[Dịch] Tạo Thần

Chương 73 : Dung hợp chiến kỹ

Người đăng: 

Bóng đen chợt lóe lên, Doanh Thừa Phong đã như điện chặn ở trước đạo thân ảnh màu hồng. Tốc độ của Hỏa Hồ nhanh tới cực điểm, nhưng khi Doanh Thừa Phong bùng nổ tốc độ toàn lực, không tiếc tiêu hao chân khí thì tốc độ không hề kém hơn nó. Bước chân của Hỏa Hồ hơi xê dịch một cái, ngay thời khắc tưởng như sắp đụng trúng Doanh Thừa Phong, nó lại một lần nữa thay đổi phương hướng một cách quỷ dị. Đám người Lâm Tự Nhiên tuy rằng không có tốc độ như Hỏa Hồ, nhưng nhãn lực của bọn họ khi nhìn thấy một màn này cũng không khỏi cảm thán một tiếng, thôi xong... Tốc độ của Hỏa Hồ thì chẳng nói làm gì, nhưng ngay cả phản ứng nhanh nhẹn cũng kinh hãi như thế a. Ở giữa không trung hai lần chuyển hướng, đây là một chuyện vô cùng khó tin. Tốc độ Doanh Thừa Phong dù nhanh đi nữa cũng vô pháp làm được như Hỏa Hồ, giờ phút này cho dù là kẻ lạc quan nhất cũng không ôm nhiều hy vọng vào Doanh Thừa Phong. Nhưng mà, tình thế phát triển một lần nữa lại vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Ngay khi đạo thân ảnh màu hồng kia tránh được bóng đen, một lần nữa chạy trốn về phía khác thì cái bóng đen đó dường như đã sớm có dự liệu. Bước chân cũng cùng lúc di động, không ngờ lại giống như quỷ mị thay đổi phương hướng, một lần nữa chặn đứng đường bỏ chạy của đạo thân ảnh màu hồng. Hỏa Hồ tuy rằng linh hoạt vô cùng, nhưng sau hai lần đổi hướng liên tục nó đã như tên hết đà. Mà lúc này, tấm lưới rộng lớn ở trên đầu nó cuối cùng cũng hạ xuống, đem nó bao phủ vào bên trong. Chi... Chi.... Chi.... Hỏa Hồ nhả cây nấm ở trong miệng ra, nó phát ra những tiếng kêu thê lương, liều mạng giãy dụa. Nhưng đúng như lời Lâm Tự Nhiên nói, với cái lưới được đặc chế như thế này nó càng giãy dụa càng không thoát ra được. Thân hình Lâm Tự Nhiên lóe lên, là người đầu tiên tới gần Doanh Thừa Phong, hắn nhanh chóng đưa tay buộc chặt tấm lưới lại. Nhìn con Hỏa Hồ nằm cuộn tròn trong cái lưới, khóe miệng không khỏi cười dài một tiếng. - Ha ha.... Doanh sư điệt! Đa tạ ngươi đã xuất thủ trợ giúp. Ở trong tiếng cười của hắn tràn ngập cảm giác vui vẻ, máu Hỏa Hồ là một trong những vị thuốc chủ yếu để luyện chế Sĩ Vương Đan. Mà Sĩ Vương Đan đối với võ sĩ tu vi thập tầng chân khí như hắn lại vô cùng quang trọng, là vật phẩm trân quý tới mức có tiền cũng không mua được. Hiện giờ Hỏa Hồ đã tới tay, như vậy việc luyện chế Sĩ Vương Đan gần như có thể nắm chắc, tâm tình tự nhiên là hưng phấn tới cực điểm. Trương Xuân Hiểu nhìn Doanh Thừa Phong mà líu lưới lại, hắn vừa rồi chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Doanh Thừa Phong hai lần hóa thành bóng đen kịp thời chặn đường con Hỏa Hồ, cuối cùng giúp mọi người hoàn thành mục đích của mình. Tốc độ như vậy đừng nói là hắn không theo kịp, cho dù là Lâm sư bá cũng chỉ có nước cam bái hạ phong mà thôi. Trong lòng hắn có chút buồn bực khó hiểu: "Doanh sư đệ từ khi nào trở nên mạnh mẽ như vậy? Hắn thật sự là kẻ rác rưởi mất năm năm tu luyện mà vẫn dừng chân ở nhất tầng chân khí sao?" Đám người Lâm Tiểu Tú vẻ mặt khâm phục nhìn Doanh Thừa Phong, trước khi Hỏa Hồ xuất hiện trong lòng bọn họ có nhiều ít tức giận với sự xuất hiện của hắn. Vì hắn mà Lâm Tự Nhiên lấy ra một viên Sĩ Vương Đan làm thù lao để mời, đây đã là điều vượt qua điểm thừa nhận của bọn họ. Nhưng sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, nếu như không có Doanh Thừa Phong ra tay ngăn cản thì sợ rằng giờ đây con Hỏa Hồ đã bỏ chạy mất rồi. Một viên Sĩ Vương Đan là cái giá không hề cao chút nào. Chỉ có điều, bọn họ cùng với Trương Xuân Hiểu khác nhau, đối với lai lịch của Doanh Thừa Phong không hiểu chút nào. Cũng không biết được thành tích năm năm tu luyện không hề tiến triển gì của Doanh Thừa Phong, cho nên lúc này mới lộ vẻ khâm phục như thế. Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói: - Lâm sư bá quá lời, nếu không có sư bá bố trí từ trước thì tiểu chất dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể bắt được Hỏa Hồ. Lâm Tự Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nói: - Hiền chất! Lão phu bắt được con Hỏa Hồ này sẽ trở về lập tức luyện đan, ngươi vẫn muốn tiếp tục ở đây thí luyện hay là theo lão phu trở về? Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói: - Lâm sư bá! Tiểu chất còn muốn ở lại trong Long Đầu Nham này một thời gian nữa. Lâm Tự Nhiên chỉ do dự chốc lát rồi nói: - Được rồi. Lấy thân pháp của ngươi cho dù đánh không lại ít nhất cũng có thể chạy trốn được. - Hắn dừng một chút nói: - Chờ lão phu luyện chế xong đan dược sẽ đưa tới chỗ Doanh sư đệ, ngươi tới đó để đòi hắn nhé. Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, quay sang đám người kia thi lễ cáo từ rời đi. Sau khi hắn rời đi, đám người Lâm Tự Nhiên vội vàng rời khỏi Long Đầu Nham, quay trở về tông môn. Ở dọc trên đường đi, đám người Lâm Tiểu Tú đều thông qua Trương Xuân Hiểu hỏi về việc của Doanh Thừa Phong, mà Trương Xuân hiểu mỗi lần được hỏi như vậy chỉ cười khổ, cố gắng né tránh cho qua. Hắn có thể nói gì? Mở miệng nói dối, hay là nói sự thật đây? Nếu như hắn tâng bốc Doanh Thừa Phong tới tận trời, không có lời nào đúng sự thật, hắn tự hỏi da mặt mình cũng không dày như thế. Nhưng nếu hắn nói Doanh Thừa Phong tu luyện năm năm mà tu vi vẫn dừng ở nhất tầng chân khí mà nói.... Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Doanh Thừa Phong, ngay cả bản thân hắn cũng còn không tin được, càng không nói tới đám người Lâm Tiểu Tú đang tò mò ở bên cạnh. ************ Doanh Thừa Phong sau khi cùng đám người Lâm Tự Nhiên tách ra, hắn tìm tới một chỗ yên tĩnh và an toàn, im lặng ngồi xuống. Lúc này, ở trong đầu hắn hiện lên toàn bộ hình dạng của con Hỏa Hồ. Hỏa Hồ là một loại dị thú không cường đại, nhưng thân pháp của nó lại có nét độc đáo lên. Đặc biệt là lúc hai lần chuyển hướng giữa không trung càng làm cho Doanh Thừa Phong đại khai nhãn giới, đồng thời trong lòng cũng có chút xúc động. - Trí Linh! Ngươi ghi chép lại thế nào? - Đã ghi chép xong. - Trí Linh trả lời rất lưu loát: - Bộ lông trên người Hỏa Hồ phóng thích ra một loại lực lượng kỳ lạ, loại lực lượng này khuấy động không khí bốn phía xung quanh người nó hình thành một dòng khí đặc thù. Do đó, nó có thể ở giữa không trung tiến hành chuyển hướng. Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia quang mang kỳ dị, nói: - Ta có thể làm được không? - Trên lý luận thì có khả năng, nhưng thực tế lại không được. - Vì sao? - Bởi vì ngươi quá nặng. - Cái gì? - Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi. - Thân thể Doanh Thừa Phong nhẹ vô cùng, ngay cả khi thay đổi phương hướng lực lượng nó cần cũng rất nhỏ. Nhưng ngươi thì khác, nếu thêm cả cân nặng của Phách Vương Thương, như vậy khi ngươi ở giữa không trung chuyển hướng, khả năng cần phải bùng nổ toàn bộ chân khí mới có thể làm được. - Trí Linh dừng lại một chút, bổ sung: - Kinh mạch của ngươi tuyệt đối không thể chịu đựng được loại bùng nổ chân khín hư thế này, cho nên ta đề nghị một là vứt bỏ Phách Vương Thương hai là từ bỏ ý nghĩ này đi. Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi nhướng lên, hắn trầm tư một lát, lại nói: - Trí Linh! Ngươi cảm thấy Phách Vương Thương là lực cản, nhưng ta lại thấy nó có giúp ích rất lớn a. - Cái gì? - Lúc này đến lượt Trí Linh không hiểu chút nào hỏi. Doanh Thừa Phong cũng không nói chuyện, hắn lấy chiếc hộp dài sau lưng xuống, đem Phách Vương Thương tổ hợp lại. Cầm bộ trường thương lên tay, hắn trầm tư một lát, sau đó đâm ra một thương. Một thương này hắn ngưng tụ chân khí cường đại, làm cho mũi thương nổi lên một tầng quang mang màu đỏ. Mà thân thể Doanh Thừa Phong cũng lao theo trường thương về phía trước. Mũi thương nhanh như tia chớp, trong giây lát đã chuẩn bị xuyên thủng một cây đại thụ, đúng lúc này thân thể Doanh Thừa Phong cũng nhanh hơn, hắn xuất hiện ở bên cạnh cây đại thụ, cánh tay nhẹ nhàng buông ra tạo thành quyền đánh mạnh lên thân Phách Vương Thương. Phách Vương Thương ở giữa không trung lập tức chấn động, thay đổi phương hướng. Nhưng ngay trong nháy mắt này, thân thể Doanh Thừa Phong cũng co rút lại, giống như biến thành một loài khỉ bám vào Phách Vương Thương thay đổi phương hướng. Thân âm Trí Linh lập tức vang lên: - Ta hiểu. Ngươi muốn mượn sức nặng của Phách Vương Thương để chuyển hướng giữa không trung. Hai chân Doanh Thừa Phong chấm đất, cổ tay nhẹ nhàng rung lên, Phách Vương Thương lập tức giống như một đứa trẻ nhỏ rơi xuống chân hắn. - Ha ha... Trí Linh! Ngươi quả nhiên thông minh. - Doanh Thừa Phong cười to nói: - Quỷ Ảnh Bộ và Phách Vương Thương quyết đều là chiến kỹ cường đại, cho dù tách ra sử dụng cũng thuộc vào dạng cao cấp. Nhưng nếu kết hợp chúng nó lại, như vậy.... - Trong mắt của hắn hiện lên một tia sáng như sao, nói: - Hơn nữa, với trang bị của ta hiện nay ngay cả khi đối mặt với Lâm Tự Nhiên sư bá cũng có lực đánh một trận a. Nếu như một người bình thường nghe hắn nói tới ý tưởng này, tuyệt đối sẽ kinh ngạc không tới nỗi không thốt nên lời. Mặc dù hiện nay tu vi của Doanh Thừa Phong đã đột ngột tăng mạnh, nhưng vẫn chỉ vẻn vẹn là lục tầng mà thôi, còn Lâm Tự Nhiên lại là cường giả tu vi đã bước vào thập tầng đỉnh phong. Chênh lệch bốn tầng đã đủ khiến cho đại đa số mọi người phải tuyệt vọng. Nhưng Doanh Thừa Phong lại có cái suy nghĩ khác người như thế, tự nhiên là làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó tin. Trí Linh sau một hồi tính toán, cuối cùng nói: - Ta đã thiết kế ra một bộ chiến thuật phối hợp cho ngươi phát huy chiến lực tới mức cực hạn. Chẳng qua, có thể dựa vào bộ chiến thuật này thắng Lâm Tự Nhiên hay không ta cũng không thể nắm chắc. Doanh Thừa Phong cười ha hả nói: - Không sao. Ngươi chỉ cần làm hết sức là được. Trí Linh không đáp lại, không khí xung quanh lập tức rơi vào yên lặng, Doanh Thừa Phong cũng im lặng chờ đợi, không quấy rầy đối phương. Một lúc lâu sau, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình ảnh. Doanh Thừa Phong cầm Phách Vương Thương trong tay, chân di chuyển theo Quỷ Ảnh Bộ pháp không ngừng ở giữa một đống người huy động trường thương. Thương pháp của hắn lăng lệ vô cùng, lúc ra tay còn ẩn chứa khí thế to lớn không gì sánh được. Mà bước chân của hắn lại có vài phần mơ hồ khó lường, lúc thì tiến về trước, khi lại lui về sau, trong lúc di động Phách Vương Thương phối hợp vô cùng xảo diệu. Bỗng nhiên, hắn dùng lực đâm ra một thương, thân hình theo sát phía sau. Ngay khi mũi thương đâm ra một nửa thì đột nhiên tung ra một quyền đánh lên ngang thân trường thương. Trường thương bị quay vòng đi, mà thân thể hắn cũng mượn lực chuyển hướng, cả người ở giữa không trung chân không hề chạm đất lại có thể chuyển đổi phương hướng của mình. Theo từng quyền đánh ra của hắn, quyền kình không ngừng va chạm với trường thương hóa thành từng đạo quang ảnh màu đỏ tràn ngập trong phạm vi một trượng hai. Cùng lúc đó, hình ảnh Doanh Thừa Phong ở trong não vực thét dài lên một tiếng, thu trường thương đứng lại, quang ảnh màu hồng vốn tràn ngập tứ phía đã biến mất không còn dấu vết. Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng cảm thán, cũng chỉ có sinh mệnh cường đại như Trí Linh mới có thể dưới tình huống như này đáp ứng được yêu cầu của hắn. Bộ thương pháp này phối hợp với bộ pháp tuy rằng không phải là cường đại nhất, nhưng nó thích hợp với Doanh Thừa Phong nhất. Hắn hít sâu một hơi, nói: - Tìm trên bản đồ xem có chỗ nào thích hợp nhất cho ta không? - Xà Diếu, Lang Cốc, Bức Huyệt đều có thể đi. - Thanh âm Trí Linh chậm rãi vang lên nói: - Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý cũng có thể đi dạo một vòng khu vực Đoạt Mệnh Phong. Doanh Thừa Phong lập tức nghĩ tới thần bí nhân khống chế đàn Đoạt Mệnh Phong mà không khỏi hít một hơi khí lạnh. Tuy rằng chỉ nhìn từ xa, nhưng dáng người gầy gò của đối phương lại gây ra cho hắn áp lực rất lớn. Dưới tình huống không có thực lực tuyệt đối, hắn chẳng muốn gặp lại đối phương chứ đừng nói là trêu chọc. - Nói đề nghị của ngươi. - Bức huyệt. - Vì sao? - Bởi vì động tác của loài dơi rất linh hoạt, thích hợp nhất để cho ngươi rèn luyện chiến kỹ mới. - Tốt. Vậy đi Bức Huyệt đi. Còn chưa dứt lời, thân ảnh Doanh Thừa Phong đã nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt không còn nhìn thấy đâu nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang