[Dịch]Tây Lam Yêu Ca - Sưu tầm

Chương 9 :  Thống Khổ

Người đăng: 

.
“Tang Đạt, ngươi nói xem đây có phải một chuyện rất thú vị không, ái phi mà trẫm nghĩ hiền lương thục đức, nhút nhát lại là một nữ nhân như vậy, trẫm thế nhưng nhìn nhầm rồi.” Nhìn đoàn người rời đi, Tây Lam hoàng đế bệ hạ đứng trong một nơi bí ẩn gần đó mới đi tới liên trì, ánh mắt thâm u chăm chú nhìn mặt nước tĩnh lặng trong trì, chuẩn xác hơn là bé con trong trì. “Bệ hạ, này……..” Tang Đạt hé ra gương mặt đáng thương, không dám trả lời câu hỏi của hoàng đế bệ hạ. Trời ạ, hắn bất quá chỉ là một tổng quản nội vụ nho nhỏ bên cạnh bệ hạ, sao có thể nói tới việc hậu cung cơ chứ. Huống chi, thân là nữ nhân trong hậu cung có ai mà không lòng dạ hiểm sâu độc ác chứ, trước mặt bệ hạ tỏ ra ngoan ngoãn nhưng sau lưng lại mang một bộ mặt khác. Việc này trong mắt tổng quản Tang Đạt hắn, bất quá chỉ là chuyện bình thường nhất mà thôi. Nhưng hôm nay xúi quẩy thế nào lại để bệ hạ bắt gặp, xem ra ngày bình yên của Viện phi cũng sắp kết thúc. Ý đồ mưu sát hoàng tử của bệ hạ, đây là tội lớn a. Huống chi còn làm trước mặt bệ hạ, muốn chối cũng không được. Tuy không biết từ khi nào bệ hạ lại nhảy ra một vị hoàng tử, nhưng nhìn ánh mắt hài hước chăm chú nhìn liên trì, thân phận của vị hoàng tử này chắc chắn sẽ được xác nhận. Không để ý tới âm thanh ấp úng của Tang Đạt, Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn mặt trì không gợn sóng. Lúc nãy, lúc bé con sắp bị đẩy xuống nước, ánh mắt lạnh lùng ẩn dấu khát máu kia, cho dù vô tình chạm phải Tây Lam Thương Khung cũng không chút kinh hãi. Thân hình nhỏ bé yếu ớt kia sao lại có khí thế cường đại tới vậy? Kì thực lúc bé con tiến vào nơi này, Tây Lam Thương Khung đã chú ý. Bé con như oa nhi không có linh hồn kia làm Tây Lam Thương Khung cảm giác sâu sắc khúc ca bi thương dập dìu trong không khí. Bá con đang im lặng khóc thương cho nỗi đau của mình. Không khí dao động dị thường, Tây Lam Thương Khung giật mình phát hiện, đó là nguyên tố tinh linh đang gào thét, vì đứa nhỏ làm người ta đau lòng này sao? Đau lòng? Đúng, y đau lòng. Kì thực ngay cả Tây Lam Thương Khung cũng không ngờ, y lại vì một bé con mà đau lòng, mà đứa nhỏ này, hắn chưa từng gặp qua, thậm chí còn không biết có một hoàng tử như vậy tồn tại. Theo lời Viện phi nói lúc nãy, Tây Lam Thương Khung có thể đoán đây là đứa con của Viện phi vì độc chết hoàng tử mà bị biếm vào lãnh cung. Trách không được Viện phi lại đối xử với bé con này như vậy. Chính là chết tiệt, Nhược phi chiếu cố hoàng tử của y thế nào, sao làm hoàng nhi của y bi thương, cô tịch đến vậy. Từ khoảnh khắc bắt gặp bóng dáng bé nhỏ kia, y không hề thấy hoàng nhi của mình lộ ra chút biểu tình gì, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mĩ kia chỉ có tĩnh mịch. Làm trái tim y thắt chặt, rối rắm.Trực giác nói cho y biết hoàng nhi của y rất đặc biệt. Cơ thể bé xíu kia nắm giữ sức mạnh của nguyên tố cường đại, theo sự dao động mãnh liệt của không khí xung quanh có thể chứng minh hoàng nhi của y không phải người bình thường. Không hổ là đứa con của Tây Lam Thương Khung. Cũng vì thế mà lúc nghe Viện phi bảo người đẩy bé vào liên trì mà không hề tiến tới ngăn cản. Y muốn xem xem, hoàng tử làm y có cảm giác đặc biệt này sẽ xử lí tình huống khó xử này thế nào. Nhưng điều làm y bất ngờ là bé con kia không hề làm gì cả, cứ như vậy tùy ý bị người ta đẩy vào liên trì. Nhìn vẻ mặt thờ ơ của bé con, hờ hững tới mức ngay cả sinh mạng cũng không cần, Tây Lam Thương Khung thực phẫn nộ. Bé con y để ý, sao có thể coi rẻ sinh mệnh mình như vậy. Cho dù biết năng lực bé con nếu rơi vào liên trì cũng không chết đuối, Tây Lam Thương Khung vẫn không thể bình tĩnh. Y không hiểu vì sao mình lại để ý tới bé con không chút dao động, cho dù đối mặt với tử vong cũng thờ ơ như vậy. “Sao lâu vậy đứa nhỏ vẫn chưa lên?” Tây Lam Thương Khung nhíu hàng mi xinh đẹp, như đang hỏi người bên cạnh, cũng như tự hỏi mình. Đột nhiên sắc mặt Tây Lam Thương Khung đại biến. “Chết tiệt, tốt nhất đừng như trẫm nghĩ, bằng không trẫm nhất định phải đánh mông ngươi.” Nói xong câu này, hoàng đế bệ hạ tôn quý của Tây Lam quốc dưới ánh mắt trợn trắng của Tang Đạt tổng quản, nhảy vào liên trì. Không đợi Tang Đạt tổng quạt sợ tới mức chết khiếp hét lên ‘cứu giá’, hoàng đế bệ hạ tôn quý của hắn đã ôm bóng dáng bé nhỏ trồi lên mặt nước. Tang đạt tổng quản vội vàng muốn kéo bệ hạ lên nhưng lại bị Tây Lam Thương Khung ngăn cản. “Đáng chết.” Thật cẩn thận đặt bé con cơ hồ không có tý sức nặng nào xuống cạnh liên trì, Tây Lam Thương Khung đưa tay kiểm tra hơi thở, kinh hãi phát hiện hoàng nhi của y đã không còn hô hấp. “Không có khả năng.” Tây Lam Thương Khung tuyệt đối không chấp nhận kết quả này. Bé con tràn ngập bí ẩn này nhất định sẽ không dễ dàng chết đi như vậy. Nhất là lúc nhìn bé bị đẩy vào ao, ngay cả giãy dụa cũng không có, y lại càng tin tưởng hơn. Đứa con của y nhất định không có việc gì. Nhưng hiện tại sao lại như vậy? “Tang Đạt, mau gọi đại tế tự tới. Mau đi.” Phân phó tổng quản đã muốn dại ra ở bên cạnh, Tây Lam Thương Khung cũng không bận tâm tới cơ thể vẫn còn ngâm trong liên trì của mình, liên tiếp phóng Quang Tế Thuật cho thiên hạ bé nhỏ đang hôn mê, nhưng mà thứ này không phải sở trường của y, chỉ có thể miễn cưỡng làm. Nhưng đứa nhỏ vẫn như cũ không còn hơi thở.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang