[Dịch]Tây Lam Yêu Ca - Sưu tầm

Chương 27 : Công Chúa Y Liên Hoa

Người đăng: 

.
Tây Lam hoàng cung, ngự hoa viên, một bóng người bé nhỏ đột nhiên xuất hiện. May mắn hiện tại trong ngự hoa viên không có cung nhân, nếu không, trong thời gian ngắn lại có thêm tin đồn về Cửu hoàng tử được hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất. Huân nhi khẽ ngẩng đầu đánh giá xung quanh. Nơi này chính là ngự hoa viên ngày đó phụ hoàng mang bé tới, vị trí di chuyển không gian của bé không sai. Hiện tại phụ hoàng không có bên cạnh nên bé mới có thể ra ngoài một mình. Gần đây ngoại trừ thời gian xử lý chính vụ, phụ hoàng luôn bồi bên cạnh bé, không hề rời đi, hôm nay cũng vậy. Nhưng sáng nay vừa ăn sáng xong không bao lâu, Tang Đạt tới tẩm cung, bẩm báo với phụ hoàng, Lễ bộ đại thần Lê Tạ cầu kiến, dường như có chuyện trọng đại. Tây Lam Thương Khung nghĩ nghĩ, Lễ bộ đại thần Lê Tạ là người được ủy thác chủ trì nghi thức hoàng gia, hiện tại tới tìm nhất định là muốn thương lượng chuyện nghi thức chính danh, vì thế y nhẹ nhàng hôn Huân nhi đang dựa trong lòng, bảo bé mình sẽ lập tức trở về sau đó mới li khai Thương Lam điện. Nhìn bóng dáng phụ hoàng rời đi, đứa bé tuyệt mĩ yêu dị không yêu cầu đi theo. Vì bé biết phụ hoàng không muốn bé xuất hiện trước mặt người khác vì suy nghĩ an toàn cho bé. Tuy Huân nhi tuyệt đối không sợ kẻ nào tìm tới, nhưng bé không muốn làm phụ hoàng lo lắng. Ngơ ngác ngồi trên long sàng hoa lệ, mơ màng cái gì cũng không muốn nghĩ. Nhưng bộ dáng này của bé trong mắt nhóm cung nữ, Cửu điện hạ tôn quý của Tây Lam quốc hệt như một con rối không có linh hồn, mất đi sinh khí. Bộ dáng của Cửu điện hạ làm người ta đau lòng không thôi được hoàng đế bệ hạ mà các nàng tôn kính nhất mang về, mấy ngày nay, các nàng cũng hiểu được đứa nhỏ này rất xa cách. Đau lòng vì đứa bé xinh đẹp này, nhưng cũng đành bất lực. Bất quá may mắn mà những lúc ở bên cạnh bệ hạ, Cửu điện hạ lại quấn quít không rời, vui sướng mỉm cười, giống như một đứa nhỏ bình thường. Hiện tại bệ hạ vừa rời đi, Cửu điện hạ lại khôi phục gương mặt lạnh lùng ban đầu. Mà các nàng thân là cung nữ chăm lo cuộc sống của bệ hạ ở Thương Lam điện, đương nhiên chỉ có thể giương mắt nhìn. Không nói tới chuyện Cửu điện hạ không thích người khác chạm vào mình, cho dù các nàng dốc hết tâm tư để điện hạ vui đi nữa thì đứa nhỏ xinh đẹp này cũng không để tâm tới. Cung nữ Thương Lam điện chăm chú nhìn Cửu điện hạ không chút biểu tình nào đang ngồi trên giường lớn hoa lệ kia, liếc mắt một cái sau đó lui ra ngoài. Các nàng biết, trước khi vệ hạ trở về, Cửu điện hạ vẫn cứ ngồi im lặng như vậy, chờ đợi. Nhưng mà các cung nữ vừa lui ra không bao lâu, đứa nhỏ trên giường đột nhiên biến mất. Tuy Huân nhi đáp ứng phụ hoàng sẽ ngoan ngoãn chờ trong cung, nhưng mà lúc ngồi trong Thương Lam điện, tâm tư Huân nhi đột nhiên dao động, dịch chuyển tới ngự hoa viên mà bé có chút quen thuộc này. Vì bé sử dụng không gian dịch chuyển nên cung nhân trong Thương Lam điện không biết Cửu điện hạ đã không còn trong tẩm cung. Nhìn cảnh trí xung quanh, gương mặt xinh đẹp của Huân nhi không có chút biểu tình dư thừa nào. Cứ như vậy lẳng lặng xuất thần, ngay lúc bé chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe âm thanh thanh thúy của một cô gái từ xa xa truyền tới. “Mẫu hậu, mẫu hậu, người xem nơi đó có một đứa nhỏ thật xinh đẹp a!” “Đứa nhỏ?” Theo phương hướng cô gái chỉ, Y Tô Na Y Nặc phát hiện, giữa ngự hoa viên trăm hoa đua nở, một đứa nhỏ tuyệt mĩ yêu dị như tinh linh, đang hờ hững đứng đó, nhìn các nàng. Đứa nhỏ xinh đẹp như thế sao vẻ lại lại xa cách lạnh lùng như vậy? Bất quá chỉ mới 7, 8 tuổi đã có ánh mắt như nhìn thấu thế sự, làm người ta kinh hãi. Ngay lúc Y Tô Na vì đứa nhỏ kia mà đau lòng, thì đứa con gái bảo bối của nàng đã chạy tới trước mặt đứa nhỏ kia. “Ta gọi là Y Liên Hoa, là Tây Lam Lục công chúa, ngươi là ai? Trước kia sao ta chưa từng gặp qua ngươi a.” Đứa nhỏ xinh đẹp này chẳng lẽ là con cháu của vị đại thần nào mang tiến cung? Hẳn là không phải người trong hoàng cung, bằng không Y Liên Hoa công chúa ở hoàng cung hoành hành nhiều năm như vậy, sao lại không biết. Hơn nữa, đứa nhỏ này thật đẹp a, là người đẹp nhất mà nàng từng gặp. Nếu thật là đứa nhỏ của đại thần nào đó, nàng phải đi nói với phụ hoàng, chờ nàng trưởng thành nhất định phải gả cho người này. “Đang hỏi ngươi a, sao không thèm để ý tới ta vậy.” Thấy nam hài xinh đẹp chỉ nhìn nàng một cái, sau đó bỏ lơ, Y Liên Hoa không khỏi dẩu mỏ hờn dỗi. “Đứa nhỏ, ngươi chính là Cửu hoàng tử Huân nhi đi.” Y Tô Na đi tới, dịu dàng hỏi đứa nhỏ hờ hững. Đứa nhỏ này thực sự rất giống bệ hạ, đồng dạng đều rất xa cách, thần tình hờ hững, rồi lại có vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống sinh linh. Có thể đoán ra đứa nhỏ này chính là Cửu hoàng tử gây oanh động gần đây, trừ bỏ trực giác nữ nhân, còn có thể dựa vào loại vải của quần áo đứa nhỏ đang mặc, đây là cống phẩm của An Na Lợi Tư hiến cho Tây Lam hoàng đế bệ hạ. Loại vải này rất kì lạ, dùng nó chế thành quần áo sẽ có năng lực phòng hộ ma pháp công kích rất mạnh, nói thẳng ra chính là một loại hộ mệnh. Hơn nữa tác dụng phụ của nó là có thể bảo vệ quần áo luôn sạch sẽ, ngay cả một hạt bụi rất nhỏ cũng không nhiễm bẩn. Nhưng loại vải này rất hiếm, chỉ có tiểu quốc An Na Lợi Tư ở phía Tây mới sản xuất được. Hàng năm, An Na Lợi Tư chỉ cống tới Tây Lam hai cuộn vải dệt, không sai biệt để chế thành phục sức cho đế vương. Mà năm nay, sứ giả An Na Lợi Tư cống phẩm chưa được bao lâu, hiện tại, quần áo đã được mặc trên người đứa nhỏ này. Xem ra lời đồn quả nhiên không phải thổi phồng, bệ hạ thực sự rất sủng ái Cửu hoàng tử. Thân là Tây Lam hoàng hậu, nàng tới bây giờ chưa từng thấy bệ hạ để ý tới bất kì ai, đứa nhỏ này là ngoại lệ sao? “Cửu hoàng đệ? Mẫu hậu, người nói đứa nhỏ này là Cửu hoàng đệ của ta?” Y Liên Hoa giật mình. Đứa nhỏ sinh đẹp này chính là Cửu hoàng tử đột nhiên xuất hiện gần đây? Vốn nghe được nhóm cung nhân cùng cung phi nhàm chán ngồi lại bàn luận về Cửu điện hạ đột nhiên xuất hiện, nàng cũng rất tò mì, muốn xem rốt cuộc là người thế nào lại được phụ hoàng sủng ái. Nhưng phụ hoàng lại giấu người trong Thương Lam điện, không cho bọn họ tới quấy rầy, hại nàng chỉ có thể đi một chuyến không công. “Đúng vậy, Y Liên, Huân nhi là đệ đệ ngươi. Vì thế Y Liên sau này phải hảo hảo bảo vệ đệ đệ, được không?” Y Tô Na mỉm cười ôn nhu. Nhìn đứa bé xinh đẹp giữa rừng hoa, nàng thực sự rất yêu mến. Đứa nhỏ này làm người ta thực đau lòng. Từ nhỏ phải sống ở lãnh cung, không ai chăm sóc, chiếu cố, mẫu phi còn phát điên, đứa nhỏ này nhất định tất cô độc, tịch mịch. Tuy gương mặt luôn hờ hững, nhưng trong lòng Y Tô Na, này bất quá chỉ là một đứa nhỏ không biết biểu đạt cảm tình của mình mà thôi. “Ân, Y Liên Hoa sẽ bảo vệ đệ đệ. Mẫu phi, ta thích đệ đệ xinh đẹp này.” Dùng sức gật đầu, cô gái chỉ vừa 12 tuổi thành thật nói. Nhìn nữ nhân ung dung hoa quý cùng cô gái hòa mĩ trước mắt, Huân nhi thủy chung không nói gì. Cho dù các nàng cho bé cảm giác rất giống với nữ nhân luôn chiếu cố bé ở lãnh cung, cung nữ gọi là Hoán nhi kia. Xoay người rời khỏi ngự hoa viên, Huân nhi đi về phía đường mòn hẻo lánh. Bé phải về nơi mình đã sống 7 năm, đi xem cung nữ vẫn luôn chiếu cố bé, đi xem gốc…. mạn đà la hắc sắc kia…….. “Huân nhi, ngươi muốn đi đâu?” Y Tô Na thấy đứa bé xinh đẹp yêu dị đột nhiên xoay người, đi về phía hẻo lánh, không khỏi lo lắng hỏi. Hoàng cung này rất lớn, cung điện trùng trùng điệp điệp, rất dễ bị lạc. Đứa nhỏ này lại còn lớn lên trong lãnh cung, đương nhiên rất xa lạ với hoàng cung. Nếu bị lạc đường, hoặc gặp phải nguy hiểm, bệ hạ nhất định sẽ tức giận. Nhất là hiện tại, Cửu điện hạ đột nhiên xuất hiện được Tây Lam hoàng đế bệ hạ sủng ái vô vàn không biết bị bao nhiêu người chú ý, nhất là hậu cung, có biết bao nhiêu nữ nhân ghen tị. Nếu đứa nhỏ này xảy ra bất trắc, đến lúc đó cho dù bệ hạ không truy cứu nàng, bản thân nàng cũng sẽ không yên. “Mẫu hậu, ta đi theo Cửu hoàng đệ, người không cần lo lắng.” Có lẽ nhận ra sầu lo của mẫu hậu, Y Liên Hoa công chúa cẩn thận an ủi, sau đó vội vàng đuổi theo hướng Cửu hoàng đệ li khai, lưu lại Tây Lam hoàng hậu điện hạ một mình đứng ở ngự hoa viên. “Di? Cửu hoàng đệ sao lại không thấy?” Y Liên Hoa công chúa đuổi theo nhưng không hề thấy bóng dáng xinh đẹp của Cửu đệ đâu. Xung quanh lạnh lẽo vắng lặng, nhìn không thấy bóng dáng người nào. Nhưng rõ ràng lúc nãy nàng nhìn thấy Cửu hoàng đệ đi qua bên này a, sao tự nhiên lại không thấy đâu. “Cửu hoàng đệ, Cửu hoàng đệ, ngươi ở đâu a? Đi ra a.” Gọi thật lâu, nhưng không có ai đáp lại, Y Liên Hoa có chút buồn bực. “Hừ, muốn chơi trốn tìm với bản công chúa, bản công chúa mới không thua đâu. Chờ đó, bản công chúa nhất định sẽ tìm được ngươi.” Đá đại thụ bên cạnh một cước cho hả giận,Y Liên Hoa lập tức sôi trào tinh lực, tiếp tục tìm người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang