mới không, hay vẫn vậy?” “Vẫn vậy thôi,” Hodges nói. “Tôi không quan tâm,” Holly nói. Cô lên giọng thách thức, nhưng lần đầu tiên kể từ khi đến công viên MaGinnis, cô lại đang cắn môi. “Tôi sẽ làm lại lần nữa.” Cô siết chặt hai nắm tay. “Lần nữa lần nữa lần nữa…” Hodges cầm lấy một nắm tay và vỗ về cho nó mở ra. Jerome cũng làm giống thế với tay kia. “Tất nhiên là cô sẽ làm rồi,” Hodges nói. “Đó là lý do thị trưởng tặng huân chương cho cô mà.” “Đấy là còn chưa kể đi xe buýt và thăm bảo tàng miễn phí nhé” Jerome bổ sung. Cô bình tĩnh lại, từng chút một. “Tại sao cô phải đi xe buýt chứ Jerome? Cô có đầy tiền trong quỹ ủy thác, và cô còn có chiếc Mercedes của chị họ Olivia. Nó là một chiếc xe tuyệt vời. Và mới chạy chưa được bao nhiêu!” “Không có con ma nào chứ?” Hodges hỏi. Ông không nói đùa về điều này; ông thực sự thấy tò mò. Cả hồi lâu cô không trả lời, mà chỉ ngước lên nhìn chiếc sedan Đức lừng lững đậu cạnh chiếc xe Nhật Bản nhập khẩu xinh xẻo của Hodges. Ít nhất cô cũng không còn cắn môi nữa. “Hồi đầu thì có,” cô nói, “và lúc đó tôi đã nghĩ có thể tôi sẽ bán nó đi. Thay vào đó tôi đã sơn lại nó. Đó là ý tưởng của tôi không phải của tiến sĩ Leibowitz.” Cô nhìn họ với vẻ tự hào. “Tôi thậm chí còn không hỏi bà ấy.” “Còn bây giờ?” Jerome vẫn đang nắm tay cô. Cậu đã dần dần yêu quý cô, dù nhiều lúc cô thật khó tính. Cả hai bác cháu đã dần yêu quý cô. “Màu xanh là màu của sự lãng quên,” cô nói. “Có lần tôi đã đọc điều đó trong một bài thơ.” Cô ngập ngừng. “Bill, tại sao ông lại khóc vậy? Ông đang nghĩ đến chị Janey à?” Ừ. Không. Cả hai. “Tôi khóc vì chúng ta đang ở đây,” ông nói. “Trong một ngày thu đẹp trời cảm giác như mùa hè vậy.” “Tiến sĩ Leibowitz bảo rằng khóc cũng tốt,” Holly nói với vẻ hiểu biết. “Bà ấy bảo nước mắt sẽ cuốn trôi cảm xúc.” “Có thể bà ấy đúng về điều đó.” Hodges đang nghĩ đến kiểu cách mà Janey đội chiếc mũ của ông. Cách cô kéo sụp nó xuống một góc rất đúng điệu. “Giờ thì chúng ta có uống chỗ champagne kia hay không đây?” Jerome giữ cái chai trong khi Holly rót. Họ nâng ly của mình lên. “Mừng chúng ta,” Hodges nói. Họ đồng thanh chúc. Và uống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang