[Dịch]Tạo Hóa Thần Đế - Sưu tầm
Chương 6 : Thiên niên thọ quả
.
Thiên Mặc đóng cửa lại, rồi tới ôm Song Nhi vào lòng. Một mùi hương nhẹ nhàng bay vào mũi của hắn. Song Nhi ở trong lòng Thiên Mặc lại càng run run, cô không bao giờ nghĩ sẽ được thiếu gia ôm như thế này,cô chỉ cần được nói chuyện với thiếu gia cũng vui rồi. Nhưng mà đây là lần đầu tiên,có lẽ cũng là lần cuối cùng rồi, thiếu gia đi Lôi Vụ Sâm Lâm liệu có sống trở về hay không cô cũng không thể đoán trước được. Thiên Mặc vỗ vỗ lưng Song Nhi rồi nói:
- Song Nhi à,nàng không cần lo lắng,ba năm sau, ta sẽ đưa nàng ra khỏi cái ổ chuột này. Chỉ cần nàng một lòng với ta là được. Những lời lúc chiều là thật lòng, ta đã xem nàng là vợ của ta rồi.
- Dạ thiếu gia!
Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như hôm nay. Được ở bên thiếu gia thì cần phải lo lắng cái gì? Có thể là ba năm sau thiếu gia không trở về cũng không sao hết.Cô sẽ đi theo thiếu gia, sống không được ở bên nhau,khi chết thiếp nguyện đi cùng chàng...
- Được rồi, để ta xem bọn họ cho ta cái gì!
Thiên Mặc buông Song Nhi ra, dắt tay cô tới ngồi xuống ghế rồi lôi chiếc hộp gỗ mà Lâm Thao đưa cho hắn đặt trên bàn.
- Song Nhi, từ nay về sau nàng đừng gọi ta là thiếu gia nữa,gọi ta là chồng,ông xã,tướng công gì gì đó cũng được! Nàng xem thử mấy cái này là gì...
- Dạ,tướng công. Để thiếp giúp chàng!
Song Nhi mở chiếc hộp gỗ,lấy từ đó ra ba bình ngọc nhìn nhìn một lúc rồi đưa cho Thiên Mặc.
- Tướng công, đây là ba bình linh đan. Trong đó có hai viên " hồi nguyên đan" dùng để hồi phục chân nguyên, hai viên " phục thương đan " để chữa thương, hai viên " giải độc đan " để giải độc. Mấy viên đan dược này là linh đan nhị phẩm, chất lượng không được tốt lắm nhưng có còn hơn không.
Đan dược là thứ được luyện chế từ linh thảo. Dùng đan dược có tác dụng tốt hơn gấp chục lần sử dụng trực tiếp linh thảo. Đan dược được chia làm hai phẩm cấp là linh đan và chân đan. Mỗi phẩm cấp lại được chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, nhất phẩm. Đan sư được gọi là linh đan sư khi có thể luyện chế linh đan, gọi là chân đan vương khi có thể luyện chế chân đan. Đan sư rất được mọi người coi trọng, đi đâu cũng được hoan nghênh bởi vì không phải ai cũng có thể luyện đan được mà đan dược là thứ rất quan trọng trong việc tu luyện. Một trăm người sẽ có một người có thể tu luyện, còn mười nghìn người tu luyện có thể có được mười đan sư đã là nhiều lắm rồi và cũng không phải đan sư nào cũng có thể luyện chế được đan dược cấp cao. Vì thế mà giá của đan dược rất đắt, mấy viên đan dược mà Thiên Mặc đang cầm, mỗi viên cũng có giá ít nhất là không dưới năm mươi viên linh ngọc.
- Chỉ có sáu viên nên tướng công hãy tiết kiệm một chút, tốt nhất là khi nào thật sự cần thì mới dùng.!
- Ừm, ta biết rồi!
Song Nhi lại tiếp tục nhìn vào chiếc hộp gỗ.
- Ồ, không ngờ là nhẫn trữ vật!
Song Nhi lấy ra một chiếc nhẫn màu xám đưa cho Thiên Mặc.
- Nhẫn trữ vật là cái gì? - Thiên Mặc cầm cái nhẫn, thắc mắc hỏi.
- Nhẫn trữ vật là một pháp bảo không gian, có thể dùng nó như một cái nhà kho thu nhỏ vậy. Thiếp đang định đưa cho chàng một túi trữ vật nhưng nếu có nhẫn trữ vật rồi thì dùng tốt hơn nhiều. Thực ra thì công dụng của túi trữ vật cũng giống như nhẫn này thôi nhưng mà chất lượng của túi trữ vật không cao, diện tích cũng nhỏ hơn nhẫn trữ vật.
Thiên Mặc dùng thần niệm quét vào,quả nhiên bên trong chiếc nhẫn này có một không gian lớn bằng căn phòng hắn. Ở bên trong có một đống hộp ngọc, hai trăm viên ngọc hình ruby màu trắng và hai viên thủy tinh cầu trong suốt. Thiên Mặc hiếu kì,dùng thần niệm đưa mấy thứ này ra ngoài rồi hỏi Song Nhi:
- Song Nhi, nàng xem đây là những cái gì?
- À, những hộp ngọc này dùng để thiếu gia cất trữ các cây linh thảo hoặc linh quả quý giúp không bị giảm chất lượng. Đây là linh ngọc mà chẳng lẽ thiếu gia không biết. Còn hai thủy tinh cầu này là hai ngọc giản giới thiệu về các loại linh thảo, yêu thú và một số điều cần lưu ý trong Lôi Vụ Sâm Lâm.
Từ trong trí nhớ của Lâm Mặc,Thiên Mặc có tìm được một số thông tin về linh ngọc. Linh ngọc là một loại khoáng thạch chứa linh khí kết tinh trong đó. Linh ngọc có thể để các tu sĩ hấp thu tu luyện, cũng là đơn vị tiền tệ ở nơi này. Linh ngọc được chia làm bốn phẩm cấp gồm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Một linh ngọc trung phẩm đổi được một ngàn linh ngọc hạ phẩm, một linh ngọc thượng phẩm đổi được ngàn linh ngọc trung phẩm còn một linh ngọc cực phẩm đổi được năm mươi ngàn linh ngọc thượng phẩm. Sở dĩ linh ngọc cực phẩm đắt gia như vậy là do linh ngọc cực phẩm có phẩm chất rất tốt, không có tạp chất khi hấp thu,chứa được nhiều linh khí,lại rất hiếm, một mỏ linh ngọc có một viên linh ngọc cực phẩm đã là rất may mắn rồi.
Theo như trong trí nhớ đó thì ở đây có một trăm năm mươi viên linh ngọc hạ phẩm, năm mươi viên linh ngọc trung phẩm. Cũng xem như Lâm gia không tệ quá- Thiên Mặc nghĩ. Nếu để hắn biết Lâm gia thương hội kiếm một ngày cũng được một trăm nghìn linh ngọc thượng phẩm thì hắn sẽ nghĩ gì!
Thiên Mặc cầm trong tay một viên linh ngọc hạ phẩm, một cảm giác thoải mái truyền tới. Hắn thử vận chuyển công pháp,đúng là có thể hấp thu được linh khí trong viên linh ngọc này.
- Thiếu gia nhỏ máu nhận chủ đi, còn phải dùng thần niệm để đặt cấm chế nữa!
Thiên Mặc nghe lời, cắt mạch máu tay cho máu chảy ào ào lên chiếc nhẫn rồi dùng thần niệm đặt một cấm chế đơn giản lên đó.
- Hi hi, tướng công chỉ cần nhỏ một giọt máu là được rồi...
- Ồ vậy hả!
- Tướng công cất đan dược với mấy thứ này vào nhẫn đi.
Thiên Mặc gật đầu, dùng thần niệm cất mấy thứ kia vào trong nhẫn.
- Pháp khí trung phẩm sao? Không tệ!
Song Nhi lấy ra một thanh đoản kiếm rồi nói. Vũ khí ở nơi này được gọi là bảo khí,bảo khí chia làm ba phẩm cấp gồm pháp khí,chân khí,chân linh khí. Mỗi phẩm cấp chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, đỉnh cấp. Pháp khí là bảo khí cấp thấp nhất, chân linh khí là bảo khí cấp cao nhất, cũng là loại bảo khí hiếm nhất. Đẳng cấp luyện khí sư được gọi theo phẩm cấp bảo khí mà người đó có thể luyện chế. Như luyện khí sư có thể luyện ra pháp khí sẽ được gọi là pháp khí sư. Luyện khí sư cũng hiếm như đan sư vậy, họ cũng được mọi người kính trọng bởi bảo khí là thứ rất quan trọng của tu sĩ, mà chỉ có luyện khí sư mới có thể luyện ra bảo khí,họ không được kính trọng mới là lạ.
Thanh đoản kiếm này tuy chỉ là một pháp khí trung phẩm nhưng cũng có giá mấy trăm linh ngọc hạ phẩm. Một gia tộc giàu có như Lâm gia, đưa cho Thiên Mặc một cái pháo khí này cũng không sao.
Thiên Mặc cất thanh đoản kiếm vào nhẫn trữ vật,lại nhìn thấy Song Nhi lấy ra chiếc áo ngắn màu vàng.- Tướng công, đây là hộ giáp hạ phẩm, tướng công mặc zô đi!
- Ừm!
Hộ giáp chính là áo giáp ở đây, nó được chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm. Giá của hộ giáp cũng rất đắt vì nó là thứ bảo mệnh hữu hiệu.
- Đây là độn không phù,khi nào gặp nguy hiểm, tướng công hãy bóp nát nó. Có thể truyền tống đi tới một nơi khác, chỉ có một lá nên lúc nào thực sự nguy hiểm tới tính mạng thì hãy dùng.
Song Nhi đưa cho Thiên Mặc một lá bùa màu vàng rồi nói.
- Cái hộp gỗ này cũng là một bảo khí không gian cấp thấp, tướng công cất vào đi,có lúc dùng đến cũng nên.
Thiên Mặc cất tất cả vào nhẫn, trong lòng vẫn còn kinh ngạc về sự hiểu biết của Song Nhi.
Song Nhi lấy ra một vài bộ quần áo đưa cho Thiên Mặc rồi nói
- Đây là thiếp chuẩn bị cho tướng công từ. Khi vào đó còn có cái để thay.
Thiên Mặc nhận lấy,cất vào nhẫn, trong lòng ấm áp.
- À, cho nàng cái này!
Hắn lôi ra một đống trái cây mà hắn đã hái hồi chiều. Song Nhi trợn mắt nhìn đống trái cây trên bàn cũng không biết phải nói gì nữa.
...
- Song Nhi nàng lên giường ngủ đi,ta thay quần áo!
- Ủa,thường ngày ta vẫn thay quần áo cho tướng công mà?! Vả lại phòng ngủ của thiếp ở bên cạnh, thiếp về phòng đây!
- Thường ngày khác,hôm nay khác. Còn nữa, chúng ta bây giờ là vợ chồng, nàng không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu nữa!
Song Nhi trầm ngâm. Ngày mai là tướng công phải đi rồi, thôi thì ở một đêm cùng tướng công vậy.
- Được, tướng công nhanh lên nhé cũng đã muộn rồi!
Song Nhi lên giường, rủ chiếc mền,nằm xuống. Trong lòng cô khá hồi hộp. Lúc chiều do tướng công ép cô mới ngủ ở đây, mà lúc đo tướng công cũng không ở đây a, bây giờ ngủ cùng cô thấy là lạ,lát nữa mà tướng công xin thì cô có cho hay không nhỉ?!
Thay quần áo xong, Thiên Mặc hắn mới nhớ ra một vấn đề, bây giờ ngủ ở đâu? Thực ra thì hắn nghĩ sẽ ngủ cùng phòng với Song Nhi chứ không phải là ngủ cùng giường. Khi còn ở trái đất, hắn cũng chưa bao giờ ngủ chung giường với một cô gái nào a. Mà bây giờ hắn mang thân phận một thằng trẻ trâu mười sáu tuổi, Song Nhi cũng bằng tuổi hắn, tuy biết ở đây thì mười sáu so với hai mươi không khác nhau là mấy nhưng dù sao hắn vẫn mang tư tưởng người Trái đất. Nhưng bây giờ không ngủ giường thì chẳng lẽ ngủ dưới đất? Hay ngủ trên bàn? Hay là lên bàn thờ ngủ? Thiên Mặc lắc đầu, rốt cuộc cũng phải lên giường.
Thiên Mặc bước lên giường, nằm cạnh Song Nhi. Một mùi hương quen thuộc làm hắn hơi run.Hắn đánh liều ôm Song Nhi vào lòng.
- Song Nhi!
- Dạ..
- Đợi ta ba năm, ba năm sau, ta sẽ trở về đưa nàng đi,chúng ta sẽ làm đám cưới!
- Vâng, tướng công!
Biết rằng Thiên Mặc vào Lôi Vụ Sâm Lâm cơ hội sống chỉ một phần nghìn nhưng Song Nhi vẫn hi vọng. Cuộc sống luôn có kì tích mà.
- À,đúng rồi Song Nhi,tại sao gia gia ta Lâm Tặc lại có thể sống tới bây giờ, tu vi hóa nguyên chỉ có một nghìn tuổi nhưng ông ấy lại có một nghìn năm trăm tuổi?
- Ủa, tướng công quên rồi sao? Thiếp nghe nói lúc trẻ, gia chủ vào Lôi Vụ Sâm Lâm để ma luyện thì tình cờ lấy được một linh quả rất quý hiếm. Đó là Thiên niên thọ quả...
- Thiên niên thọ quả?
- Phải,là thiên niên thọ quả. Loại quả này khi ăn vào có thể tăng thêm một nghìn năm tuổi thọ, nhưng mà hình như lúc đó để lấy được quả đó,gia chủ đã đại chiến với một con yêu thú nên tuổi thọ bị tụt xuống mất hai trăm năm...Trong ngọc giản mà gia chủ chuẩn bị cho tướng công cũng có thông tin và về loại quả này đó...
- Ừm, được rồi, ngủ đi!
Hắn hôn vào trán Song Nhi một cái chụt rồi ôm chặt cô vào lòng nhắm mắt lại, cố chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài,sương đêm bắt đầu rơi xuống, đâu đó vọng lại một vài tiếng kêu của côn trùng. Trên bầu trời đêm, có hàng ngàn,hàng vạn ngôi sao lấp lánh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện