[Dịch] Tạo Thần

Chương 11 : Phân liệt (Tách ra).

Người đăng: 

Một bóng người phóng vội trên con đường núi gập ghềnh. Qua một lúc lâu, hắn quả nhiên đã băng qua sườn núi rồi vọt đến hiệu rèn rách nát kia. Doanh Thừa Phong thở dốc hổn hển. Lúc này, tốc độ nhịp tim của hắn ít nhất phải nhanh hơn gấp đôi bình thường. “Ngươi nên tỉnh táo lại” Âm thanh Trí Linh vang lên trong não vực: “Tâm tình kích động như vậy không có lợi cho thân thể của ngươi.” “Ta biết!” Doanh Thừa Phong cố sức vung tay, không quan tâm đến Trí Linh có thấy được hay không là hắn đã nói dồn: “Nhưng ta không khống chế được mà!” Hắn hít vào một hơi thật sâu: “Quán linh! Hắc hắc… Trí Linh, ngươi cảm thấy không, linh văn trên thanh kiếm kia dường như sống lại đó?!” “Dĩ nhiên, ta thấy!” Thanh âm Trí Linh cũng không dao động quá nhiều, nó bình tĩnh nói: “Chẳng qua thật xin lỗi, ta chính là muốn sửa lại sai lầm về ngữ pháp của ngài!” “Hả?” Doanh Thừa Phong ngạc nhiên. “Những linh văn kia cũng không sống lại.” Doanh Thừa Phong vỗ trán đánh bộp rồi rầu rĩ: “Ta biết chúng không có sinh mạng và chúng không thể nào có sinh mạng. Nhưng mà… đây là một loại cảm giác, ngươi hiểu không?” Lắc lắc đầu uể oải, trong lòng hắn tự xỉ vả bản thân. Mình vậy mà thảo luận về cảm giác với một thằng trí năng. Mình có phải đang phát điên rồi hay không đây?! Song, câu sau của Trí Linh làm hắn hết hồn. “Những linh văn này dù hiện giờ không có sinh mạng nhưng sau này thì chưa hẳn.” Trí Linh nói với vẻ thần bí. “Cái gì?” Lần này Doanh Thừa Phong mới chân chính hết hồn. Hắn hỏi: “Những linh văn này có thể sinh ra tính mạng sao?” “Có thể! Bởi vì chúng cũng giống ta.” Thanh âm Trí Linh lộ ra một vẻ nghiêm trọng hiếm thấy: “Nếu ta có thể tự sinh ra trí tuệ và linh trí chân chính thì bọn chúng cũng như vậy mà thôi.” Sắc mặt Doanh Thừa Phong trở nên cổ quái hẳn: “Ngươi muốn nói là những linh văn kia, sau quá trình quán linh sẽ biến thành trí năng hả?” “Không khác là mấy! Khắc linh kết hợp quán linh giống như quá trình sản xuất máy tính ở kiếp trước.” Trí Linh im lặng, rồi chỉ một chốc sau rốt cuộc đã đưa ra kết luận. Doanh Thừa Phong trợn mắt líu lưỡi, trong đầu là một đống hỗn độn. Hắn cảm thấy mình đang phát điên hoặc thằng Trí Linh này điên mất rồi. “Trí Linh, thế giới này hoàn toàn không giống thế giới của chúng ta mà!” Hắn cố trấn tĩnh rồi nói với giọng tận tình khuyên bảo: “Ở thế giới này làm gì có loại đồ vật nào như máy tính chứ.” “Ta biết! Ta chỉ nói là: linh văn được quán linh thì giống như phần cứng và phần mềm của máy tính thôi.” Trí Linh lại cường điệu thêm. “Phần cứng… và phần mềm máy tính à?” Doanh Thừa Phong lẩm nhẩm, trong đầu hắn đột nhiên thoáng hiện linh quang. Binh khí được khắc linh văn, đây là phần cứng cơ bản nhất. Mà quá trình quán linh này chính là cài đặt phần mềm cho phần cứng, hơn nữa làm cho phần cứng được cài đặt phát huy ra tác dụng lớn nhất. Nếu xem xét thì góc độ này, như vậy khắc linh kết hợp quán linh quả thật rất giống quy trình sản xất máy tính ở kiếp trước. Thanh âm Trí Linh lần nữa vang lên: “Ở thế giới chúng ta, tác dụng lớn nhất của máy tính là tính toán. Bất kể phần mềm hay phần cưng đều được sản xuất nhằm phục vụ mục đích ấy. Nhưng trong thế giới này, tác dụng lớn nhất của binh khí chính là chém giết, nên linh văn và quán linh cũng có mục tiêu phục vụ tương tự. Chẳng qua, lí luận hai chuyện này đều tương thông, nằm trong một phạm trù chẳng khác nhau là mấy.” Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trong lòng bỗng dấy lên vô số ý niệm li kì cổ quái. Đến đây, hắn đã lờ mờ hiểu ra nguyên nhân vì sao thanh trường kiếm kia sau khi được quán linh thì lại phát sinh biến hóa cực lớn, uy năng lại tăng nhiều đến như vậy. Tác dụng lớn nhất của máy tính chính là tính toán. Ở kiếp trước, máy tính của nhân loại đã phát triển đến một tầm cao không thể tưởng nổi, ngay cả quỹ đạo vận chuyển của các tinh tú trong không gian cũng được tính toán chuẩn xác. Khối lượng các phép tính lớn như vậy tuyệt đối không ai có khả năng hình dung. Nếu nhân loại muốn tính toán chỉ bằng trí não và giấy bút thì có tốn thời gian đến cả vạn năm cũng không làm nổi. Nhưng mà… chỉ cần cài đặt phần mềm thích hợp vào máy tính và cắm vào nguồn điện thì như vậy, sau khi nhấn một phím là có thể biết được mọi đáp án sau tích tắc. Mà trong thế giới này, dù không có vật nào đủ đẳng cấp để so sánh với máy tính nhưng lại hơn ở chỗ có thêm linh văn và quán linh. Trường kiếm khắc linh văn thì chẳng khác nào một phần cứng máy tính. Chẳng qua là phần cứng này chưa được cài phần mềm và nguồn điện nên không thể nào phát huy được tác dụng của nó. Mà một khi được quán linh thành công thì nó sẽ giống như một cái máy tính đã được cài phần mềm hoàn chỉnh. Cùng nguyên lí, khi bọn họ đưa chân khí vào binh khí thì cũng giống như máy tính được cắm điện rồi khởi động. Một khi đủ điện thì nó sẽ tự động vận chuyển, hơn nữa còn phát huy ra uy lực tương ứng. Tuy hai quá trình này nhìn qua thì có sự bất đồng cực lớn nhưng đúng như Trí Linh đã nói: bản chất của chúng thật ra cũng chẳng khác biệt gì! Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong mới trấn tĩnh hoàn toàn. Hắn trầm giọng hỏi: “Trí Linh, hòn đá màu đen mà đại sư Trương Minh Vân lấy ra là cái gì vậy?” “Đó là một loại lực lượng dao kì lạ, ta cũng không biết chúng sinh ra thế nào nữa.” “Ngươi cũng không biết sao..?!” Doanh Thừa Phong nhíu chặt mày. “Ta không biết, nhưng ta đã ghi chép toàn bộ những dao động này rồi!” “Ghi chép?” Doanh Thừa Phong liền giật mình, tức thời hai mắt hắn sáng rỡ: “Ngươi nói gì? Đây là ý gì? Chẳng lẽ…” Hắn ngập ngừng như không tin nổi hỏi tới: “Ngay cả dao động như thế này ngươi cũng phục chế được sao?” Thanh âm Trí Linh lộ ra vẻ kiêu ngạo mơ hồ: “Bản chất của dao động này vốn chẳng khác gì quá trình vận hành của trí năng, sao ta không thể phục chế hử?” Doanh Thừa Phong lần nữa nhảy dựng lên, gương mặt hắn vì quá kích động mà trở nên đỏ bừng. “Ngươi muốn nói… ngươi cũng có thể quán linh?” “Nếu chỉ quán linh ở trình độ thế này thì ta nghĩ hẳn không thành vấn đề!” Thân hình Doanh Thừa Phong chợt như điện xẹt, dùng tốc độ trước nay chưa từng có phóng vèo đến góc tường bí ẩn trong gian phòng vắng lấy thanh kiếm ra. “Quán linh… Ta muốn quán linh!” “Chờ chút!” “Sao vậy?” Doanh Thừa Phong khẩn cấp hỏi. “Qua tính toán của ta, sau khi cài đặt loại phần mềm máy tính này vào, mặc dù có thể kết hợp chân khí với uy năng của binh khí mà hơn nữa còn có lực công kích lớn hơn nhưng… cũng không phát huy loại đặc tính này đến mức tận cùng.” Đồng tử Doanh Thừa Phong chợt đảo một vòng rồi nói: “Ngươi thiết kế đồ án linh văn mới hả?” “Đúng! Trải qua sự nghiên cứu và thí nghiệm giả lập của ta, đồ án linh văn trên thanh trường kiếm này phải được sửa lại.” Một bộ đồ án mới liền tức thì xuất hiện trong đầu Doanh Thừa Phong. Hắn lẳng lặng quan sát rồi chốc lát sau mới như trút được gánh nặng trong lòng. Nói thật … Hắn rất sợ Trí Linh sẽ thiết kế ra một bộ đồ án linh văn hoàn toàn khác trước. Nếu như thế thì hắn căn bản là không có khả năng xóa sạch linh văn đã khắc trên trường kiếm rồi khắc lại một lần nữa. May mà kết cấu của đồ án mới do Trí Linh cải biến cũng không lớn, chỉ điều chỉnh lại mấy chỗ rất nhỏ trên thanh kiếm mà thôi. Đối với kẻ đã nắm vững kĩ xảo Mạt bình như Doanh Thừa Phong thì chỉ cần hai ngày là hắn có thể hoàn toàn cải tạo những linh văn này. Không hề do dự, hắn lấy đoản châm ra rồi dựa theo bản thiết kế Trí Linh đã giao mà công tác hết sức chăm chú. --o0o-- Ngày thứ ba, khi Doanh Thừa Phong lại đến hiệu rèn cũ nát này thì linh văn trên trường kiếm đã được hoàn toàn cải tạo. Chẳng qua, chỉ một điều khiến cho hắn cảm thấy tiếc nuối chính là: đã hai ngày rồi mà thiếu nữ xinh đẹp kia cũng không một lần xuất hiện. Thu hồi ánh mắt đăm đắm về phía rừng cây, hắn tập trung tinh thần rồi đặt thanh trương kiếm cạnh dòng suối nhỏ. Sau đó, hắn lui về sau một bước rồi đưa ngón tay trỏ nhẹ nhàng điểm vào mũi kiếm. Phần cải tạo của Trí Linh không lớn cho nên vị trí những điểm mấu chốt tối trọng yếu cũng không thay đổi. Một luồng chân khí phóng ra từ đan điền, mà lúc này dao động tinh thần của Doanh Thừa Phong cũng đột nhiên tăng nhanh. Đây không chỉ có tinh thần lực của hắn mà ngay cả Trí Linh cũng chủ động phóng ra. Doanh Thừa Phong mơ hồ tiến vào một cảnh giới cực kì huyền diệu, dường như hắn đang đi vào trong cơ thể của mình mà hơn nữa còn tiến vào bên trong não vực trống trải. Ở nơi này, hắn “thấy” được một bóng người. Đây là một bóng người cao tương tự như hắn. Nhưng chẳng qua, Doanh Thừa Phong biết được nó không phải là bản thân mà chính là sinh mạng trong não vực của mình: Trí Linh! Lúc này, thân hình Trí Linh đang run rẩy chầm chậm, hơn nữa tần số càng lúc càng cao. Theo động tác của nó càng nhanh, dao động tinh thần của Doanh Thừa Phong cũng càng trở nên kịch liệt. Nếu như đây là thân thể một người bình thường, khi chịu đựng dao động tinh thần mãnh liệt đến như vậy thì e rằng phải chịu tổn thương nhất định. Nhưng hôm nay, Doanh Thừa Phong đã là một tiểu gia hỏa có chân khí tầng hai rồi. Mặc dù tu vi chân khí nho nhỏ này trong mắt đám người Doanh Lợi Đức cũng không đáng một đồng, nhưng so với với người bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm! Cho nên, dù hắn cảm nhận thân thể mình vẫn chưa hoàn toàn thích ứng nhưng vẫn có thể chịu đựng. Chỉ sau chốc lát, bóng người trong não vực đột nhiên rạn nứt, một biến thành hai. Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm cả kinh. Hắn nhìn hai người giống anh em song sinh này mà thầm dấy lên một cảm giác vô cùng kì quái. Hai bóng người đó khẽ gật đầu, sau đó một người bay lên. Ý niệm Doanh Thừa Phong cũng cũng phiêu du theo bóng người nọ, rốt cuộc cũng đi đến đầu ngón tay. Nơi đó đột nhiên sinh lại một cảm giác lạnh như băng làm hắn đau thấu tim gan, bóng người này chợt biến thành một dao động lực lượng thần kì, nó đi theo ngón tay hắn tiến vào linh văn trên thân kiếm. Quán linh… Nếu để Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ thấy được cảnh này nhất định sẽ sợ phát cuồng, hơn nữa lại sẽ không tin vào chính mắt mình. Linh sư chân chính muốn quán linh cho binh khí và vật phẩm phòng ngự thì nhất định phải hấp nạp “Linh” của linh lực ngọc thạch. Nhưng mà giờ đây Doanh Thừa Phong lại phá vỡ quy tắc sắt thép này. Hắn… cứ khơi khơi tay không quán linh! Đây quả thực là một việc không thể tưởng nổi! Vật gọi là “Linh” vậy mà như được sinh ra từ vô hình. May mà quá trình quán linh của Doanh Thừa Phong không bị ai nhìn thấy. Nếu không, khi chuyện này được đồn đại ra ngoài thì nhất định sẽ làm chấn động cả thiên hạ, khiến cho hắn không còn một khắc nào yên tĩnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang