[Dịch] Tạo Thần

Chương 64 : Hung lang

Người đăng: 

.
Chỉ một thoáng yên lặng thôi là lại có thêm một con sói nữa bổ nhào tới tấn công. Tuy rằng nó tận mắt nhìn thấy đồng bạn của mình dễ dàng chết dưới kiếm của nhân loại trước mắt, nhưng động tác lại không hề chậm lại. Hai chân sau khi co lại lấy đà, cả người giống như một viên đạt vọt tới, thừa dịp Doanh Thừa Phong chưa kịp rút trường kiếm trở lại đã hung hăng vồ tới. Thân thể Doanh Thừa Phong ở nguyên một chỗ xoay tròn một cái, hai chân mở ra đã thi triển Quỷ Ảnh Bộ né tránh móng vuốt của con sói. Đồng thời, cổ tay hắn cũng dùng sức, luồng ánh sáng trên thanh trường kiếm lập tức lóe lên, rồi nhanh chóng rút thanh trường kiếm lại. Theo cái rút của hắn, trên không lập tức xuất hiện một dải máu, con sói đang bị thương kêu lên một tiếng sau đó lập tức nằm vật ra đất không nhúc nhích nữa. Doanh Thừa Phong lúc này mới yên tâm, sói ở trên thế giới này tuy rằng mạnh mẽ hơn xa thế giới trước, nhưng đồng dạng thanh trường kiếm trong tay hắn cũng sắc bén hơn rất nhiều vũ khí lạnh ở kiếp trước. Dưới sự trợ giúp của chân khí, thanh trường kiếm lập tức trở nên sắc bén vô song, nó nhẹ nhàng huy động trong không trung, nhìn qua thì lực lượng có vẻ cũng không lớn, nhưng những nơi kiếm phong đi qua không ngờ lại chẳng có con sói nào đủ lực để chống lại. Chẳng qua, sự hung ác của đám sói và động tác linh hoạt của nó đã vượt ra ngoài dự liệu của Doanh Thừa Phong. Ngoại trừ con sói lúc đầu bị hắn xuất kỳ bất ý giết chết ra, những con còn lại khi côn kích hắn đều biểu hiện ra sự kiêng kỵ với thanh trường kiếm trong tay hắn. Chúng nó vây quanh Doanh Thừa Phong, từ các phương hướng khác nhau luận phiên tấn công, từng con một khi nhìn thấy kiếm quang sắc bén lóe lên thì thân hình lập tức linh hoạt tránh né, không dám tấn công bừa. Doanh Thừa Phong phản ứng dù nhanh, nhưng không hề tu luyện qua một loại kiếm kỹ cường đại nào cho nên tuy thanh trường kiếm vận chuyển như bay vẫn không thể làm theo được ý mình giống Phách Vương Thương. Một canh giờ sau, hắn mặc dù đâm ra mấy cái làm những con sói đang chuẩn bị tấn công lại thu lại, nhưng thủy chung vẫn không thể giết chết thêm một con nào nữa. Trong lòng hắn dần tức giận, Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng. Hai chân hơi dùng sức, thân hình xoay tròn trong một phạm vi nhất định, theo đó chiếc hộp dài ở sau lưng đã xuất hiện ở trên tay. Cổ tay hơi động, nắp hộp được mở ra, ba đoạn trường thương lập tức xuất hiện ở giữa không trung. Mà cùng lúc đó, kiếm quang thu liễm lại, không còn sáng như trước. Động tác của Doanh Thừa Phong nhanh tới cực điểm, vừa mới lấy ba đoạn trường thương ra đã thu thanh trường kiếm lại. Đám sói chỉ thấy trước mắt lóe lên, kiếm quang làm cho chúng sợ hãi đột nhiên biến mất, trong lòng lập tức trở nên vui mừng. Cả đàn tru lên một tiếng, phần lớn các con sói từ khắp mọi hướng bắt đầu tấn công. Nhưng mà, ngay lúc này, tay Doanh Thừa Phong nhanh như điện, ba đoạn trường thương ở trên không trung đã được hắn tổ hợp lại. Phách Vương Thương!!!! Từ sau khi Doanh Thừa Phong quán linh thành công cho bộ trường thương, hơn nữa còn tu luyện chiến kỹ, hắn lập tức gọi bộ trường thương này là Phách Vương Thương. Bộ trường thương dài tới một trượng hai, một khi tổ hợp lại chỉ riêng hình dạng của nó đã đủ tấn công thị giác người nhìn, khiến cho người ta cảm thấy một trận hàn ý chạy dọc sống lưng. Trường thương trong tay, dũng khí của Doanh Thừa Phong bành trướng với tốc độ vô cùng nhanh. Hắn hét lớn một tiếng, thanh âm giống như lôi đình, trường thương đâm mạnh về phía trước. Ở trước mặt của hắn là một con sói với thân hình khổng lồ, trên người con sói có ba vết thương sâu tới tận xương. Ở trong đám những con sói vây công Doanh Thừa Phong, không nghi ngờ gì nó là kẻ mạnh nhất, hung hãn nhất, ba cái đâm bằng trường kiếm của Doanh Thừa Phong đều không thể giết chết nó, ngược lại còn thiếu chút nữa bị nó làm cho bị thương. Cho nên, giữa song phương đã trở thành cục diện không chết không tôi. Lúc này, con sói có tốc độ nhanh nhất vừa thấy kiếm quang sắc bén trước mặt biến mất, nó lập tức lao lên vồ về phía con mồi. Nhưng mà, ngay khi nó xông lên cũng đột ngột cảm nhận được một cơn gió thổi qua. Đó là một cỗ lực lượng cường đại, lợi hại không thể tưởng tượng được. Ngọn gió này giống như một mũi tên phá không bay tới, đâm thằng vào mắt nó, vào thân thể nó. Ầm..... Một tiếng nổ mạnh vang lên.... Phách Vương Thương mặc dù khá nặng tay, nhưng ở trong tay Doanh Thừa Phong lại giống như một vật sống. Một thương đâm ra tốc độ không gì sánh nổi, không ngờ lại nhanh hơn tốc độ thanh trường kiếm vài phần. Con sói to lớn đó còn chưa kịp phản ứng đã bị mũi thương đâm trúng, hơn nữa điều khủng bố chính là tính chất phá hoại của bộ Phách Vương Thương đã vượt ra ngoài sự thừa nhận của nó. Thân thể con sói tuy rằng khá cường đại, nhưng làm sao có thể chống lại được với lực lượng của bộ linh khí Phách Vương Thường? Lực lượng nóng rực và lực lượng do thân thương xoay tròn tạo ra giờ phút này đã hoàn toàn bùng nổ, không ngờ lại đem thân thể của con sói đánh rách tả tơi. - Giết...... Doanh Thừa Phong tức giận quát lên một tiếng, vung thanh trường thương lên cao, ở giữa không trung được hắn mượn lực quật mạnh về phía sau. Ở sau lưng hắn, một cái quật mạnh mẽ từ trên cao giáng xuống không ngờ lại có thể lập tức giết chết một con sói khác đang tấn công. Hắn cười ha hả vài tiếng, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, Phách Vương Thương được Doanh Thừa Phong tận tình thi triển ra. Thanh trường thương dài một trượng hai ở trong tay hắn giống như một món đồ chơi bình thường ở trong tay của một đứa trẻ. Tuy nhiên nó lại phóng thích ra uy lực khổng lồ không cách nào hình dung được. Bầy sói không ngừng có tiếng kêu thảm vang lên, những thanh âm này vang lên rất nhanh cuối cùng cũng khiến cho bọn chúng phải sợ hãi. Lúc trước, Doanh Thừa Phong cầm trường kiếm trong tay mặc dù bọn chúng có sợ hãi nhưng cũng chỉ là không dám đánh bừa mà thôi. Chỉ cần cẩn thận phát động tấn công mà không để cho thanh trường kiếm đấm mạnh vào, bọn chúng nhiều nhất chỉ bị thương ngoài da một chút. Nhưng khi Doanh Thừa Phong đổi binh khí, cầm trong tay Phách Vương Thương, bầy sói lập tức trở nên thảm hại vô cùng. Uy lực Phách Vương Thương vượt xa so với trường kiếm, nó chỉ cần nhẹ nhàng quét trúng một cái là thân thể đã biến thành tàn phế. Chỉ một khắc đồng hồ sau, hơn hai mươi con sói đang vây công hắn đã hoàn toàn bị đánh ngã. Tuy rằng không phải tất cả đều chết, nhưng đã bị thương tới gân cốt, không thể tiếp tục nhúc nhích nữa. "Hú.... Hú..... Hú....uuuuuu...." Xa xa trên sườn núi lại truyền tới những tiếng sói tru. Theo đó, vô số bóng đen hiện ra trong tầm mắt của Doanh Thừa Phong. Hắn tuy rằng giết chết hơn mười con sói nhưng so với tổng số đàn sói thì con số đó không đáng kể gì. Như thế, càn giết chóc ngược lại sẽ mang tới cho hắn càng nhiều địch nhân. Ánh mắt Doanh Thừa Phong dần trở nên ngưng trọng, hắn tức giận hừ lạnh một tiếng, hai chân bắt đầu động, nhưng không tiến mà lui lại không chút do dự bắt đầu bỏ chạy về phía xa. Hai chân của hắn đột nhiên bành trướng lên, lấy tốc độ không gì sánh nổi phình ra, chỉ qua giây lát thân ảnh cũng theo đó biến mất khỏi tầm mắt của bầy sói. **************** Một đường vội vàng di chuyển, suốt một canh giờ sau hắn mới dừng bước. Nơi này cũng là một thung lũng, nhưng căn cứ theo bản đồ của hắn có được thì đây là chỗ tương đối an toàn. Quanh đây không hề có mãnh thú hay dị thú nào chiếm làm địa bàn, nhưng cũng không có dược thảo hay khoáng vật quý hiếm. Cho nên, trong khu vực này cũng không có bao nhiêu người lui tới, lựa chọn chỗ này làm chỗ nghỉ ngơi không phải là một ý kiến tồi. Doanh Thừa Phong tiến sâu vào trong thung lũng, sau khi tìm tòi nửa ngày, tìm được một cái sơn động hẻo lánh mới tiến vào trong đó. Sơn động này cũng không sâu, mà lại khô thoáng, bên trong cũng không có gì quá mức đặc biệt. Thở hổn hển vài hơi, hắn mắng thầm mộ tiếng, đem thanh trường thương thu lại vào trong hộp. Thứ này uy lực tuy rằng rất lớn, nhưng tiêu hao chân khí cũng rất khủng bố. Hắn mặc dù đại giết tứ phương, uy phong lẫm liệt, nhưng chân khí trong cơ thể cũng tiêu hao không còn bao nhiêu. Cho nên khi nhìn thấy bầy sói đang di chuyển về phía hắn, hắn lập tức lựa chọn phương án bỏ chạy. Lúc này, sau khi ngồi vào trong huyệt động của mình, để ý xung quanh không có tiếng động nào dị thường nữa, hắn mới lấy từ trong người ra một chiếc hộp, đem thi thể Đoạt Mệnh Phong lấy ra ngoài. Đoạt Mệnh Phong không hổ là dị thú, bị một cái vỗ của con gấu hùng với thể tích to lớn gấp trăm lần mình tuy rằng bị chết nhưng thi thể lại không có biến dạng quá nhiều. Bởi vậy mới có thể thấy được sự cường hãn của thân thể Đoạt Mệnh Phong. - Trí Linh! Ngươi phân tích một chút xem có lấy ra được Thiết Linh Chi Lực hay không. Thiết Linh Chi Lực chẳng qua chỉ là một tên gọi mà thôi, nhưng thật ra nó là một loại lực lượng thần bí ẩn giấu sâu trong cơ thể Đoạt Mệnh Phong. Nếu như đem loại lực lượng này chuyển hóa thành công kích sẽ khiến cho binh khí có thể hấp thu huyết nhục sinh mệnh chuyển hóa thành chân khí. Doanh Thừa Phong từ lúc nghe tới loại lực lượng này đã vô cùng thèm muốn. - Ta đang phân tích. - Thanh âm Trí Linh chậm rãi vang lên: - Đoạt Mệnh Phong tuy rằng có loại lực lượng này, nhưng nó chỉ là loại năng lực phụ trợ mà thôi. Dựa theo môn học xác xuất mà nói thì khả năng thành công hấp thu loại lực lượng này cũng không lớn. Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày lại nói: - Xác xuất bao nhiêu? - Linh sư bình thường có thể đạt được một phần trăm là đã rất khá rồi. - Trí Linh không chút lưu tình đưa ra con số có thể khiến cho người ta phải tuyệt vọng. - Một phần trăm? - Đúng vậy. Hơn nữa bởi vì thể tích của Đoạt Mệnh Phong quá nhỏ, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể cũng rất mỏng manh, cho nên ngay cả khi may mắn hấp thu thành công, nhưng nếu muốn quán linh cho binh khí dù là loại thấp nhất cũng cần.... - Trí Linh dừng lại, ngữ khí chậm rãi nói: - Ít nhất cần phải trăm viên Phong Linh Thạch. - A.... - Doanh Thừa Phong khẽ vỗ trán, giờ phút này hắn đã hiểu được vì sao khi còn ở Long Nham trấn lão nhân kia lại thốt ra lời đó. Nếu như dựa theo tính toán của Trí Linh, như vậy ngay cả là một muốn quán linh cho một bộ linh khí bình thương thì ít nhất cũng ần cả vạn viên Phong Linh Thạch phong ấn Thiết Linh Chi Lực của Đoạt Mệnh Phong a. Mặc dù hiện này Doanh Thừa Phong là kẻ tài đại khí thô, giá trị con người đã sớm vượt qua Doanh Lợi Đức. Nhưng chỉ cần tưởng tượng con số xa xỉ hiện ra trong đầu, trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi phát lạnh. Phí tổn to lớn như thế tuyệt đối không phải kẻ nào cũng có thể lấy ra được, hơn nữa cho dù có người bất kể phí tổn thì cũng phải có đủ thực lực giết chết Đoạt Mệnh Phong mới được a. Đồng dạng, nếu như thật sự không có ai có thể dễ dàng giết chết Đoạt Mệnh Phong, hắn làm sao có thể hao phí toàn bộ tinh lực vì một bộ đồ linh khí bình thường a. Vị lão nhân kia nói không sai, muốn trông cậy vào việc từ trên người Đoạt Mệnh Phong lấy ra được Thiết Linh Chi Lực thì quả thật là chuyện hết sức khó khăn. Chẳng qua, Trí Linh thì khác, nó là một loại sinh mệnh thần kỳ chưa bao giờ xuất hiện ở trên thế giới này. Chuyện mà người ta không thể làm được thì nó chưa chắc đã không thể. - Trí Linh! Ngươi có nắm chắc không? - Doanh Thừa Phong tràn ngập mong chờ hỏi. - Ta có thể thử một chút. - Câu trả lời của Trí Linh cũng không làm cho hắn phải thất vọng: - Ta nắm chắc năm thành có thể thành công. - Tốt. Một nửa là được rồi. - Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần, gật đầu nói: - Bắt đầu đi. - Uhm. Theo câu trả lời của Trí Linh vang lên, một loại lực lượng dao động lạ thường từ trên người Doanh Thừa Phong phát ra. Đây là một loại lực lượng sóng âm bình thường do Trí Linh lấy mẫu chân khí của Doanh Thừa Phong để chuyển hóa thành. Dưới sự tấn công của loại lực lượng này, Đoạt Mệnh Phong vốn đã chết đột ngột động đậy, hơn nữa nó còn không ngừng chấn động....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang