[Dịch]Tạp Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 29 : Hành Động Phá Giải Oanh Oanh Liệt Liệt

Người đăng: 

Trần Mộ gật đầu tỏ vẻ hiểu được, từ nhỏ Lôi Tử đã có nguyện vọng này, không ai rõ hơn hắn. “Nếu không, chúng ta cùng đi?” Lôi Tử hỏi dò. Trần Mộ lắc đầu: “Ta vẫn muốn ở nhà, có rất nhiều vấn đề còn chưa hiểu rõ.” Đối với phần tử cuồng nhiệt như Trần Mộ, Lôi Tử không có biện pháp nào, chỉ có tràn đầy khinh bỉ nói : “Một tên đầu gỗ không thú vị!” Lôi Tử thảnh thơi bước ra ngoài, Trần Mộ cũng không cần chế tạo tạp ảnh, hắn liền dốc lòng nghiên cứu những thứ bên trong tạp phiến thần bí. Ở trong thời gian này, trong giới nữ sinh ở Đông Vệ học phủ, cơn sốt {Không Hẹn Mà Gặp} càng ngày càng rầm rộ. Bất luận là ai có bộ tạp ảnh này, lập tức sẽ được vô số người đến mượn xem, nàng còn chưa kịp trả lại cho chủ nhân thì đã bị người bạn khác mượn đi. Nhân vật nữ cùng nhân vật nam lần lượt không hẹn mà gặp, làm rung động lòng người vô số, vô số nữ sinh vì cố sự rối rắm dây dưa mà nhỏ lệ nồng. Ngay khi {Không Hẹn Mà Gặp} trở thành vật phẩm hút hàng nhất ở Đông Vệ học phủ, các nữ học viên lại phát hiện các nàng mua không được bộ tạp ảnh này. Mà chủ cửa hàng bán bộ tạp ảnh này lại càng sốt ruột không yên, nhìn mối lợi tốt đẹp trước mắt, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không tìm được bóng dáng của thiếu niên đeo hai vòng tai lớn kia. Những chủ cửa hàng này nóng đến mức lửa trong lòng bốc cao, nhưng đành bó tay không có biện pháp nào. Các nữ học viên thấy thật sự mua không được, đành phải bất đắc dĩ đi đường vòng chữa cháy. Đông Vệ học phủ không thiếu cao thủ chế tạp, bọn họ đã nhận được rất nhiều lời nhờ giúp đỡ của các nữ sinh ở trường, giúp họ làm nhái {Không Hẹn Mà Gặp}. Ở trong trường học, nơi mà kích thích tố tuổi thanh xuân rạo rực, một câu nói của các cô gái có hiệu quả hơn rất nhiều so với giáo viên. Đám cao thủ chế tạp thường ngày tự cảm thấy bản thân bị tách rời với xã hội xúc động đến mức không kiềm hãm được, quả thực muốn ngửa mặt lên trời huýt sáo thật dài để thể hiện sự đắc ý trong lòng: thời đại của chúng ta rốt cuộc tới rồi! Mấy nữ sinh càng hào phóng dâng ra bản tạp ảnh trên tay mình. Đầu năm nay, tạp ảnh lậu tuyệt đối là nghề có hàm lượng kĩ thuật cực cao, bọn họ chỉ có thể từ cấu vân trên tạp phiến mà phán đoán. Nhưng rất nhanh, các cao thủ chế tạp của Đông Vệ học phủ này mỗi người đều mở to hai mắt. Từ cấu vân của tạp phiến mà nói, tạp phiến này chỉ có thể xem là huyễn tạp cấp một. Theo đạo lý thì dạng tạp phiến cấp thấp này tự nhiên không thể làm khó cao thủ chế tạp ở Đông Vệ học phủ, nên biết rằng, trong bọn họ thậm chí còn có người chế tạo được huyễn tạp cấp ba. Nhưng kì quái là cấu vân của tạp phiến này mặc dù nhìn qua cũng không phức tạp, nhưng bọn hắn mỗi lần phục chế đều thất bại. Một hai lần cũng không nói, mà nếu kết quả đạt tới bảy tám chục lần, vậy trong này chắc chắn có hàm ý sâu xa khác cần phải cẩn thận suy nghĩ. Quỷ dị a! Quá quỷ dị! Đám chế tạp sư trẻ tuổi ngươi xem ta, ta xem ngươi, hai mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ quân đoàn mĩ nữ lần đầu tiên cầu bọn họ trợ giúp, bọn họ lại kết thúc bằng thất bại? Vị học viên hệ chế tạp cầm đầu cắn răng nói: “Các anh em, chúng ta cùng nó liều mạng! Không phảng chế được nó, chúng ta sau này khó mà ngẩng đầu lên được!” Trước mặt hắn, một cặp mắt đỏ ngầu lộ ra vẻ không cam lòng, đám hám gái không kiềm được gân cổ gào lên. Trong sân trường tất cả ánh mắt đều tập trung vào đây, bọn họ chẳng phải là các học viên ưu tú nhất ở mỗi lớp đều được tập hợp lại sao, bọn họ triển khai trận đánh mạnh mẽ nhất mà học viên Đông Vệ học phủ tự tổ chức từ trước đến nay. Gió đông thổi, trống trận vang lên, không phá được {Không Hẹn Mà Gặp} không có mặt mũi đi gặp mỹ nữ. Theo hình thức nghiên cứu đề tài tiêu chuẩn, đội ngũ học viên ưu tú nhất, bọn họ mượn dụng cụ thí nghiệm tiên tiến nhất ở Đông Vệ học phủ, bắt đầu tiến hành phá giải bản {Không Hẹn Mà Gặp} đầy đủ nhất. Trần Mộ tự nhiên không hề hay biết, tạp ảnh hắn chế tạo không ngờ lại tạo nên một hồi sóng gió lớn như thế tại Đông Vệ học phủ. Trong suy nghĩ của hắn, chưa bao giờ nghĩ rằng có người tình nguyện dành thời gian và sức lực quý giá vào chuyện nhàm chán như vậy. Trong mấy ngày nay, hắn vẫn chìm đắm trong việc học. Tiền bạc dư dả trong tay cũng để cho hắn có điều kiệp luyện tập chế tạo tạp phiến. Bây giờ hắn đang học chế tạo năng lượng tạp cấp hai, năng lượng tạp cấp hai có thể cung cấp 1000 năng lượng, chi phí của nó ước chừng 800 audierne, mà giá cả của nó là 1200 audierne. Trần Mộ lúc này mới phát hiện, tạp phiến càng cao cấp thì lợi nhuận càng cao a! Kiến thức về trù tạp bên trong tạp phiến thần bí cũng không gọi nhiều, cũng không phức tạp, làm sao ngăn được lòng học hỏi cuồng nhiệt đến thế của Trần Mộ. Trong thời gian này bởi vì số lần chế tạo thực tế rất nhiều, nên tiến bộ của Trần Mộ ở mặt chế tạp rất nhanh, bây giờ hắn so với vài tháng trước như hai người khác nhau. Ngoại trừ học chế tạp, cơ thể của hắn cũng tốt hơn trước nhiều lắm. Không ngừng kiên trì luyện tập môn thể dục, hiệu quả rất rõ ràng. Còn có thể nhận ra trên thân thể hắn chút bóng dáng nào của thiếu niên gầy yếu năm xưa? Vóc dáng cơ thể cân xứng, chỉ cần cởi quần áo ra liền có thể nhìn ra bắp thịt lúc ẩn lúc hiện trên thân hắn. Hai tay hắn bây giờ đã có thể nâng vật nặng gấp ba lúc trước. Chuyện để hắn không thể tưởng tượng nổi chính là thân thể của hắn đã mềm dẻo đến mức cực kì khó tin. Bản thân mình hẳn là đã vượt quá tuổi để rèn luyện độ mềm dẻo mới đúng, điểm này hắn vẫn suy nghĩ mãi mà không có lời giải. Mười tám động tác trong bộ thể dục, hắn rất thích rèn luyện động tác của hai tay. Nhất là ngón tay, vì độ linh hoạt của ngón tay rất quan trọng khi chế tạp. Trần Mộ đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng, trong thời gian ngắn không cần vì tiền mà rầu rĩ, có kiến thức có thể học tập, có tài liệu có thể thực tập chế tạo tạp phiến, cơ thể bản thân càng lúc càng tốt, hắn còn có gì không hài lòng? Chế tạo năng lượng tạp cấp hai hoàn toàn không thành vấn đề, vốn nghĩ rằng phải luyện tập vài lần, không nghĩ tới lần đầu đã cực kì thành công. Hồng Đào gặp Tả Đình Y cùng Vương Trạch trong sân trường, gật đầu chào Vương Trạch, ánh mắt một lần nữa nhìn lên người Tả Đình Y, không nhịn được cười lớn: “ Ngươi không đi tham gia cái hành động phá giải kia sao?” Hành động phá giải ở Đông Vệ học phủ được triển khai oanh oanh liệt liệt, sớm đã trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong trường. Tả Đình Y học về chế tạp, cho nên Hồng Đào mới có câu hỏi vừa rồi, bất quá trong giọng nói mang ý trêu chọc nhiều hơn. Vẻ mặt Tả Đình Y không hề thay đổi: “Ta bận rộn nhiều việc.” Thật sự hắn bận rất nhiều việc, trong thời gian này nhiệm vụ chính của hắn là phụ trách giao lưu cùng học viên Tinh Viên, thời gian mấy ngày nay hắn đều hao tốn trên người Vương Trạch. Đương nhiên, hung danh của hắn quá nổi, tự nhiên không còn ai dám tìm đến hắn. Vương Trạch ở một bên khẽ cười: “Ta cũng có nghe nói qua hành động phá giải, không biết tiến triển thế nào.” Đáng tiếc đoàn giao lưu lần này đều là tạp tu, nếu không hắn nhất định cho học viên hệ chế tạp sư cũng tham gia hoạt động này, có cái gì so với loại chuyện này có thể thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ với học viên Đông Vệ học phủ hơn? Hồng Đào lắc đầu: “Nghe nói không có cái gì tiến triển đáng kể cả.” Tả Đình Y lạnh lùng nói: “Lấy thực lực của bọn họ, khả năng có thể thành công cơ bản là bằng không.” “Sao lại nói vậy?” Vương Trạch không nhịn được hỏi. Mấy ngày ở chung này, hắn đã khá hiểu tính nết của Tả Đình Y, biết thái độ của hắn đối với phương diện chế tạp cực kì nghiêm khắc. Hồng Đào lại càng quen thuộc Tả Đình Y hơn, cũng rất kinh ngạc nhìn Tả Đình Y. Tả Đình Y không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt có chút kì quái nói: “Ta đã nghiên cứu qua bộ tạp ảnh đó. Bộ tạp ảnh đó không có đơn giản như biểu hiện bên ngoài như vậy.” Hồng Đào cùng Vương Trạch hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người sau đó lại đồng thời chuyển hướng nhìn Tả Đình Y, chờ lời giải thích tiếp theo của hắn. “Người chế tạo bộ tạp ảnh này rất thông minh. Hắn làm ra một ít cải biến ở kết cấu của huyễn tạp. Ta còn không rõ lắm phần cải biến kết cấu này đến cùng là có tác dụng gì. Nhưng ta suy đoán, rất có thể chính là để ngăn không cho người khác bắt chước.” Tả Đình Y do dự một chút rồi lại nói tiếp: “Ta chỉ nói là có thể, nhưng cũng không loại trừ các khả năng khác. Tuy nhiên bất kể nói như thế nào, trình độ của vị chế tạp sư này rất cao.” Hắn dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh thêm lần nữa: “Phi thường cao!” Trong đầu hắn hiện lên một cái tên: Đầu Gỗ! Hồng Đào cùng Vương Trạch đều thất kinh. Bọn họ đây là lần đầu tiên nghe thấy Tả Đình Y đánh giá người khác cao như vậy. Hồng Đào lắp bắp: “Cũng không đến mức đó. Chẳng phải bộ tạp ảnh đó tất cả đều là huyễn tạp cấp một sao? Hắn dù có lợi hại đi nữa, thì có thể lợi hại ở chỗ nào?” Ánh mắt Tả Đình Y liếc nhìn Hồng Đào giống như nhìn một đứa ngốc: “Ta không trao đổi về phương diện chế tạp với bọn ngốc chế tạp.” Hắn quay sang Vương Trạch ra hiệu, ý bảo hắn nói. Vương Trạch trầm ngâm nói: “Về phương diện chế tạp ta cũng không biết nhiều, bất quá ta nghe người ta nói, trình độ thể hiện của một vị chế tạp sư cũng không phải ở chỗ vị chế tạp sư này có thể chế tạo tạp phiến mấy cấp, mà ở sự hiểu biết của hắn về quy tắc của tạp phiến và ở mặt năng lượng.” Hồng Đào chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Có phải hay không cũng giống như tạp tu, không phải nhìn hắn có thể sử dụng tạp phiến cao cấp, mà là nhìn xem hắn vận dụng tạp phiến và khống chế năng lượng như thế nào?” “Chính là ý đó.” Vương Trạch trầm ổn gật đầu, nhìn thoáng qua Hồng Đào: “Trụ cột của Đào huynh chắc chắn, chỉ cần vận dụng linh hoạt thêm một chút, thực tập thêm nhiều lần là có thể tiến thêm được một bước.” Vương Trạch cùng Hồng Đào đã sớm biết rõ về nhau, cũng vô cùng quen thuộc lẫn nhau. Thực lực của Vương Trạch thế nào, Hồng Đào chưa từng thấy. Bất quá các học sinh Tinh Viện trực chiến ở khu hoang dã ngày đó đối với hắn đều vô cùng tôn kính. Vương Trạch nói vậy, Hồng Đào đều ghi tạc, trong lòng có điều ngộ ra. Trần Mộ vô luận thế nào cũng không ngờ tạp phiến của mình lại có nhiều người nghiên cứu như vậy, hơn nữa lại còn đánh giá cao như thế. Cái gọi là cải biến ở trên bộ huyễn tạp đó cũng không phải là kết cấu bảo vệ gì cả mà là một loại phương thức sử dụng “Trù”. Chính là hắn đem tri thức liên quan đến “Trù” kết hợp lại cùng với huyễn tạp. Đây cũng là lý do tại sao bộ tạp ảnh này chỉ có mười tấm huyễn tạp. Nếu không, với chiều dài của câu chuyện đại khái tương đương khoảng ba mươi tấm huyễn tạp. Thấy rõ tác dụng này rồi, Trần Mộ rất nhanh càng cảm thấy hứng thú đối với những tri thức liên quan đến trù tạp. Hắn không ngừng đem tri thức của trù tạp dung nhập vào trong việc chế tạo huyễn tạp. Hắn phát hiện, kết cấu trù tạp có thể đề cao hiệu suất của huyễn tạp ảnh động lên rất nhiều, nhưng đối với huyễn tạp ảnh tĩnh lại không có lợi ích gì đáng kể. Cùng là chế tạo hai huyễn tạp, với huyễn tạp có kết cấu trù tạp cảm giác tiêu hao cao hơn nhiều so với huyễn tạp bình thường. Nhưng tinh lực của hắn phần nhiều vẫn là đặt ở trên tấm tạp phiến thần bí đó. Xong rồi sao? Vậy là hết rồi sao? Trần Mộ có chút ngoài ý muốn nhìn huyễn tượng trước mắt. Bất tri bất giác hắn đã xem xong hết tri thức trụ cột của trù tạp. Ngay lúc hắn xem xong câu cuối cùng, huyễn cảnh đang ổn định đột nhiên xảy ra biến hóa. Tất cả lại là hư không như trước, hai tấm tạp phiến đại biểu cho huyễn tạp cùng trù tạp tất cả đều biến mất không thấy. Trước mặt hắn hiện mười hai tấm tạp phiến màu xám trắng. Các tạp phiến đó mầu xám, mơ hồ có thể nhìn thấy cấu vân trên bề mặt, nhưng nếu như muốn nhìn kỹ lại thì không nhìn được cái gì. Trần Mộ thử đụng vào một tạp phiến ở đó. Lần trước hắn chính là dùng phương pháp này kích hoạt huyễn tạp cùng trù tạp. “Huyễn tạp môi trường nước, yêu cầu cấp bậc một cấp, mô phỏng môi trường nước, có thể dùng năng lượng tạp thấp hơn cấp ba kích thích, tham số cụ thể như sau...” Trần Mộ trợn tròn mắt. Huyễn tạp môi trường nước, đây là huyễn tạp gì? Dựa vào những yêu cầu của nó, hẳn là có thể mô phỏng môi trường trong nước, không ngờ lại có thể có huyễn tạp như vậy sao? Có lẽ là mình cô lậu quả văn (kém hiểu biết), Trần Mộ tự an ủi mình như thế. Nhìn các tham số chi tiết ở bên trên Trần Mộ lập tức hiểu được ý đồ của tấm tạp phiến thần bí này. Nó muốn hắn chế tạo mười hai tấm tạp phiến đó! Nhất định đúng là như vậy! Để khẳng định, mỗi tấm tạp phiến Trần Mộ đều chạm vào mấy lần. Các tạp phiến đó cái nào cũng cổ quái kì dị. Không chỉ có Trần Mộ chưa từng nghe thấy, mà ngay cả nghĩ tới cũng chưa từng. Mà những yêu cầu hiện ra lại càng không thể tưởng tượng nổi. Ví dụ như tiễn ngư huyễn tạp, chẳng những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với tốc độ của tiễn ngư còn muốn quỹ tích vận động của nó phù hợp với các quy luật cực kì phức tạp. Nhìn mấy cái công thức đó thôi đã làm cho hắn da đầu tê dại. Đến sau khi chạm vào cả mười hai tấm tạp phiến, Trần Mộ không khỏi hít vào một luồng khí lạnh, Mặc dù hắn chưa hiểu rõ những tạp phiến này dùng để làm gì, nhưng có thể khẳng định, những tạp phiến này không hề dễ dàng chế tạo ra, độ khó trong chế tạo cực cao. Mặc dù chúng nó phần lớn là huyễn tạp cấp một cấp hai, nhưng Trần Mộ cho tới bây giờ, hoàn toàn không có một cái gật đầu nào. Trong mười hai tấm tạp phiến này có mười một tấm đều là huyễn tạp, chiếc còn lại là một chiếc trù tạp. Một tấm trù tạp thực sự. Chẳng lẽ phải chế tạo cả mười hai tấm tạp phiến này sao? Trần Mộ trong miệng có chút phát khổ, ngơ ngác nhìn chằm chằm mười hai tấm tạp phiến mầu xám này. Giá cả! Đây là ý nghĩ thứ hai toát ra trong lòng hắn. Mười hai tấm tạp phiến này cần phải tốn bao nhiêu... Vị đắng trong miệng Trần Mộ càng tăng thêm vài phần, chỉ sợ toàn bộ tiền trong tay mình ném vào cũng sợ không đủ. Thật vất vả mới sống sung túc được vài ngày, giờ phải bỏ ra một số tiền lớn như vậy, nói không đau lòng, tuyệt đối là nói dối. Nhưng hắn trong lòng cũng mơ hồ có phần chờ mong. Nếu... Nếu chính mình thật sự có thể chế tạo ra mười hai tấm tạp phiến này... Có những huyễn tạp yêu cầu kì dị cổ quái, nhưng trọng yếu nhất chính là trong mười hai tấm tạp phiến này không ngờ có một cái trù tạp thật sự! Mấy ngày qua, cảm thụ lớn nhất của Trần Mộ chính là sự cường đại của trù tạp. Hắn mới chỉ đem kỹ thuật trù tạp áp dụng vào kết cấu trong huyễn tạp liền đã có thể phát huy ra hiệu quả to lớn như vậy. Vậy thì chiếc trù tạp thật sự này thì sao? Hắn không dám tưởng tượng. Đúng là có cái loại chờ mong này, hoặc cũng là vì tò mò, cuối cùng làm cho Trần Mộ ra quyết định. Liều mạng! Trần Mộ cắn răng một cái, đặt ra quyết tâm. Nghĩ thì dễ, làm thì khó. Hiện thực tàn nhẫn, đường đi quanh co. Không nói đến tấm trù tạp kia. Chỉ nói đến mười một tấm huyễn tạp cấp một hắn chưa từng nghe thấy này đối với hắn mà nói chính là một sự khiêu chiến cực lớn. Bất quá Trần Mộ cũng không cảm giác thấy gian nan. Trái ngược hắn cảm giác phi thường vui sướng. Tất cả tâm tư của hắn đều chìm đắm vào trong việc chế tạo những tấm tạp phiến này. Đợi đến lúc lôi tử trở về, hắn muốn chuyên tâm nghiên cứu thế này cũng không thể dễ dàng như vậy. Trở lại trường học, Tả Đình Y sắc mặt khó coi vượt qua đám đệ tử đang huyên náo nhường đường mà đi. Đúng lúc này hắn nghe được một nhóm nhỏ đang nghị luận ở phía trước. “Có nghe được gì chưa? Người của tiểu tổ phá giải hôm qua làm hỏng vài cái dụng cụ của trường học.” “Tiểu tổ phá giải? Chính là tổ phá giải cái kia tên là gì ấy nhỉ, {Không Hẹn mà Gặp} sao?” “Chẳng phải là cái đám đó sao? Cứ tưởng rằng mình giỏi lắm. Hắc, muốn đi phá giải tạp ảnh của người ta, chuyện này vui đây.” Người nói lời này đích thật là loại điển hình của kẻ thích nhìn người khác gặp tai họa. “Mấy cái dụng cụ? Chẳng lẽ bọn họ dùng không quen sao? Thế nào lại làm hỏng dụng cụ được?” Tên còn lại nhịn không được hỏi. Người nói đầu tiên đưa tay ra làm thành một tư thế, vẻ mặt thần bí. “Bẩy cái?” Những người xung quanh thất kinh: “Khó có khả năng! Bẩy cái dụng cụ? Đến cùng là xảy ra chuyện gì, bạn bè thì làm ơn nói rõ ràng một chút đi.” Người đưa tin này thấy hấp dẫn được chú ý của mọi người, có chút đắc ý nói: “Tình huống cụ thể thế nào ta cũng không minh bạch lắm. Bất quá chuyện bẩy cái dụng cụ này bị hỏng là tuyệt đối đúng. Một bạn thân của ta cũng ở trong tiểu tổ phá giải, ngày hôm qua mang vẻ mặt đưa đám tới đau khổ kể cho ta.” “Bẩy cái. Ah ah, bọn họ phải bồi thường một số tiền lớn rồi.!” “Đâu phải chỉ là một số lớn không thôi. Trong này nhưng lại có vài cái dụng cụ cao cấp. Có người tính rằng mỗi người trong ba mươi người đó, phải gánh hai trăm vạn Audierne. Huynh đệ của ta tối hôm qua ôm ta mà khóc cả đêm, nghe rầu rĩ bi thương đến chết!” Người nói chuyện lắc lắc đầu, vẻ mặt nước mắt cá sấu (nguyên văn: thỏ chết cáo khóc thương): “Hai năm tiền tiêu vặt của hắn cứ như vậy trôi theo dòng nước.” Mọi người đều than thở. Khóe miệng Tả Đình Y ở phía sau thoáng hiện lên một nét trào phúng, không biết có phải tâm lý lấy được thăng bằng hay không mà sắc mặt hắn nhất thời tốt hơn vài phần. Ngày hôm qua hắn làm hỏng cái dụng cụ phân tích kia phải mất đến hai ngàn vạn audierne. Hắn không phải đau xót số tiền này. Mà hắn đau xót vì cảm giác thất bại. Hắn cảm giác như bị một cái bạt tai cứng rắn. Hắn với bản tính kiêu ngạo vô cùng thống hận loại cảm giác này. Tạp ảnh đáng chết! Trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa. “Ta đã trở về.” Lôi tử vác bao lớn bao nhỏ hướng trong phòng hô lớn. Mấy thứ này là hắn đặc biệt mang đến cho Trần Mộ. Phần lớn bên trong là thứ ăn được. “Thật không biết ngươi mấy ngày này đem nhà biến thành bộ dáng gì nữa.” Lôi tử một mặt lầm bầm, một mặt đẩy cửa phòng Trần Mộ. Rầm! Thanh âm rơi đổ của một đống đồ vật lớn phát ra. Khắp nơi trong phòng trong mắt hắn chất đầy các thứ cổ quái gì đó, mà ở dưới chân hắn lại càng tán loạn một đống hỗn loạn gì đó. Hắn phỏng chừng mình vừa rồi chính là làm đổ đống đồ vật này. Một đôi mắt tràn ngập phẫn nộ từ phía sau đống đồ vật hỗn loạn đó nhìn lên. Đôi mắt đó phun ra lửa làm lôi tử hãi hùng khiếp vía. “Ta, ta... Ta đi nhầm cửa.” Lời còn chưa dứt, hắn buông rơi cái bao lớn trên tay, quay đầu nhấc chân chạy trối chết. Tận đến tối mịt, hắn mới một lần nữa trở lại chỗ ở của Trần Mộ. Hắn lại một lần nữa đẩy cửa đi vào, giống như đi vào một căn phòng xa lạ nào khác. Trong phòng sạch sẽ như mới, đám vật phẩm tán loạn lúc trước đã được phân biệt sắp xếp gọn gẽ ở góc phòng. Trần Mộ đang khom lưng thu thập, cũng không ngẩng đầu lên, lấy một giọng nói rất bình tĩnh hỏi: “Về rồi sao?” Thấy Trần Mộ không tức giận, lôi tử lập tức trở nên tươi cười: “Đúng vậy đúng vậy. Không phải là vì nhớ đến ngươi sao? Ta liền trở về.” Hắn đặt mông ngồi vào trên ghế. Chiếc ghế cũ kỹ nhất thời phát ra tiếng phản đối kẽo kẹt. “Ngươi đi đến những nơi nào? Vui chơi thế nào?” Trần Mộ có chút tò mò hỏi. Hắn chưa bao giờ đi ra khỏi Đông Thương Vệ thành, đối với thế giới bên ngoài hiểu biết rất ít. “Rất tuyệt vời!” Nói đến chuyện này, lôi tử hiển nhiên phi thường hưng phấn: “Ta đi đến Phạm A thành ở khu Phạm A Tư. Thác nước lớn Tây Tây Lý Áo nơi đó quả thực là kỳ tích của loài người. Không có tận mắt nhìn thấy, ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng được tràng cảnh mấy trăm cái thác nước lớn nhỏ xuất hiện ở trước mặt ngươi là như thế nào.” Giống như hàng trăm sợi mì màu bạc siêu khổng lồ sao? Trần Mộ tưởng tượng một hồi, thấy không có kết quả, đồng ý nói: “Quả thật không cách nào tưởng tượng được.” “Khu kiến trúc nổi danh nhất ở khu Phạm A Tư ngươi biết là cái gì không?” Lôi tử dùng một thanh âm tràn đầy dụ hoặc hỏi. “Không biết.” Trần Mộ dứt khoát lắc đầu. Trên mặt Lôi tử lập tức lộ ra ánh mắt khinh thường: “Ta biết là ngươi không biết mà. Chậc chậc, cũng phải thôi, Đầu Gỗ ngươi mà có tinh thần tìm hiểu cái này sao? Đó là một trong những kiệt tác huy hoàng nhất của nhân loại từ trước tới nay, Khổ Tịch Liên Tự quần!” “Khổ Tịch Tự sao?” Trần Mộ vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Khổ Tịch Tự một trong số lục đại sao?” “Không có hiểu biết.” Lôi tử hiện tại ngay cả khinh bỉ cũng không muốn: “Địa phương tên là Khổ Tịch đó cũng không phải chỉ có một cái Khổ Tịch Tự, mà là có hơn một ngàn chùa miếu liên miên không ngừng, tụ tập lại cùng một chỗ, cho nên mới gọi là Khổ Tịch Liên Tự Quần. Khổ Tịch Tự chỉ là một cái chùa đại biểu trong đó mà thôi. Kì thật trong đó có vài ngôi chùa có lịch sử so với Khổ Tịch Tự còn lâu đời hơn.” “Ồ.” Vẻ mặt chỗ hiểu chỗ không của Trần Mộ lập tức làm cho lôi tử bỏ đi dục vọng định giải thích thêm. Lôi tử cùng Trần Mộ hiển nhiên là hai loại khác nhau. Sở thích hai người theo đuổi cũng hoàn toàn bất đồng. Nhưng hai người lại có thể tin tưởng nhau, nể trọng nhau. “Mấy ngày này ngươi ở nhà bận bịu những cái gì?” Lôi tử nhìn quanh bốn phía. Sự bề bộn thoáng hiện ra khi đẩy cửa lúc trước để lại ấn tượng sâu đậm với hắn. “Chế tạo tạp phiến.” Trần Mộ đưa cho Lôi Tử một chén nước. “Có thành quả hay không?” Lôi tử tiếp lấy chén nước hứng thú hỏi. Trần Mộ lắc đầu: “Vẫn chưa có gì. Vấn đề rất nhiều.” Mấy ngày này, hắn hao hết tâm lực mới chế ra một trong số mười hai tấm tạp phiến, nhưng hao phí tài liệu đã mất một phần ba. Số tài liệu còn lại hắn dự tính không cách nào đủ cho hắn chế tạo hết mười hai tấm tạp phiến này. “Ta không giúp đỡ được ngươi.” Lôi tử nhún vai đứng dậy nói: “Ta muốn đi xem tạp ảnh của chúng ta bán thế nào rồi, nếu có thể bán thêm một hai cái nữa thì thật tốt”. “Nói rất phải!” Trần Mộ vội đứng lên, bộ dáng dường như hận không thể lập tức bán được một lúc mấy ngàn cái. Hắn sắp bị tiền bức cho phát điên rồi. Chế tạp thật sự là đốt tiền a! Tất cả đều là tiền a.” Kinh ngạc nhìn Trần Mộ kích động, Lôi Tử cười trêu nói: “ Thật khó chứng kiến được ngươi tích cực như vậy, chậc chậc, có phải tán gái được rồi hay không?” Nhưng lại lập tức cảm thấy cách nói của mình có chút hoang đường: “ Cái thứ đầu gỗ nhà ngươi, phỏng chừng cũng không có em nào có thể nhìn trúng ngươi.” Trần Mộ đối với sự giễu cợt của Lôi Tử không thèm để ý, đàn bà ư? Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ suy nghĩ đến. Hắn biết, ở điểm này, Lôi Tử và hắn có cùng thái độ, hai người bọn họ đều là những tiểu tử nghèo, làm sao có thể được nữ nhân ưu ái? Mặc dù Trần Mộ nóng lòng muốn lập tức có thể bán được tạp ảnh, nhưng hắn cũng không cùng đi theo Lôi Tử tìm hiểu tình hình. Việc này một mình Lôi Tử có thể ứng phó. Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng sau, Lôi Tử đã trở lại. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng la hưng phấn của hắn: “ Đầu gỗ, đầu gỗ! Mau làm việc! Mau làm việc! Ha ha, lần này chúng ta giàu rồi!” Lôi Tử vừa đến những cửa hàng này, lập tức bị các chủ cửa hàng vốn đã chờ lâu đến sốt ruột, xông tới. Tạp ảnh, bọn họ muốn tạp ảnh! Bọn họ quơ quơ tiền trên tay, mỗi người gào khàn cả giọng! Trần Mộ chế tạo {Không Hẹn Mà Gặp} đã rất quen thuộc, tay chân nhanh nhẹn cầm một đống tài liệu, lập tức bắt đầu làm việc. Lần chế tạo này hắn đặc biệt hăng hái, ở trước mặt hắn, những bộ tạp ảnh chưa hoàn thành này tựa như một đống nguyên liệu trước mắt hắn. Hắc, chỗ này chính là một khối hạt thần thạch, tiếp tục ở những chỗ kia, ha ha, thêm vào một nắm bột xương hoàng trùng… Dưới ánh đèn, hai mắt Trần Mộ như hai ngôi sao, ra sức đấu tranh cùng đống tạp ảnh chưa hoàn thành trước mặt. Ở phía đằng sau hắn, Lôi Tử uống thanh vân lưu thủy, thảnh thơi ngâm nga một đoạn nhạc, giống như một người đốc công. Lần này số lượng đặt hàng rất lớn, lên đến một trăm bộ tạp ảnh, lợi nhuận trong đó là bảy mươi vạn, tính ra mỗi người có thể được chia ba mươi lăm vạn. Oài, cuộc đời thật là hạnh phúc a. Lôi Tử vẫn cầm một bình thanh vân lưu thủy, thích thú uống một ngụm, liếc nhìn Trần Mộ đang cúi đầu tốc ký, trong lòng cảm khái cuộc đời hạnh phúc. Một trường học bán được hai trăm bộ, lượng tiêu thụ này vượt xa khỏi dự tính của hắn, người có tiền trên đời này quả nhiên không ít a. Nhưng mà hắn cũng biết, lượng tiêu thụ này trên cơ bản đã sắp đến mức bão hòa rồi, sau khi bán hết một trăm bộ này, hắn quyết định không chế tạo thêm {Không Hẹn Mà Gặp} nữa. Chỉ cần hắn duy trì tình trạng đắt hàng của {Không Hẹn Mà Gặp}, vậy thì một khi bộ tạp ảnh tiếp theo của hắn được đưa ra, chỉ cần chất lượng vượt qua kiểm tra, tuyệt đối sẽ không lo bán không được. Xem chừng lúc này cần phải chuẩn bị bộ tạp ảnh tiếp theo rồi, Lôi Tử có vẻ đăm chiêu uống thanh vân lưu thủy. Tả Đình Y nhìn thiết bị thí nghiệm cùng tấm tạp ảnh bốc khói trước mặt, chỉ có thể thở dài một tiếng. Tấm huyễn tạp {Không Hẹn Mà Gặp} hắn đang dùng thí nghiệm này là hắn mới mua được. Hiện giờ giá mỗi bộ {Không Hẹn Mà Gặp} đã lên tới 2,5 vạn, người chế tạo đã đưa ra tin tức, đây là nhóm tạp ảnh {Không Hẹn Mà Gặp} cuối cùng.Vì sự kích thích của tin tức này, giá của {Không hẹn mà gặp} ngay lập tức được nâng cao hẳn lên. Một trăm bộ, con số này đối với những nữ sinh cuồng nhiệt hâm mộ {Không Hẹn Mà Gặp} mà nói, chỉ là một con số không đáng kể. Lúc Tả Đình Y mua được bộ {Không Hẹn Mà Gặp} này thì giá đã là 3 vạn audierne, nhưng đối với hắn đây chỉ là một số tiền nhỏ, không đáng nhắc tới. Đừng nói là 3 vạn, cho dù là 30 vạn, hắn cũng mua không chút do dự. Hắn còn thuận tiện mua cho em gái một bộ, để xin lỗi vì lần trước làm hỏng bộ {Không Hẹn Mà Gặp} của nàng. Bởi vì một trăm bộ {Không Hẹn Mà Gặp} này kịp thời xuất hiện, hơn nữa vì sự kiện hỏng dụng cụ của trường học, tiểu tổ phá giải của trường chỉ có thể ảo não mà giải tán. Chuyện này cũng được coi là một trong những tin tức chấn động nhất của Đông Vệ học phủ trong năm nay. Nhưng mà Tả Đình Y không bỏ cuộc. Hắn không tin mình sẽ bị sự khó khăn của huyễn tạp cấp một đánh bại! Sự kiện dụng cụ hỏng hóc lần trước mặc dù làm cho hắn rất chật vật, nhưng hắn lúc này hiển nhiên là không định từ bỏ. Một người có thể chế tạo được huyễn tạp cấp ba, ngay cả một cái huyễn tạp cấp một cũng không phá giải được, đây là sự nhục nhã vô cùng. Nếu như đối phương là nhân vật đại sư thì không sao, nhưng hết lần này đến lần khác đối phương đều không có chút tiếng tăm, đầu gỗ, một cái tên quê mùa xa lạ hắn chưa bao giờ nghe nói qua. Khuôn mặt anh tuấn của Tả Đình Y âm trầm đến mức có thể ép ra nước. Đây thực sự là huyễn tạp cấp một sao? Hắn thật sự không hiểu, tại sao tấm huyễn tạp cấp một nho nhỏ này lại có lực phá hoại như vậy, tính đến lúc này, dụng cụ trong phòng thí nghiệm của hắn đã hỏng mất mười một cái, tổn thất trực tiếp vượt qua 150 triệu audierne. Huyễn tạp cấp một này giống như một đám sinh vật mẫn cảm có tính bài xích những thứ khác loài với nó cực mạnh, một khi phát hiện mình bị uy hiếp, sẽ cùng chết với đối phương. Thật sự là một loại huyễn tạp thần kỳ. Điều này đã hoàn toàn vượt qua những gì hắn đã học, tình trạng đã đến mức này, hắn cho rằng cần phải đi tìm trợ giúp. Trong nhà hắn, có vài vị chế tạp sư thực lực siêu quần, bọn họ nhất định có thể giải đáp những điều huyền bí trong này cho mình. Tả Đình Y cất tấm huyễn tạp cấp một còn lại, sau đó chuẩn bị đi tìm chế tạp sư Mai Đạt, tài nghệ chế tạp của ông ấy mặc dù không phải là lợi hại nhất, nhưng về mặt học thức không thể nghi ngờ là uyên bác nhất trong phủ này. Hắn vừa mới đi ra phòng thí nghiệm, người hầu đã sớm chờ ở bên ngoài vội vàng chạy tới. “ Thiếu gia, lão gia gọi ngài đến thư phòng.” Tả Đình Y sửng sốt, thư phòng? Chỗ đó là nơi cha tiếp đãi một ít nhân vật trọng yếu, Tả Đình Y rất ít khi được cho phép vào. Xem ra, lần này cha tìm mình là có sự tình khá quan trọng. Ngoài thư phòng, Tả Đình Y sửa sang quần áo một chút, hít một hơi thật sâu, sau đó mới gõ cửa. “ Vào đi.” Trong thư phòng truyền ra một giọng nói trầm thấp. Đẩy cửa ra, Tả Đình Y bước vào thư phòng. “ Con đã đến rồi à.” Tả Thiên Lâm ánh mắt không hề di động, chỉ là đường nét trên vầng trán nghiêm túc trong phút chốc có cảm giác thêm phần mềm mại. Tả Thiên Lâm khuôn mặt chính trực, thân hình khôi ngô, ngồi ở nơi đó giống như là một ngọn núi nhỏ trầm ổn, tự sinh ra luồng khí thế không giận mà uy. “ Vâng, thưa cha.” Tả Đình Y hơi gập người cúi đầu. Mặc dù chỉ mới nhìn thoáng qua, một góc tóc mai màu xám trắng gần thái dương vẫn bị hắn nhìn thấy. Một cơn đau không biết từ đâu dâng lên trong lòng. Tả Thiên Lâm ngồi ở trước bàn làm việc, đánh giá con mình, một hồi lâu sau, mới mở miệng: “Học viên giao lưu của Tinh viện đã tới trường học của con rồi chứ?” “ Vâng, đã tới hai tháng rồi.” Tả Đình Y trả lời chi tiết, trong lòng khó hiểu nhưng biết cha chắc chắn còn có lời cần nói. Tả Thiên Lâm hình như đang suy tư vấn đề nào đó, qua vài phút, ngẩng đầu hỏi: “Con thấy chuyện này thế nào?” Tả Đình Y mặc dù kinh nghiệm còn thấp, nhưng lại cực kỳ thông minh, cách hỏi của cha khiến cho hắn chú ý. Ánh mắt sáng quắc củaTả Thiên Lâm nhìn chằm chằm vào con của mình. Tả Đình Y trong lòng liền hiểu được, trong này chỉ sợ có việc lớn, suy nghĩ một chút rồi nói:” Với thực lực cùng địa vị của Tinh Viện, việc cùng trường chúng con tổ chức giao lưu quả thật có chút quỷ dị.” Hắn ngẩng mạnh đầu lên, trên mặt lộ ra vài phần kinh sắc: “ Ý của cha là… Bọn họ có có âm mưu? Nhưng mà… Đông Vệ học phủ có chỗ nào đáng giá đâu chứ?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang