[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Chương 145 : KISSES ON THE MIDWAY 6.42
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 22:20 11-10-2019
.
Hodges vẫn đang ngồi trên cái thùng loa ở khu vực nhà kho, và không chỉ có một mình. Có một con voi đang ngồi trên ngực ông. Điều gì đó đang xảy ra. Hoặc là thế giới đang rời xa ông hoặc ông đang rời xa thế giời. Ông nghĩ là cái sau. Như thể ông đang ở trong một cái máy quay phim và chiếc máy thì đang đi giật lùi như kiểu đặt trên một đường ray quay phim chuyên dụng. Thế giới vẫn long lanh rực rỡ như mọi khi, nhưng nhỏ dần, và có một vòng tròn bóng tối mỗi lúc một ló dần xung quanh nó.
Ông chống chọi bằng tất cả sức mạnh ý chí của mình, chờ đợi một vụ nổ hoặc không có vụ nổ nào hết.
Một nhân viên hậu cần cúi xuống nhìn ông và hỏi xem ông có ổn không. “Môi ông tím ngắt đi rồi này,” người đó cho ông biết. Hodges vẫy tay xua anh ta đi. Ông còn phải lắng nghe.
Tiếng nhạc rồi tiếng cổ vũ và những tiếng gào rú sung sướng. Không có gì khác. Ít nhất là chưa.
Cố lên, ông tự nhủ. Cố lên nào.
“Gì cơ?” tay nhân viên hậu cần hỏi, và lại cúi xuống. “Cái gì cơ?”
“Tôi phải cố lên,” Hodges thì thầm, nhưng lúc này ông hầu như không còn thở được nữa. Thế giới đã thu nhỏ lại bằng kích thước một đồng xu bạc lấp lánh chói lọi. Rồi thậm chí cả cái đó cũng nhòa đi, không phải vì ông bất tỉnh mà vì có ai đó đang bước về phía ông. Đó là Janey, đang sải bước chậm rãi và uyển chuyển. Cô đội chiếc mũ phớt của ông kéo sụp xuống che một bên mắt nhìn thật quyến rũ. Hodges nhớ lại những gì cô đã nói lúc ông hỏi cô tại sao ông lại may mắn đến thế khi lên giường với cô: Em chẳng có gì hối tiếc cả… Chúng ta cứ biết vậy thôi được chưa?
Ừ, ông nghĩ. Ừ. Ông nhắm mắt lại, và đổ vật ra khỏi cái thùng loa giống như quả trứng Humpty rơi từ trên tường xuống.
Người nhân viên hậu cần túm lấy ông nhưng chỉ có thể làm nhẹ bởi cú ngã, chứ không chặn được nó. Những người khác bu lại.
“Ai biết sơ cứu hồi sức tim phổi CPR không?” người đã túm Hodges hỏi.
Một tay tóc đuôi ngựa dài ngả màu muối tiêu bước lên. Anh ta mặc áo phông Judas Coyne bạc màu, và mắt đỏ ngầu. “Tôi biết, nhưng trời ạ, tôi phê quá thể.”
“Cứ thử xem.”
Tay tóc đuôi ngựa quỳ xuống. “Tôi nghĩ cha này sắp đi đến nơi rồi,” anh ta nói, nhưng vẫn bắt tay vào việc.
Trên tầng, Round Here bắt đầu một bài hát mới, trong tiếng gào rú và la hét của đám người hâm mộ. Những cô bé này sẽ còn nhớ mãi đêm nay trong suốt cả cuộc đời chúng. Tiếng nhạc. Bầu không khí sôi động. Những quả bóng bãi biển bay trên đầu đám đông đung đưa, nhún nhảy. Chúng sẽ đọc trên báo về vụ nổ đã không xảy ra, nhưng đối với những người trẻ tuổi, những bi kịch không xảy ra thì chỉ là những giấc mơ.
Những kỷ niệm: đó mới là hiện thực.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện