[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 144 : KISSES ON THE MIDWAY 6.41

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 22:20 11-10-2019

.
Một bàn tay đang giật giật cánh tay cậu. “Jerome? Jerome!” Cậu quay mặt khỏi Holly và hình hài bèo nhèo của Brady Hartsfield để nhìn em gái, đôi mắt nó mở to hoảng hốt. Mẹ cậu ở ngay sau lưng con bé. Trong trạng thái ngơ ngẩn lúc này, Jerome hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào, nhưng đồng thời cậu cũng biết mối nguy hiểm chưa qua. “Các người đã làm gì vậy?” một cô gái đang gào lên. “Các người đã làm gì anh ta vậy?” Jerome ngoảnh mặt lại và thấy cô gái ngồi trên chiếc xe lăn phía trong đang với tay sang chỗ Hartsfield. Jerome hét lên, Holly đứng bật dậy, loạng choạng, và suýt nữa thì ngã nhào lên người Brady. Nếu thế, chắc hẳn đó sẽ là cú ngã cuối cùng của đời cô, nhưng cô xoay xở giữ được thăng bằng và chộp lấy hai tay cô gái ngồi xe lăn. Chúng gần như chẳng có tí sức lực nào, và cô chợt thấy thương hại. Cô cúi sát xuống và hét lên, “Đừng chạm vào hắn! Hắn có một quả bom, và tôi nghĩ nó vẫn còn nóng đấy!” Cô gái ngồi xe lăn lùi ra xa. Có thể là cô ta hiểu; có thể là cô ta chỉ sợ Holly vì trông cô ngay lúc này còn hoang dại hơn. Brady co giật và giẫy giụa mạnh dần lên. Holly không thích điều đó, vì cô có thể thấy thứ gì đó, một ánh sáng nhợt nhạt màu vàng, dưới áo của hắn. Vàng là màu của rắc rối. “Jerome?” Tanya nói. “Con đang làm gì ở đây vậy?” Một người dẫn chỗ đang tiến lại. “Tránh khỏi lối đi!” người dẫn chỗ quát át cả tiếng nhạc. “Các vị phải tránh khỏi lối đi ngay!” Jerome chộp lấy vai mẹ cậu. Cậu kéo bà vào mình cho đến khi trán của họ chạm vào nhau. “Mẹ phải ra khỏi đây, mẹ ạ. Hãy dắt lũ trẻ và đi ra. Ngay bây giờ. Làm sao để cả người dẫn chỗ đi cùng. Hãy bảo cô ấy là con gái mẹ bị ốm. Làm ơn đừng hỏi gì hết.” Bà nhìn vào mắt cậu và không hỏi han gì. “Mẹ?” Barbara bắt đầu. “Chuyện gì…” Phần còn lại lạc đi trong tiếng chát chúa của ban nhạc và màn phụ họa inh ỏi của khán giả. Tanya dắt tay Barbara và lại gần người dẫn chỗ. Đồng thời bà ra hiệu cho Hilda, Dinah, và Betsy đi cùng mình. Jerome ngoảnh lại phía Holly. Cô đang cúi xuống người Brady, hắn vẫn đang co giật trong lúc những cơn bại liệt não đang hoành hành trong đầu hắn. Chân hắn đạp đạp, cứ như thể trong lúc mê man bất tỉnh hắn đang thực sự cảm nhận được giai điệu rộn rã của Round Here. Hai tay hắn huơ huơ một cách vô thức ra xung quanh, và khi một bàn tay lại gần quầng ánh sáng nhợt nhạt màu vàng dưới cái áo phông, Jerome gạt phắt nó ra như một cầu thủ bóng chày gạt bỏ một cú ném sát người hiểm hóc. “Tôi muốn ra khỏi đây,” cô bé ngồi xe lăn rên rỉ. “Tôi sợ.” Jerome có thể hiểu điều đó - cậu cũng muốn ra khỏi đây, và cậu sợ chết khiếp - nhưng lúc này cô sẽ phải ở yên tại chỗ. Brady đã chặn cô ở phía trong, và họ không dám di chuyển hắn. Chưa thể. Holly hành động trước Jerome, như cô vẫn thường làm. “Cháu sẽ phải ngồi yên đây một lát đã, cưng ạ,” cô nói với cô bé ngồi xe lăn. “Cứ bình tĩnh và thưởng thức buổi diễn.” Cô đang nghĩ chuyện này sẽ đơn giản hơn bao nhiêu nếu cô giết hắn thay vì chỉ nện cho bộ não bệnh hoạn của hắn bắn văng sang Peru. Cô tự hỏi liệu Jerome có bắn Hartsfield không nếu cô yêu cầu cậu làm thế. Có lẽ là không. Quá tệ. Xung quanh ồn ào thế này thì nhiều khả năng hắn vẫn thoát được. “Cô bị điên à?” cô bé ngồi xe lăn thắc mắc hỏi. “Mọi người suốt ngày hỏi cô câu đó,” Holly nói, và - một cách cực kỳ thận trọng - cô bắt đầu lột cái áo phông của Brady lên. “Giữ tay hắn,” cô bảo Jerome. “Nếu chẳng may cháu không làm được thì sao?” “Nếu thế thì giết béng thằng khốn kiếp đi.” Đám khán giả cuồng nhiệt đang đứng cả lên, nhún nhảy và vỗ tay. Những quả bóng bãi biển lại đang bay lên. Jerome liếc nhanh một cái về phía sau và thấy mẹ cậu đang dắt bọn con gái đi theo lối đi dẫn đến cửa ra ngoài, người dẫn chỗ đi cùng họ. Vậy là một không nghiêng về phía ta rồi, ít nhất là vậy, cậu nghĩ, rồi quay lại với công việc trước mắt. Cậu túm lấy hai bàn tay đang khua khoắng của Brady và ghìm chúng lại với nhau. Những cổ tay nhớp nháp mồ hôi. Giống như đang giữ hai con cá đang hăng hái quẫy. 41 ◄○► Một bàn tay đang giật giật cánh tay cậu. “Jerome? Jerome!” Cậu quay mặt khỏi Holly và hình hài bèo nhèo của Brady Hartsfield để nhìn em gái, đôi mắt nó mở to hoảng hốt. Mẹ cậu ở ngay sau lưng con bé. Trong trạng thái ngơ ngẩn lúc này, Jerome hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào, nhưng đồng thời cậu cũng biết mối nguy hiểm chưa qua. “Các người đã làm gì vậy?” một cô gái đang gào lên. “Các người đã làm gì anh ta vậy?” Jerome ngoảnh mặt lại và thấy cô gái ngồi trên chiếc xe lăn phía trong đang với tay sang chỗ Hartsfield. Jerome hét lên, Holly đứng bật dậy, loạng choạng, và suýt nữa thì ngã nhào lên người Brady. Nếu thế, chắc hẳn đó sẽ là cú ngã cuối cùng của đời cô, nhưng cô xoay xở giữ được thăng bằng và chộp lấy hai tay cô gái ngồi xe lăn. Chúng gần như chẳng có tí sức lực nào, và cô chợt thấy thương hại. Cô cúi sát xuống và hét lên, “Đừng chạm vào hắn! Hắn có một quả bom, và tôi nghĩ nó vẫn còn nóng đấy!” Cô gái ngồi xe lăn lùi ra xa. Có thể là cô ta hiểu; có thể là cô ta chỉ sợ Holly vì trông cô ngay lúc này còn hoang dại hơn. Brady co giật và giẫy giụa mạnh dần lên. Holly không thích điều đó, vì cô có thể thấy thứ gì đó, một ánh sáng nhợt nhạt màu vàng, dưới áo của hắn. Vàng là màu của rắc rối. “Jerome?” Tanya nói. “Con đang làm gì ở đây vậy?” Một người dẫn chỗ đang tiến lại. “Tránh khỏi lối đi!” người dẫn chỗ quát át cả tiếng nhạc. “Các vị phải tránh khỏi lối đi ngay!” Jerome chộp lấy vai mẹ cậu. Cậu kéo bà vào mình cho đến khi trán của họ chạm vào nhau. “Mẹ phải ra khỏi đây, mẹ ạ. Hãy dắt lũ trẻ và đi ra. Ngay bây giờ. Làm sao để cả người dẫn chỗ đi cùng. Hãy bảo cô ấy là con gái mẹ bị ốm. Làm ơn đừng hỏi gì hết.” Bà nhìn vào mắt cậu và không hỏi han gì. “Mẹ?” Barbara bắt đầu. “Chuyện gì…” Phần còn lại lạc đi trong tiếng chát chúa của ban nhạc và màn phụ họa inh ỏi của khán giả. Tanya dắt tay Barbara và lại gần người dẫn chỗ. Đồng thời bà ra hiệu cho Hilda, Dinah, và Betsy đi cùng mình. Jerome ngoảnh lại phía Holly. Cô đang cúi xuống người Brady, hắn vẫn đang co giật trong lúc những cơn bại liệt não đang hoành hành trong đầu hắn. Chân hắn đạp đạp, cứ như thể trong lúc mê man bất tỉnh hắn đang thực sự cảm nhận được giai điệu rộn rã của Round Here. Hai tay hắn huơ huơ một cách vô thức ra xung quanh, và khi một bàn tay lại gần quầng ánh sáng nhợt nhạt màu vàng dưới cái áo phông, Jerome gạt phắt nó ra như một cầu thủ bóng chày gạt bỏ một cú ném sát người hiểm hóc. “Tôi muốn ra khỏi đây,” cô bé ngồi xe lăn rên rỉ. “Tôi sợ.” Jerome có thể hiểu điều đó - cậu cũng muốn ra khỏi đây, và cậu sợ chết khiếp - nhưng lúc này cô sẽ phải ở yên tại chỗ. Brady đã chặn cô ở phía trong, và họ không dám di chuyển hắn. Chưa thể. Holly hành động trước Jerome, như cô vẫn thường làm. “Cháu sẽ phải ngồi yên đây một lát đã, cưng ạ,” cô nói với cô bé ngồi xe lăn. “Cứ bình tĩnh và thưởng thức buổi diễn.” Cô đang nghĩ chuyện này sẽ đơn giản hơn bao nhiêu nếu cô giết hắn thay vì chỉ nện cho bộ não bệnh hoạn của hắn bắn văng sang Peru. Cô tự hỏi liệu Jerome có bắn Hartsfield không nếu cô yêu cầu cậu làm thế. Có lẽ là không. Quá tệ. Xung quanh ồn ào thế này thì nhiều khả năng hắn vẫn thoát được. “Cô bị điên à?” cô bé ngồi xe lăn thắc mắc hỏi. “Mọi người suốt ngày hỏi cô câu đó,” Holly nói, và - một cách cực kỳ thận trọng - cô bắt đầu lột cái áo phông của Brady lên. “Giữ tay hắn,” cô bảo Jerome. “Nếu chẳng may cháu không làm được thì sao?” “Nếu thế thì giết béng thằng khốn kiếp đi.” Đám khán giả cuồng nhiệt đang đứng cả lên, nhún nhảy và vỗ tay. Những quả bóng bãi biển lại đang bay lên. Jerome liếc nhanh một cái về phía sau và thấy mẹ cậu đang dắt bọn con gái đi theo lối đi dẫn đến cửa ra ngoài, người dẫn chỗ đi cùng họ. Vậy là một không nghiêng về phía ta rồi, ít nhất là vậy, cậu nghĩ, rồi quay lại với công việc trước mắt. Cậu túm lấy hai bàn tay đang khua khoắng của Brady và ghìm chúng lại với nhau. Những cổ tay nhớp nháp mồ hôi. Giống như đang giữ hai con cá đang hăng hái quẫy. “Cháu không biết cô đang làm gì, nhưng nhanh lên!” cậu quát lên với Holly. Ánh sáng màu vàng hắt ra từ một thiết bị bằng nhựa nhìn giống như cái điều khiển ti vi. Thay cho những phím kênh đánh số có một cái công tắc màu trắng, loại ta vẫn dùng để bật đèn phòng khách. Nó đang đứng thẳng lên. Có một sợi dây điện dẫn ra từ thiết bị này. Nó chạy thẳng xuống dưới mông của hắn. Brady bật ra một tiếng rên phì phì và đột nhiên thấy một mùi hăng nồng bốc lên. Bàng quang của hắn đã bục. Holly nhìn vào cái túi đựng nước tiểu trong lòng hắn, nhưng có vẻ như nó không được nối với bất kỳ thứ gì. Cô chộp lấy nó và chìa cho cô gái ngồi xe lăn. “Giữ cái này.” “Eo ơi, đó là nước đái,” cô gái nói, và rồi: “Không phải là nước đái. Có cái gì đó bên trong. Nhìn như đất sét.” “Đặt nó xuống.” Jerome phải quát lên mới át đi được tiếng nhạc. “Để nó xuống sàn. Nhẹ nhàng thôi.” Rồi, với Holly: “Khẩn trương lên xem nào!” Holly đang săm soi cái đèn màu vàng. Và cái núm nhỏ màu trắng của cái công tắc. Cô có thể gạt nó lên hoặc xuống và không dám làm theo cách nào cả, vì cô không biết đường nào là tắt và đường nào là bùm. Cô nhấc Thiết bị Hai ra khỏi bụng Brady. Chẳng khác gì nhấc một con rắn tẩm đầy chất độc, và cô phải lấy hết can đảm. “Giữ tay hắn đi, Jerome, cứ giữ nguyên tay hắn thế.” “Hắn trơn tuột,” Jerome làu bàu. Điều đó thì chúng ta biết rồi, Holly nghĩ. Một thằng chó đẻ trơn tuột. Một thằng mả mẹ trơn tuột. Cô lật thiết bị đó lại, thận trọng không để run tay và cố không nghĩ đến bốn nghìn người thậm chí còn không hề biết rằng mạng sống của họ giờ đây phụ thuộc vào Holly Gibney chập mạch tội nghiệp. Cô nhìn vào cái nắp pin. Rồi, nín thở, cô trượt nó xuống và để cho nó rơi xuống sàn. Bên trong là hai cục pin AA. Holly nhét móng tay vào rìa một cục và thầm nghĩ, Lạy Chúa, nếu Người đang ở đó, xin hãy làm cho cách này có tác dụng. Thoạt đầu cô không sao làm cho ngón tay mình nhúc nhích được. Rồi một tay của Brady tuột ra khỏi bàn tay Jerome và đập tẹt vào bên đầu của cô. Holly giật nẩy mình và cục pin cô đang loay hoay nãy giờ tung ra khỏi ngăn chứa. Cô chờ đợi thế giới nổ tung, và khi điều đó không xảy ra, cô lật cái điều khiển lại. Đèn vàng đã tắt. Holly òa khóc. Cô túm lấy sợi dây dẫn tổng và giật tung nó ra khỏi Thiết bị Hai. “Giờ cháu buông hắn ra được r…” cô mở miệng, nhưng Jerome đã làm trước. Cậu đang ôm ghì lấy cô chặt đến nỗi cô hầu như không thở nổi. Holly chẳng bận tâm. Cô ôm ghì lại cậu. Khán giả đang cổ vũ điên cuồng. “Họ tưởng họ đang cổ vũ cho bài hát, nhưng thực ra họ đang cổ vũ cho chúng ta,” cô gắng thì thầm vào tai Jerome. “Chẳng qua họ chưa biết đấy thôi. Giờ thì buông cô ra nào, Jerome. Cháu ôm cô chặt quá. Thả cô ra trước khi cô ngất mất.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang