[Dịch] Tạo Thần
Chương 71 : Gặp cố nhân
.
Tiếng huýt dài của hắn ở trong hư không dừng lại, Doanh Thừa Phong mới đứng lên, ở trong mắt hắn hiện lên vẻ phấn khích không gì sánh nổi.
Cảm thụ được luồng chân khí mênh mông trong đan điền, đáy lòng hắn dâng lên lòng tự hào vô cùng.
Từ khi Phách Vương Thương có Thiết Linh Chi Lực thủ đoạn tấn chức của hắn có thêm một loại nữa. Hơn nữa loại thủ đoạn này so với việc chỉ đơn thuần sử dụng đan dược càng hữu hiệu, càng kích thích hơn.
Tuy rằng quá trình đó có phần máu tanh, nhưng đối với hắn mà nói sự kích thích đó còn xa mới đạt tới mức làm cho tâm lý hắn không chịu nổi.
Bỗng nhiên, hai tai Doanh Thừa Phong hơi giật giật vài cái, trong mơ hồ hắn dường như nghe được thanh âm rất nhỏ.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, ánh mắt đảo qua một vòng, sử dụng thân pháp nhanh như điện giống như quỷ mị rời xa khỏi sơn động.
Hắn biết, nhất định là do mình quên mất thời gian nửa đêm nửa hôm lại hét to lên, cho nên mới hấp dẫn người ở gần đây tới.
Tuy rằng hắn không hề sợ hãi, nhưng cũng không muốn trêu chọc thêm phiền toái gì.
Thân hình liên tục lay động, ở trong rừng nhanh chóng di chuyển, lúc này đây hắn không hề có mục tiêu xác định nào cả.
Khi tiến vào trong Kỳ Liên sơn mạch, mục đích của hắn chính là thập một lượng lớn những thuộc tính độc đáo. Hiện giờ chẳng những hoàn thành được mục tiêu, còn quán linh được Thiết Linh Chi Lực lên bộ trường thương, hơn nữa còn nhân tiện đem tu vi đề thăng tới lục tầng chân khí.
Kết quả như thế cho dù là trí tưởng tượng của hắn có phong phú thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, hắn muốn đi dạo một vòng, trong lòng chỉ muốn kiến thức một chút nơi này, về phần có gặp được Trầm Ngọc Kỳ hay không....
Với phạm vi rộng lớn trong Long Đầu Nham, Doanh Thừa Phong đối với điều này không có hy vọng gì quá xa vời.
Chân khí cuồn cuộn không ngừng được vận dụng, hắn không ngờ lại phát hiện ra tu vi bản thân một khi được nâng cao thì lúc vận dụng Quỷ Ảnh bộ thân thể trở nên rất nhẹ nhàng. Hơn nữa, uy lực của bộ chiến ký thân pháp càng có xu thế tăng mạnh.
Đây tự nhiên là một loại tiến bộ, theo chân khí càng nâng cao, uy lực chiến kỹ do hắn thi triển cũng được đề thăng.
Doanh Thừa Phong hưng phấn thử, hắn di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Nhưng mà, có lẽ vui quá hóa buồn, ngay khi thân hình xuyên qua một khu rừng, ánh sáng trước mắt chợt biết mất, một cái lưới không có dấu hiệu được báo trước từ trên trời chụp xuống.
Nếu như là võ sĩ bình thường sợ rằng dù lực chiến đấu có cao hơn Doanh Thừa Phong cũng không thể đối phó được với tình huống thình lình xảy ra như thế.
Nhưng, Doanh Thừa Phong chỉ thoáng rùng mình, hắn không chút do dự đem chân khí cường đại dung nhập vào trong hai chân.
Ngay sau đó, chân của hắn lập tức phình ra, hai chân khẽ điểm xuống đất, cả người biến thành một đạo tàn ảnh, dùng tốc độ khó tưởng tượng nổi khi chiếc lưới chưa kịp chụp xuống hoàn toàn đã xông ra ngoài.
- Kẻ nào?
Một tiếng quát phẫn nộ vang vọng khắp mọi ngõ ngách xung quanh, sau đó bảy tám đạo thân ảnh từ xung quanh nhảy ra.
Thân hình Doanh Thừa Phong liên tục chớp động, thời điểm hắn đứng lại đã rời xa đám người này.
Phản ứng của hắn cực nhanh, thân pháp quỷ dị vượt ra ngoài ý liệu của người khác. Sắc mặt đám người này lập tức trở nên ngưng trọng, bọn họ thậm chí còn đưa tay ra phía sau sờ vào chuôi binh khí, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Trên mặt Doanh Thừa Phong hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Những kẻ này mai phục ở đây tuy rằng chưa chắc đã nhằm vào hắn, nhưng nếu gặp được hơn nữa còn xảy ra xung đột, nhất định là không thể có thiện chí. Hơn nữa Doanh Thừa Phong hiện giờ vừa mới tấn chức lục tầng chân khí cho nên lòng tin bành trướng, vì vậy mới không dễ dàng lui bước.
Nhưng mà, còn không đợi hắn đánh giá tất cả những người này đã nghe thấy đạo âm thanh rất quen thuộc.
- Thừa Phong sư đệ! Sao lại là ngươi?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt giương lên, trong ánh mắt hiện lên một tia cổ quái.
Không ngờ lại là tam sư huynh Trương Xuân Hiểu, hơn nữa lúc này khuôn mặt hắn đang bị che kín sau lớn màn mỏng hiện lên vẻ kinh ngạc và thần sắc khó tin, loại biểu tình này so với Doanh Thừa Phong còn cổ quái hơn vài phần.
- Trương sư điệt! Ngươi biết hắn?
Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, theo đó trung niên nam tử ở giữa đám người đi ra.
Vị trung niên hán tử này gương mặt anh tuấn, chỉ nhìn qua có thể thấy đây là nhân vật trường kỳ ra lệnh cho kẻ khác, chỉ một cái giơ tay nhấc chân đã mang theo cỗ khí thế nghiêm nghị, sắc bén.
Trương Xuân Hiểu vội vàng khom người nói:
- Bẩm sư bá! Hắn là cháu ruột của sư phụ, cũng là môn hạ đệ tử của sư phụ, tên là Doanh Thừa Phong. - Dứt lời, hắn quay đầu về phía Doanh Thừa Phong nói:
- Thừa Phong sư đệ! Vị này là Lâm Tự Nhiên sư bá, đồng môn sư huynh của sư phụ, ngươi hãy mau lại đây bái kiến.
Doanh Thừa Phong cảm thấy đầu mình phình to ra, hắn tuy rằng không e ngại nguy hiểm, nhưng đối phương là đồng môn sư huynh của chú mình cho nên có thêm vài phần kiêng kỵ.
Đối mặt với nhân vật như vậy, hắn vô luận thế nào cũng không thể mở mồm ra đòi đánh giết được.
Trong lòng khẽ cười khổ một tiếng, hắn cung kính bái một bái, nói:
- Tiểu chất Doanh Thừa Phong ra mắt sư bá.
Khi hắn thi lễ, sắc mặt những người này lập tức dịu xuống, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên cũng không còn khẩn trương nữa. Chỉ có điều, có rất ít người trên nét mặt vẫn mang theo vẻ hậm hực, tựa hồ đối với việc Doanh Thừa Phong đột nhiên xâm nhập vào cạm bẫy do bọn họ tỉ mỉ bố trí mà có chút bực tức.
Lâm Tự Nhiên chậm rãi gật đầu, khi biết được thân phận của Doanh Thừa Phong vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi:
- Không tồi. Đồ đệ do Doanh sư đệ dạy dỗ quả thật bất phàm, thân pháp của ngươi rất tốt a, là từ đâu học được?
Là người hiểu rõ đồng môn sư đệ mình, hắn tự nhiên hiểu được Doanh Lợi Đức cũng không phải kẻ am hiểu thân pháp, nhưng không ngờ đứa cháu của hắn trong khoảnh khắc gặp nguy hiểm lại có thê thi triển ra thân pháp huyền ảo như thế, cho nên hắn phải nhìn lại bằng một ánh mắt khác. Nếu như ở vào tình trạng tương tự, ngay cả chính hắn cũng chưa chắc có thể làm được điều tốt như thế.
Cho nên, hắn có thể khẳng đinh, bộ thân pháp này không phải là kế thừa từ sư đệ mình.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, miệng nói:
- Tiểu chất từng có được một quyển chiến kỹ công pháp, cho nên mới tự học lấy một thời gian.
Hắn tự nhiên không thể đem quá trình có được Quỷ Ảnh bộ kể lại một lần, chẳng qua đổi sang thành lý do tự học cũng là hành động bất đắc dĩ.
Lâm Tự Nhiên hơi giật mình, trong ánh mắt hiện lên một tia cổ quái, nói:
- Ngươi tự học thành tài?
Doanh Thừa Phong chỉ hơi gật đầu nói:
- Không tính là thành tài ạ, nhưng đúng là tiểu chất tự học được.
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt đám người Lâm Tự Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
Tuy rằng thời gian song phương tiếp xúc không dài, nhưng những người có thể tới Long Đầu Nham này đều không phải là hạng bình thượng, tự nhiên có thể nhìn ra thân pháp trong nháy mắt Doanh Thừa Phong thi triển cũng không hề đơn giản.
Hơn nữa, càng làm cho bọn họ cảm thấy khó tin chính là thân pháp này lại do hắn tự học được....
Bỗng nhiên, một người trẻ tuổi cười ha hả, nói:
- Trương sư huynh! Hóa ra môn hạ của Doanh sư thúc còn có một tuyệt thế thiên tài như vậy, vì sao trước kia không nghe huynh đề cập tới?
Vẻ mặt Trương Xuân Hiểu lập tức hiện lên một tia xấu hổ, nói thật Doanh Thừa Phong lúc biểu hiện ở giữa năm hắn cũng có tận mắt nhìn thấy.
Lại nói ở hai lần tranh tài gần đây nhất hắn có cũng tạo thành danh tiếng rất lớn.
Nhưng mà những thứ này không thể che phủ toàn bộ việc năm năm thời gian Doanh Thừa Phong tu luyện vẫn giậm chân ở nhất tầng.
Nhân vật như thế ở trước mặt người khác che dấu còn không kịp, làm sao mỗi ngày đều dám huyên thuyên trước mặt người khác?
Doanh Thừa Phong định thần nhìn lại, người thiếu niên này khuôn mặt có vài phần tương tự như Lâm Tự Nhiên, đặc biệt là trong ngươi của hắn còn tràn ngập thần thái tự tin như kiểu độc nhất vô nhị.
Hai hàng lông mày hắn hơi nhăn lại, nói:
- Các hạ là....
Trương Xuân Hiểu vội vàng nói:
- Sư đệ! Đây là Lâm Tiểu Tú sư huynh con của Lâm sư bá, ngươi nhanh tới chào đi.
Doanh Thừa Phong âm thầm cười khổ, hắn sớm biết rằng một khi nhận vị sư bá trước mặt này như vậy các sư huynh đệ sẽ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hiện tại xem ra dự cảm này quả nhiên là đúng.
- Tiểu đệ ra mắt Lâm sư huynh. - Doanh Thừa Phong quay sang phía Lâm Tiểu Tú hơi ôm quyền thi lễ, rồi nhẹ giọng nói.
Lâm Tiểu Tú cười ha hả đáp lễ, nói:
- Doanh sư đệ không cần đa lễ. - Dừng lại một chút, hắn tự đáy lòng nói:
- Có thể ở nơi này gặp được Doanh sư đệ thật sự là một chuyện rất tốt a.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn đưa ánh mắt không hiểu gì nhìn đám người này.
Hắn lập tức phát hiện ra kể cả Lâm Tự Nhiên và đám người Trương Xuân Hiểu thì vẻ mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc và giật mình.
Từ từ gật đầu, Lâm Tự Nhiên đột nhiên hỏi:
- Doanh sư điệt tiến vào Long Đầu Nham là có chuyện gì cần sao?
Doanh Thừa Phong hơi do dự một chút nói:
- Tiểu chất tiến vào Long Đầu Nham là vì muốn thí luyện.
Khi nói những lời này, trong lòng hắn không khỏi cảm thán một tiếng. Lúc này đây có thể một mình xuất hiện ở chỗ này đó là nhờ vào phúc của Trầm Ngọc Kỳ, nhưng khi gặp đám người Trương Xuân Hiểu thì trong lòng hắn đã biết rõ lời nói dối của mình nhất định sẽ bị vạch trần.
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, khi chú Doanh Lợi Đức từ trong miệng Lâm Tự Nhiên và Trương Xuân Hiểu nghe thấy những lời này sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.
Nhưng giờ phút này, hắn lại không thể lấy được cái cớ nào khác.
- Thí luyện.... - Lâm Tự Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn một lát, nói:
- Doanh sư đệ thật là yên tâm vì ngươi a. Chẳng qua.... - Hắn đột nhiên cười nói:
- Nếu trong đám đệ tử của lão phu cũng có một người có được khinh thân pháp như thế thì lão phu cũng yên tâm.
Doanh Thừa Phong lúc nãy trong nháy mắt thi triển tầng thứ hai của Quỷ Ảnh bộ, ở một trình độ nào đó loại bộ pháp này có thể khiến cho mọi người phải thán phục, cho dù là cường giả như Lâm Tự Nhiên cũng không ngoại lệ.
Cười ha hả vài tiếng, Doanh Thừa Phong dường như cảm giác có gì không tốt sắp xuất hiện, hắn nhẹ giọng nói:
- Đa tạ sư bá khích lệ. - Quay đầu lại hỏi:
- Trương sư huynh! Huynh sao cũng tiến vào Kỳ Liên sơn mạch?
Trương Xuân Hiểu mỉm cười nói:
- Ta phụng mệnh sư phụ đi theo Lâm sư bá tiến vào Kỳ Liên sơn mạch để lịch lãm, gia tăng hiểu biết.
Doanh Thừa Phong lúc này mới giật mình, Doanh Lợi Đức từ khi mang theo tam đại đệ tử của mình gia nhập vào Khí Đạo Tông đã cố ý an bài bọn họ ở trong nội tông tiếp tục tu luyện.
Doanh Lợi Đức ở trong Khí Đạo Tông mấy chục năm tự nhiên là có hệ thống quan hệ riêng của mình, cho nên đem Trương Xuân Hiểu phó thác cho một vị sư huynh chăm sóc thì cũng là trong dự liệu. Chỉ có điều có thể ở nơi này gặp Trương Xuân Hiểu thì đúng là có thể nói quá trùng hợp.
Lâm Tự Nhiên ho nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh sư điệt! Ngươi đã tới đây, hơn nữa còn gặp mặt chúng ta cũng coi như là một loại duyên phận. - Hắn dừng lại một chút, rồi trầm giọng nói:
- Lão phu có một chuyện muốn nhờ ngươi trợ giúp một tay chẳng biết là có được không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện