[Dịch] Tạo Thần

Chương 32 : Giao dịch.

Người đăng: 

Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nhìn lão nhưng trong lòng vừa mừng vừa sợ. Sau khi thấy biểu hiện này, Doanh Thừa Phong đã biết Phương Hủy tuyệt đối hài lòng về vật này. Chính vì vậy, bản thân hắn mới có thể đạt được thù lao hậu hĩnh như đã trù liệu lúc đầu. Nhưng mà… bản thân lấy ra vật trân quí như thế, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt. Tâm niệm vừa động, hắn trầm giọng nói: “Phương tiền bối quá khiêm nhượng rồi! Vị trưởng bối kia của tại hạ đã nói, chúng ta làm việc vì tiền. Sau khi tiền hàng thanh toán xong thì sẽ không còn nợ nần lẫn nhau nữa!” Phương Hủy và Nguyên Bưu thầm than trong lòng: “Quả nhiên gừng càng già càng cay! Trương Minh Vân, lão gia hỏa này nói trắng ra như vậy rõ ràng là không muốn vì chuyện này mà tạo thành bất kì liên hệ gì với bọn họ.” Có điều, nếu lão đã xuất thủ một lần, như vậy cả cánh cửa to chẳng khác nào đang hé ra một khe hở nhỏ. Có lẽ sau này còn có lần hợp tác thứ hai, lần thứ ba đây… Tuy nhiên, bọn họ cũng không biết, vị trưởng bối trong miệng Doanh Thừa Phong căn bản chỉ là một nhân vật giả dối hư ảo mà thôi… Cả đời họ tuyệt đối không có khả năng đi cùng một tuyến với nhân vật tưởng tượng từ vô hình này được. “Khà khà!” Trên môi Phương Hủy nở một nụ cười hòa ái rồi nói: “Nếu vị huynh đài kia nói như thế, vậy chúng ta bắt đầu giao dịch đi!” Lão gật đầu với Nguyên Bưu, nói: “Nguyên sư đệ, người ta giúp chúng mình một chuyến lớn, không để họ lỗ lã được đâu đấy!” Nguyên Bưu đáp vô cùng cung kính: “Vâng, xin sư huynh yên tâm!” Phương Hủy khẽ gật đầu với cả hai rồi xoay người đi ra ngoài. Trong Bích Thủy Uyển, hai người họ được phân công rất rõ ràng. Phương Hủy chịu trách nhiệm giám định, mà chuyện làm ăn cụ thể lại tùy Nguyên Bưu làm chủ, cho dù Phương Hủy thân là sư huynh cũng không có quyền nhúng tay vào. Nguyên Bưu lắc lư, lê thân hình béo ú về phía trước. Lão cười hề hề rồi nói: “Tiểu huynh đệ, không biết lần này cậu muốn cái gì?” Doanh Thừa Phong do dự một lúc rồi mới nói: “Trưởng bối trong nhà căn dặn tại hạ chọn một bộ nhuyễn giáp, áo da bảo hộ và một thanh kiếm đã khắc linh văn thì tốt nhất!” Ngừng một chốc, hắn lại nói: “Nếu còn dư ra mà nói… như vậy đổi một chút đan dược thôi?!?” Trong khi hắn đang nói những lời này, nét mặt già nua của Nguyên Bưu không khỏi thoáng đỏ lên. Dựa theo hắn tính toán, chẳng qua bản thân chỉ khắc linh văn và quán linh mà thôi. Cung cấp tài iệu, bản vẽ, thậm chí cả Phong linh thạch đều do chính tay bọn Phương Hủy chuẩn bị. Cho nên, hắn yêu cầu nhuyễn giáp, áo da và bảo kiếm thì đã thấy bản thân khá tham lam rồi. Chẳng qua, vẻ mặt kích động mới vừa rồi của Phương Hủy và Nguyên Bưu đã bị hắn phát hiện, cho nên mới tạm thời tăng thêm một yêu cầu về đan dược. Dù sao trải qua ba tháng tiêu hao, đan dược trong tay hắn đã hụt đi hơn phân nửa. Nếu có cơ hội thì phải bổ sung thêm một ít thôi. Nguyên Bưu lẳng lặng nghe, nụ cười trên mắt vẫn không chút nào thay đổi. Cho dù với kinh nghiệm hai đời của Doanh Thừa Phong cũng không cách nào nhìn thấy tâm tư của lão được. Thương nhân! Đây chính là một thương nhân điển hình! Doanh Thừa Phong thầm nghĩ: “Xem ra, bất luận người của thế giới nào, thương nhân chính là được đúc ra từ một khuôn cả!” “Ha ha… Tốt! Cứ theo như lời của tiểu huynh đệ mà làm!” Nguyên Bưu cười híp mắt nói tiếp: “Tiểu huynh đệ, xin đợi Nguyên mỗ chuẩn bị một lúc!” Lão ôm quyền thi lễ, lắc lư thân hình ục ịch rời khỏi phòng. Lúc lấy ra bàn tính rồi xuất thủ thì lão lộ ra một vẻ nhanh nhẹn phi thường nhưng một khi thanh tĩnh, lại dường như biến thành một thương nhân béo mập nặng nề, động tác chậm như rùa vậy. Sự chênh lệch quá lớn này khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy hơi khó thích ứng, vì vậy hắn thầm liệt Nguyên Bưu vào danh sách những nhân vật nguy hiểm. Lặng lẽ chờ đợi trong phòng hết nửa canh giờ, Doah Thừa Phong vẫn ngồi yên bất động. Loại cảm giác bị gạt… hắn một phần cũng không hề cảm giác được. Bởi vì hắn biết, thời gian bản thân chờ đợi càng lâu, đồ vật đối phương lấy ra cũng chỉ càng tốt mà thôi. Rốt cuộc, màn cửa lại lay động một lần nữa. Nguyên Bưu vẫn cười hề hề tiến tới. Ở sau lưng lão có mấy người mang đến bốn cái rương lớn. Sau khi từng chiếc rương được đặt xuống, Nguyên Bưu phất phất tay, những người này lập tức khom người thi lễ thật sâu rồi quay người đi. Doanh Thừa Phong nhìn những bước chân nặng nề của những người này mà trong lòng se lại. Theo hắn cảm ứng, trên người bọ họ có chân khí, hơn nữa nhìn thân pháp mạnh mẽ của bọn họ thì rõ ràng đã học qua võ kĩ. Hắn thậm chí còn có cảm giác, nếu để mình đối chiến với những người này, thì chỉ e rất khó có cơ hội thủ thắng. Ánh mắt dừng lại trên bốn chiếc rương. Đây chính là hàng Nguyên Bưu khiến mấy Võ sĩ mang đến, đồ vật bên trong khẳng định không phải loại bình thường. Nguyên Bưu đưa tay mở nắp hai chiếc rương bên trong, lộ ra một vài vật phẩm. Doanh Thừa Phong trấn ổn ánh mắt, trong rương vậy mà lại chứa rất nhiều đồ bằng da. Nguyên Bưu trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ, những đồ da này lão phu đã tự mình kiểm nghiệm qua, cũng là hàng thượng hạng để khắc linh văn. Ngươi ưng ý bao nhiêu, cứ thoải mái chọn đi là được!” Doanh Thừa Phong liền giật mình, nhìn vào mắt Nguyên Bưu thật sâu. Hắn cũng không nói rõ muốn thứ nội giáp và đồ da phòng ngự công dụng như thế nào, nhưng Nguyên Bưu lại nghĩ đến chuyện này trước rồi. Cùng là đồ da nhưng chất lượng cũng phân cao thấp. Những thứ đồ da thượng hạng quả thực có thể khắc linh văn lên, nhưng loại thường thì lại không được. Cho dù có khắc linh thành công, cũng không cách nào chịu đựng lực lượng cường đại của Phong linh thạch. Nguyên Bưu ra ngoài lâu đến như vậy, nhất định đã chọn lực một số tinh phẩm trong kho hàng. Riêng phần tâm ý này đã khiến người ta có phần cảm động. Doanh Thừa Phong bước tới, thò tay vào hai chiếc rương rồi lật qua lật lại. Hắn kiểm tra tương đối cẩn thận. Không chỉ dùng ta sờ nhẹ dồ da, hơn nữa thỉnh thoảng còn rót vào chúng một tia chân khí rất nhỏ để tiến hành dò xét. Nguyên Bưu bên cạnh thấy vật cũng lẳng lặng gật đầu. Thái độ cảnh giác kĩ càng như vậy mới thực sự là người làm được việc. Nếu như Doanh Thừa Phong chỉ tiện tay lật qua một lần mà đã chọn, trái lại sẽ khiến cho lão sinh ra lòng khinh thường hắn. Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong mới lật tung và kiểm tra xong toàn bộ những thứ trong chiếc rương lớn. Hắn cúi đầu trầm tư, ánh mắt quét qua vài món tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó… Nguyên Bưu hắng giọng mới nói: “Tiểu huynh đệ, nếu cậu vừa ý vật nào cứ việc cầm lấy, không cần để tâm hay cố kị nhiều!” Doanh Thừa Phong liền giật mình. Hắn cười lặng lẽ rồi nói: “Vậy thì đa tạ Nguyên tiền bối!” Bàn tay vừa vung lên, hắn đã lấy ra một bộ nội giáp và một số vật phòng ngự bằng da. Những vật phẩm này bao gồm: một đôi thủ sáo*, một đôi hộ tí và một cặp hộ thối, thậm chí còn có một đôi giày da hươu. Những vật thủ công ấy tương đối tinh xảo, hơn nữa còn khá bền chắc. Dựa theo đánh giá của Trí Linh, nếu tổ hợp chúng thành một bộ sáo trang thì… gần như có thể phát huy ra năm thành so với bộ giáp hắn vừa quán linh. *Thủ sáo: bao bảo vệ mu và lòng bàn tay. Tất nhiên, đồ da và giáp sắt không giống nhau, sự tiêu hao chân khí khi kích phát cũng giảm xuống theo diện rộng. Cho dù bèo như Doanh Thừa Phong thì cũng có thể chống đỡ được một trận. Ngẩng đầu lên, Doanh Thừa Phong nghiêm mặt, nói: “Tại hạ chọn những thứ này!” Nguyên Bưu lại nở nụ cười, mặt không đổi sắc: “Rất tốt!” Lão xoay người mở nốt hai chiếc rương còn lại rồi nói: “Đây là binh khí thượng giai, tiểu huynh đệ cứ chọn một thanh đi!” Mặc dù không nói lời nào, nhưng Doanh Thừa Phong lại biết, binh khí trong rương chắc chắn có thể khắc linh văn, hơn nữa còn có khả năng trở thành linh khí thượng đẳng. Thật ra, muốn rèn binh khí thượng đẳng cũng chẳng khó. Cho dù là phụ thân của Doanh Thừa Phong là Doanh Lợi Hâm cũng có thể chỉ cần tốn một thời gian dài là có thể đánh ra được. Nhưng muốn biến một thần binh thượng đẳng thành linh khí thì lại là chuyện muôn vàn khó khăn. Giá trị một linh khí, bất kì một thần binh thượng đẳng nào có thể so sánh! Doanh Thừa Phong gật đầu. Mặc dù hắn cũng có thể chế tạo nên một thanh thần binh thượng đẳng, nhưng chưa kể thời gian hao phí, còn phải tốn rất nhiều công sức. Sau khi nắm giữ hai kĩ năng lớn là khắc linh và quán linh, hắn đã không còn hứng thú gì với chuyện rèn đúc binh khí nữa. Hắn hiểu được rõ ràng chất lượng binh khí tốt xấu thé nào, quét mắt nhìn trong rương mấy lần rồi mới đưa tay lấy ra một kiện. Đây là một thanh trường kiếm. Nếu luận về phẩm chất thì còn kém cả thanh kiếm mình rèn lúc trước. Chẳng qua, do nó nằm lẫn trong cả đống binh khí nên thấy cũng tầm thường mà thôi. “Thanh này là được rồi!” Nguyên Bưu mỉm cười: “Tiểu huynh đệ không muốn xem thêm sao?” Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu: “Đa tạ hảo ý của tiền bối! Tại hạ đủ hài lòng rồi!” Nguyên Bưu cũng không ép buộc. Lão vỗ tay nhẹ một cái, mấy hán tử lại bước vào mang toàn bộ bốn chiếc rương đi. Trầm ngâm chốc lát, Nguyên Bưu lấy ra một hộp gỗ dày từ phía sau. Doanh Thừa Phong tò mò nhìn lão. Hắn không biết đằng sau cái lưng như tấm phản kia cất giấu bao nhiêu thứ đồ vật. Động tác lão như nước chảy mây trôi đã chứng minh nó giống như một cái động không đáy vậy. Hắn cảm thán tự đáy lòng: “Mập mạp cũng tốt đấy chứ! Vậy mà dùng bụng che dấu cũng có lợi!” “Tiểu huynh đệ, đây là đan dược lão phu chuẩn bị cho riêng cậu, không biết có hài lòng hay không đây?!” Doanh Thừa Phong nhận lấy hộp gỗ. Hắn nhẹ nhàng mở ra mà không khỏi ngẩn người. Trong hộp gỗ vậy mà lại có hai mươi mốt bình ngọc nhỏ tinh xảo được sắp chỉnh tề, ở giữa chúng được chèn bằng những vật mềm mại, khiến chúng không va chạm nhau gây đổ vỡ. Hắn chợt ngẩng đầu nhìn Nguyên Bưu, tựa hồ như muốn từ đó nhìn ra chút manh mối gì… Nhưng hắn rất nhanh đã thất vọng. Đang lúc bàn chuyện làm ăn, trên mặt Nguyên Bưu trước sau cũng cùng một vẻ. Doanh Thừa Phong không hề xa lạ gì với mấy bình ngọc này, chỉ có vẻn vẹn một cái trong đó trước giờ hắn chưa từng thấy qua, nhưng còn lại hai mươi bình khác cũng đều cùng một kiểu trông vô cùng đặc biệt. Nếu hắn nhớ không lầm, những bình ngọc này được đặc chế, chuyên dụng để chứa trung phẩm Dưỡng Sinh đan. Nhẹ nhàng mở một bình ra, một mùi hương đan dược quen thuộc tức thì tràn ngập ra ngoài. Sắc mặt Doanh Thừa Phong nghiêm lại. Trung phẩm Dưỡng Sinh đan! Quả nhiên là trung phẩm Dưỡng Sinh đan. Hai mươi bình ngọc, nếu như lấy số lượng một viên một bình mà tính thì tổng cộng chính là hai trăm viên đan dược. Hơn nữa, chính giữa hai mươi bình ngọc này còn có một chiếc được tạo hình càng thêm đặc biệt. Có thể được đặt ở vị trí này, vậy nó cho thấy một điều. Đây chính là giá trị của đan dược trong bình ngọc vô cùng to lớn, còn vượt xa trung phẩm Dưỡng Sinh đan.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang