[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Chương 11 : THANH TRA VỀ HƯU 2.10
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 21:45 11-10-2019
.
Đêm đó ông ngồi trong chiếc ghế LA-Z-BOY, xem bản tin thời sự mười một giờ. Trong bộ pajama trắng, trông ông như một con ma thừa cân. Da đầu ông bóng loáng lên qua mái tóc đang mỏng dần. Tin chính là vụ tràn dầu giàn khoan Deepwater Horizon ở vịnh Mexico, dầu vẫn đang phun trào ở đó. Phát thanh viên nói loài cá ngừ vây xanh đang bị đe dọa, và ngành thủy sản bang Louisiana có thể bị phá hủy trong cả một thế hệ. Ở Iceland, một ngọn núi lửa nghi ngút khói (với cái tên mà phát thanh viên đọc chệch ra nghe như là Eejafill-kull) vẫn đang làm rối tung việc đi lại bằng đường hàng không qua Đại Tây Dương. Ở California, cảnh sát tuyên bố có thể là cuối cùng họ đã đạt được đột phá trong vụ án tên giết người hàng loạt Ghim Sleeper. Không thấy tên, nhưng nghi phạm (perk, Hodges thầm nghĩ) được miêu tả là “một người Mỹ gốc Phi bảnh bao và nói năng rành rọt”. Hodges nghĩ bụng, giá kể bây giờ có người túm được Turnpike Joe. Đấy là chưa kể Osama bin Laden.
Đến bản tin thời tiết. Nhiệt độ ấm áp và bầu trời chan hòa ánh nắng, cô nàng dự báo thời tiết hứa hẹn. Đến lúc khui đồ bơi ra rồi.
“Anh muốn ngắm em trong một bộ đồ bơi, cưng ạ,” Hodges nói và lấy điều khiển tắt ti vi.
Ông lấy khẩu 38 của bố mình ra khỏi ngăn kéo, vừa đi vào phòng ngủ vừa tháo đạn khỏi khẩu súng, rồi cất nó vào trong két cùng với khẩu Glock của mình. Ông đã dành rất nhiều thời gian trong suốt hai ba tháng vừa qua ám ảnh về khẩu Victory 38, nhưng đêm nay nó hầu như không hiện hữu trong tâm trí ông khi ông cất nó đi. Ông còn đang nghĩ về Tumpike Joe, mà cũng chẳng phải; bây giờ Joe là vấn đề của người khác. Cũng giống như Ghim Sleeper, gã người Mỹ gốc Phi nói năng rành rọt ấy.
Có khi nào gã Mercedes cũng là người Mỹ gốc Phi chăng? Về lý thuyết thì hoàn toàn có thể - không ai nhìn thấy gì ngoài cái mặt nạ hề trùm qua đầu, một cái áo dài tay, và những găng tay màu vàng trên vô lăng - nhưng Hodges thì nghĩ là không. Chúa biết là có cơ man nào người da đen có khả năng giết người trong cái thành phố này, nhưng cần cân nhắc yếu tố vũ khí gây án. Khu phố mà mẹ của bà Trelawney sống tập trung chủ yếu là giới giàu có và cũng chủ yếu là người da trắng. Một người da đen lảng vảng quanh một chiếc Mercedes SL500 đang đậu kiểu gì cũng bị để ý.
Ừm. Có lẽ. Con người ta nhiều khi cũng vô tâm đến bất ngờ. Nhưng kinh nghiệm đã mách cho Hodges tin rằng người giàu thường có thiên hướng để ý quan sát hơn một chút so với đại đa số người dân Mỹ bình thường, nhất là khi liên quan đến những món đồ chơi đắt tiền của họ. Ông không muốn nói là họ đến mức hoang tưởng, nhưng…
Mà họ chẳng thế còn đếch gì nữa. Người giàu có thể hào phóng, thậm chí cả những người có quan điểm chính trị kinh khủng nhất cũng có thể là người hào phóng, nhưng hầu hết chỉ tin vào sự hào phóng theo kiểu của họ, và sâu thẳm trong lòng (thực ra cũng chẳng sâu lắm) họ luôn sợ có kẻ sẽ ăn trộm quà và chén mất bánh sinh nhật của mình.
Vậy còn ăn mặc chỉn chu và nói năng rành rọt thì sao?
Đúng, Hodges quả quyết. Không có bằng chứng cụ thể, nhưng bức thư cho thấy hắn là người như vậy. Gã Mercedes có thể diện comple và làm việc trong một văn phòng, hoặc hắn có thể mặc quần jean áo Carhartt và cân lốp xe trong một garage, nhưng hắn không phải kẻ luộm thuộm. Có thể hắn không hay nói nhiều - những sinh vật kiểu này rất thận trọng trong mọi khía cạnh cuộc sống của chúng, và điều đó bao gồm cả thói ba hoa lộ liễu - nhưng một khi đã nói, nhiều khả năng hắn sẽ nói rõ ràng và súc tích. Nếu bạn bị lạc đường và cần chỉ dẫn, hắn sẽ cho bạn những chỉ dẫn tốt.
Vừa đánh răng, Hodges vừa nghĩ: DEMASIO’S. Pete muốn ăn trưa ở DEMASIO’S.
Với Pete thế là ổn cho Pete, anh ta vẫn mang phù hiệu và súng, và lúc nói chuyện trên điện thoại thì tưởng chừng là với Hodges như thế cũng ổn, bởi vì khi đó Hodges đã suy nghĩ như một cảnh sát thay vì một người nghỉ hưu thừa đến cả chục cân. Chắc là cũng ổn thôi - dù sao cũng giữa ban ngày ban mặt - nhưng DEMASIO’S nằm ở rìa khu Lowtown, vốn không phải là một khu nghỉ dưỡng gì cho cam. Cách nhà hàng một khối phố về phía Tây, qua những cầu vượt dẫn ra đường cao tốc, thành phố biến thành một miền đất hoang gồm những bãi đất bỏ không và những khu nhà không có người ở. Ma túy được bán công khai trên các góc phố, có cả một ngành kinh doanh vũ khí trái phép béo bở, còn phóng hỏa là môn thể thao trong khu phố. Ấy là nếu bạn có thể gọi Lowtown là một khu phố. Bản thân nhà hàng - một quán ăn Italy tuyệt cú mèo - thì lại rất an toàn. Tay chủ nhà hàng có quan hệ rộng, và điều đó khiến nó giống như chỗ Đậu xe Miễn phí trong trò cờ tỷ phú.
Hodges súc miệng, quay trở lại phòng ngủ, và - trong lúc vẫn còn nghĩ đến DEMASIO’S - băn khoăn nhìn cái tủ nơi chiếc két được giấu sau mớ treo quần áo và áo choàng mà ông không còn mặc đến (người ông giờ đã phì quá to đối với tất cả chỉ trừ hai chiếc trong số đó).
Lấy khẩu Glock? Có lẽ là khẩu Victory chăng? Khẩu Victory nhỏ hơn.
Cả hai đều không. Giấy phép mang súng của ông vẫn còn hiệu lực, nhưng ông sẽ không nai nịt đi ăn trưa với cộng sự cũ của mình. Nó sẽ khiến ông thấy bồn chồn, mà ông thì vốn đã bồn chồn sẵn về vụ đào bới đang định làm. Thay vào đó ông bước tới tủ ngăn kéo, nhấc lên một đống đồ lót, và nhìn xuống dưới. Happy Slapper vẫn còn đó, vẫn luôn ở đó kể từ bữa tiệc về hưu của ông.
Cái Slapper là được rồi. Chỉ là chút bảo đảm trong một khu vực lắm nguy hiểm của thành phố.
Hài lòng, ông về giường và tắt đèn. Ông luồn tay vào cái lỗ túi dễ chịu bí hiểm dưới gối và nghĩ đến Tumpike Joe. Đến lúc này Joe vẫn đang gặp may, nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị tóm. Không chỉ vì hắn tập trung ra tay tại những khu vực nghỉ chân trên đường cao tốc mà vì hắn không dừng được việc giết người. Ông nghĩ đến điều gã Mercedes đã viết, Điều đó không đúng trong trường hợp của tôi, vì tôi hoàn toàn không có thôi thúc nào ra tay lần nữa.
Liệu hắn đang nói thật hay nói dối, giống như khi hắn nói dối bằng những CỤM TỪ VIẾT HOA và NHIỀU DẤU CHẤM CẢM cùng Những ĐOẠN VĂN MỘT CÂU?
Hodges nghĩ hắn đang nói dối - có lẽ là với ngay chính bản thân hắn cũng như với K. William Hodges, thanh tra về hưu - nhưng ngay lúc này, khi Hodges nằm đây với giấc ngủ đang đến, ông cũng chẳng quan tâm. Điều quan trọng là tên này tưởng hắn đang được an toàn. Chắc hẳn hắn đang cực kỳ đắc chí về điều đó. Dường như hắn không hề nhận ra điểm chí mạng mà hắn đã để lộ khi viết thư cho chính người, đến tận khi nghỉ hưu, là thanh tra phụ trách vụ án City Center.
Mày cần được nói chuyện về điều đó, phải không? Chính xác rồi, cưng, đừng có nói dối ông chú Billy già của mày chứ. Và trừ phi cái trang Chiếc Ô Xanh của Debbie đó cũng là một trò đánh lạc hướng khác, giống như tất cả những dấu ngoặc kép kia, thì phải nói là mày đã mở một đường ống dẫn vào cuộc đời mày. Mày muốn nói chuyện. Mày cần được nói chuyện. Và nếu như mày có thể khiêu khích cho tao làm điều gì đó, thì hẳn như thế sẽ đúng là quả cherry trên chóp ly kem phải không?
Trong bóng tối, Hodges nói, “Tao đang sẵn lòng lắng nghe đây. Tao có nhiều thời gian lắm. Dù sao thì tao cũng về hưu rồi.” Ông mỉm cười và chìm vào giấc ngủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện