[Dịch] Tạo Thần

Chương 6 : Kĩ xảo.

Người đăng: 

.
Một tia sáng nhàn nhạt phóng ra từ đầu ngọn châm, cùng lúc đôi mắt Doanh Thừa Phong khẽ lóe sáng. Rõ ràng hắn cảm ứng được chân khí của mình đúng là đã có sự tiến bộ nhảy vọt. Tia sáng trắng bé nhỏ này dù nhìn qua tuy khác trước đây rất nhiều, nó lập lòe liêu xiêu như lúc nào cũng có thể tắt ngóm đi, nhưng trong mắt hắn thì tia sáng này đã hoàn mĩ vô khuyết và cứng rắn vô bì rồi. Đây chính là chân khí tăng vọt đã mang đến cho hắn chỗ tốt vô cùng lớn. Lúc chân khí gia tăng cũng đồng thời là lúc sự tự tin vào bản thân mình xảy ra biến hóa vô cùng lớn. Chân khí lưu chuyển, tia sáng trắng kia nhẹ nhàng phủ xuống thanh trường kiếm. Hắn hết sức chuyên tâm khắc linh văn lên trên thanh kiếm cho nên cũng không chú ý đến thiếu nữ. Trong nháy mắt, nàng đã chớp chớp mắt mấy lần mà cả nét mặt cũng thoáng hiện vẻ kinh sợ. Tu vi chân khí thật sự của nàng còn cao hơn Doanh Thừa Phong nhiều. Thành tựu trong phương diện linh văn lại càng không phải thứ mèo ba chân như hắn có thể tưởng tượng được. Nhưng cũng chính vì thế, sau khi thấy biểu hiện của Doanh Thừa Phong nàng mới cảm nhận được thật sâu chuyện gọi là bất khả tư nghị. * Bất khả tư nghị: không thể tin nổi. Chân khí tầng một mặc dù có thể kích phát lực lượng của Minh linh châm, nhưng sức mạnh này cung chỉ có hạn. Quan trọng nhất chính là: Ở tầng một thì căn bản không cách nào đảm bảo tính ổn định của luồng lực này. Mà đối với Tượng sư thì điều quan trọng nhất chính là tính ổn định. Cho dù nàng được cữu cữu gọi là thiên tài cũng phải đợi đến chân khí tầng bốn mới được cho phép tiếp xúc với linh văn. *Cữu cữu: cậu ruột. Dù khi đó, lúc nàng mới kích phát lực lượng của Minh linh châm nhưng trước sau khi muốn điều khiển luồng lực lượng này đã chịu không ít đau khổ. Cho đến khi chân khí nàng đạt đến tầng bốn đỉnh phong thì mới đạt tới trình độ miễn cưỡng giữ vững Minh linh châm một cách tương đối ổn định. Nhưng giờ đây nhìn thấy thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, trên mặt nàng hiện lên một vẻ chỉ thấy khi gặp quỷ! Võ sĩ chân khí tầng một! Nhìn bạch quang trên đoản châm thì đây tuyệt đối là võ sĩ có cấp bậc chân khí tầng một. Nhưng mà, luồng chân khí nhìn qua chẳng ổn định đang tạo thành hào quang khắc lên trường kiếm vậy mà lại vững chãi như Thái Sơn không hề dao động mảy may nào. Tính ổn định như thế này, đừng nói lúc chân khí nàng ở tầng bốn không sánh được mà cho dù hiện thời, nàng cũng không dám nói mình có thể làm tốt hơn. Nhưng có điều, chân khí của nàng giờ đây không phải chỉ tầng bốn… Rất khó tưởng tượng một tiểu tử chỉ có chân khí tầng một lại sở hữu năng lực khống chế kinh khủng đến thế. Tại thời khắc này, lần đầu tiên nàng đã hoài nghi thật sâu đậm. Cữu cữu một mực nói rằng mình có thiên phú hiếm thấy để trở thành một Linh sư. Bất kể là quán linh hay khắc linh văn cũng đều như nhau. Nhưng mà, sau khi thấy được biểu hiện của Doanh Thừa Phong, nàng cũng thầm tự hỏi lòng rất nhiều lần. Mình có thiên phú khắc linh văn? Thật sự là cữu cữu có quá khoa trương hay không? “Phào…” Doanh Thừa Phong thở ra một hơi thật dài. Hắn giơ linh châm lên, cảm thấy hài lòng nên gật đầu một cái. Có lẽ vì nguyên nhân chân khí gia tăng, cũng có lẽ do nguyên nhân Tinh thần lực của hắn vừa đột phá, cho nên lần số lượng linh văn ở lần khắc này so với trước kia lại nhiều hơn một chút. Mặc dù lượng linh văn nhiều thêm cũng không hiện rõ ra nhưng dưới sự hỗ trợ và tính toán của Trí Linh, lại làm cho hắn thấy được sự tiến bộ của mình. Ngẩng đầu, hắn lập tức thấy được một ánh mắt tràn ngập vị cổ quái. Ánh mắt thế này lại hiện ra trong mắt của một tiểu cô nương, lại làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa còn khiến cho tinh thần của hắn trở nên khẩn trương lên. “Khục khục!” Doanh Thừa Phong cất tiếng ho khẽ, cẩn cẩn trọng trọng nói: “Ta đã khắc hết sức rồi!” Thiếu nữ dường như chợt tỉnh mộng bèn thở nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ bé lúc này đang đỏ ửng lên. Nàng mới vừa nhìn hắn khắc xong linh văn, đặc biệt là hào quang bắn ra từ đoản châm nhìn như chập chờn nhưng kì thực lại ổn định như núi. Tia sáng ấy chỉ hơn một tấc nhưng mười phần có thần. Lúc này, phát hiện ra mình đang thất thố, nàng không khỏi nổi giận trong lòng. Khẽ hừ một tiếng, nàng nở nụ cười nhạt rồi đoạt lấy thanh kiếm trong tay Doanh Thừa Phong, đồng thời cũng rót chân khí vào trong nó. Doanh Thừa Phong khẽ biến sắc. Trong một khắc lúc thiếu nữ vừa xuất thủ, hắn theo bản năng muốn né tránh nhưng chẳng biết tại sao mình chỉ có thể nhìn ngọc thủ như vô lực và cũng nhanh như chớp kia thoáng nhấc lên, đã đoạt mất kiếm trong tay mình một cách dễ dàng. Trong lòng hắn thầm hoảng sợ! Thiếu nữ này đến tột cùng có lai lịch thế nào? Không chỉ trên người có đan dược trân quý như thế mà ngay cả thân thủ cũng mạnh mẽ như vậy. Chốc lát sau, sắc mặc thiếu nữ mới khôi phục như thường rồi nói: “Hừ… tài nghệ của ngươi vậy mà không kém! Mặc dù trên thân kiếm có những điểm nối nhưng chúng được xử lí vô cùng tốt, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến hiệu quả của thanh kiếm này!” Tuy miệng nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng nàng đã sớm phiên giang đảo hải. Nếu không e ngại da mặt mình quá mỏng, sợ rằng thiếu nữ đã sớm kinh hãi thất thanh kêu liên tục. Thủ pháp xử lí điểm nối của thiếu niên này không có gì đặc dị. Bởi vậy, có thể thấy được hắn cũng chưa từng học qua quá trình khắc linh văn chân chính. Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy không thể tin nổi chính là: Tuy nói trên trường kiếm rõ ràng là có điểm nối nhưng ảnh hưởng của chúng đối với sự vận hành chân khí thực sự là cực kì nhỏ bé, hầu như không đáng kể. Tình huống này chỉ có thể giải thích bằng một cách duy nhất: đó chính là lúc hắn khắc linh văn thì đã đi vào một cảnh giới khống chế chân khí vô cùng xảo diệu. Minh linh châm đã kích phát lực lượng rất đều đặn trên vũ khí, cơ hồ không có nửa điểm sai lạc. Cho dù ở tại điểm nối cũng đã hạ sự hao tổn xuống mức độ thấp nhất. Kĩ xảo và năng lực đến như vậy, nếu nằm trong tay đại sư dương danh thiên hạ ở thời điểm này cũng không làm người ta cảm thấy ly kì. Nhưng một thiếu niên có tu vi tầng một lại chính thức làm được một bước này… Nếu như không phải nàng tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn chú ý đến bạch quang dị thường trên Minh linh châm thì có nghe nói nàng cũng tuyệt đối không hề tin tưởng. Bởi vì… đây chính là sự vận dụng kĩ xảo và linh lực, dù cho cữu cữu của nàng cũng không thể làm được chuyện này. Chẳng qua, biểu hiện của đối phương càng xuất chúng thì trong lòng nàng lại càng thêm phần đố kị. Hơn nữa, trước nay luôn cao cao tại thượng thì chuyện này làm nàng cảm thấy mất hết thể diện. Vì thế nên nàng mới tạo ra bộ dạng không thèm quan tâm để che dấu ý nghĩ thực sự đang cuộn sóng trong lòng. Doanh Thừa Phong hồ nghi nhìn nàng. Chẳng biết tại sao chính hắn cảm thấy biểu hiện của thiếu nữ này có phần cổ quái. Chẳng qua, với trình độ một chữ không thông của hắn thì không thể biết nhiều chuyện đến vậy. Nếu đối phương đã nói không ảnh hưởng thì nhịp tim đang nhảy loạn của hắn đã hạ xuống còn một nửa. Hắn than nhẹ một tiếng, lắc đầu tiếc nuối rồi nói: “Đáng tiếc là chân khí của ta chưa đủ! Nếu đầy đủ hơn thì có thể một lần là hoàn thành, cũng sẽ không gây bất kì ảnh hưởng nào cả!” Sắc mặt thiếu nữ trở nên quái dị hẳn. Nàng chần chừ một lúc mới nói: “Thật ra thì… vẫn có một biện pháp có thể bù đắp vài phần.” Doanh Thừa Phong sáng mắt rồi hỏi: “Biện pháp gì?” “Sau khi ngươi hoàn toàn khắc xong linh văn thì có thể điều chỉnh một chút tại các điểm nối.” Thiếu nữ vung tay múa chân nói một phen về các kĩ xảo đặc thù. Lúc còn chưa rõ thì những kĩ xảo này làm cho người ta ngổn ngang trăm mối không cách nào giải quyết được, nhưng nếu được giảng giải rộng hơn thì lại khiến cho người học có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. San bằng. Điểm đặc sắc nhất của loại kĩ xảo này chính là: dùng hết sức để san phẳng các điểm nối. Chỉ cần san phẳng tất cả các điểm nối thì chúng sẽ chẳng khác nào chưa từng xuất hiện. Khi khai thông hai điểm nối thì phương hướng sẽ thông thoáng, cho nên không tạo thành bất kì ảnh hưởng nào với toàn thân binh khí. Chẳng qua chuyện Doanh Thừa Phong vẫn còn chưa hiểu là loại kĩ xảo San bằng này không phải bất luận kẻ nào cũng có thể học được. Yêu cầu về chân khí của loại kĩ xảo này cũng không cao, nhưng yêu cầu về khả năng khống chế chân khí lại đạt đến một độ hà khắc đến mức biến thái. Chỉ có một nhóm Tượng sư có danh vọng cực cao mới có thể nắm giữ kĩ xảo này. Thiếu nữ có thành tựu trên phương diện khắc linh văn thậm chí không dưới Doanh Lợi Đức. Nhưng nàng chỉ nói sơ qua một chút thôi mà cũng không có bất kì sự tính toán nào trên thao tác thực tế cả. Bởi nàng biết rõ tự bản thân căn bản không bao giờ làm nổi chuyện này. Sở dĩ nàng nói điều này cho Doanh Thừa Phong biết chỉ vì trong lòng nàng không chấp nhận mình thua hắn. Mặc dù Doanh Thừa Phong có lực khống chế chân khí vô cùng mạnh mẽ nhưng nàng cũng không tin tên thiếu niên trẻ tuổi này có thể thi triển ra kĩ xảo này. Doanh Thừa Phong yên lặng lắng nghe, ánh mắt hắn từ từ rực sáng mà lòng tràn ngập vui mừng. Thì ra phương pháp khắc linh văn lại còn có loại kĩ xảo này. Thật sự làm người ta cấp bách một lòng một dạ trở về làm thử ngay. Dù hắn đã có kinh nghiệm hai kiếp nhưng lúc này vẫn không thể nhìn thấu tâm tư của thiếu nữ này. Bởi vì hắn không cảm thấy việc khống chế chân khí có bao nhiêu khó khăn cả. Dưới sự trợ giúp của Trí Linh, sự khống chế chân khí trong tay hắn quả thật đã đạt đến một trình độ không thể nào tưởng tượng. Trí năng sinh mạng có lẽ không có trí tưởng tượng phong phú như con người nhưng năng lực làm việc của chúng cũng tuyệt đối không thể nào tả nổi. Chân khí của Doanh Thừa Phong dưới sự hướng dẫn của Trí Linh tuyệt đối là sử dụng hết công năng, không lãng phí nửa phần. Mà trong quá trình này, Doanh Thừa Phong lại không có bất kì cảm giác đuối sức nào cả. Chính vì hắn thực hiện quá nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa khi quan sát quá trình khắc linh văn của Doanh Lợi Đức là cũng liền một mạch, cho nên cũng không thấy chỗ nào khó khăn. Bởi vậy hắn vẫn cho rằng việc khống chế chân khí của mỗi người luôn dễ dàng như mình, vì thế lại càng không cách nào đoán ra tâm tư phức tạp lúc này của thiếu nữ. Sau khi cẩn thận lắng nghe, hắn gật mạnh đầu với thiếu nữ tỏ vẻ cảm ơn rồi nói rất thành ý: “Đa tạ tiểu thư chỉ điểm! Ân huệ lần này Doanh Thừa Phong luôn khắc ghi trong lòng!” Thiếu nữ hơi dỏ mặt, trong lòng hiện lên một ý niệm áy náy. Những kĩ xảo này nghe thì đơn giản nhưng muốn làm được thì khó khăn trăm bề. Nàng dường như đã thấy được một cảnh tượng nào đó trong tương lai rồi. Thiếu niên này đang cầm lấy trường kiếm và đoản châm, hết sức khoa tay múa chân nhưng tuy nhiên trước sau vẫn chẳng thành công một lần. Nàng lắc lắc đầu, xoay người đi rồi nói: “Ta có việc đi trước, lần sau trở lại thăm ngươi.” Dứt lời, eo thon khẽ chuyển liền như bay rời khỏi. Tâm Doanh Thừa Phong chợt khẩn trương, gọi lớn: “Này, cô tên gì?” Xa xa, thiếu nữ thoáng do dự rồi thanh âm thánh thót rốt cục cũng một lần nữa vang lên. “Trầm Ngọc Kỳ!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang