[Dịch]Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi - Sưu tầm

Chương 3 : Mỹ nhân rắn rết mang mặt nạ người tốt

Người đăng: 

.
Nàng sắp trở thành Hoàng hậu, con đường phía trước hung hiểm, một chút vô ý liền sẽ thất bại, nàng không muốn có sai lầm gì trong đó, nếu nữ tử trước mắt này dám làm chuyện gì bất lợi với chuyện tranh đoạt hậu vị của bản thân, nàng sẽ cho nàng ta nhận lãnh hậu quả đau đớn gấp trăm ngàn lần, khiến cho nàng ta hối hận vì việc làm của mình, cho dù, nàng ta là muội muội của mình. Con ngươi trong suốt chậm rãi thu hồi tầm mắt đang nhìn Ôn Cẩm Ngôn, nàng ra ngoài hô một tiếng, một lát sau liền có nha hoàn tiến vào, nàng nói cho nàng ta biết Ôn Cẩm Ngôn đã tỉnh, để cho nàng ta thông báo cho lão gia phu nhân. Sau đó từ khay thức ăn để trên bàn bưng lên một chén cháo trắng, động tác tao nhã múc một muỗng, nhìn Ôn Cẩm Ngôn nói :” Muội là Ôn Cẩm Ngôn, năm nay mười lăm tuổi, ba ngày trước ngươi bị hoả hoạn, cho nên hiện tại cả người đều bị bỏng, ta là tỷ tỷ của muội – Ôn Ca Ngâm, chúng ta là thai song sinh, cùng nhau lớn lên, đều là thiên kim tiểu thư của Tướng quân phủ.” Nghe nàng ta nói xong, ánh mắt Ôn Cẩm Ngôn đều một mảnh kinh ngạc cùng mờ mịt, nàng ta liền nở nụ cười :” Bây giờ muội bị thương nặng nên phải nằm trên giường, cũng may là nhặt được mạng về. Nào, ăn chút cháo trắng đi, muội hôn mê ba ngày, cái gì cũng chưa ăn, một lát phụ thân mậu thân đến , nhìn thấy bộ dạng của muội hiện tại, chắc là rất thương tâm.” Nàng ta mười phần bộ dáng tỷ tỷ tốt, khiến người khác không thể cự tuyệt. Ôn Cẩm Ngôn bị thương nặng, lại vừa mới tỉnh lại, lúc này biết rõ thật sự bản thân đã xuyên qua, nhất thời đầu óc choáng váng, bắt đầu mệt rã rời, nhìn đến cháo trắng, liền nhẹ nhàng mở miệng. Ôn Ca Ngâm đúc một muỗng rồi lại một muỗng, còn lấy khăn tay lau chùi khoé miệng của nàng, cẩn thận lại ôn nhu, được một đại mỹ nhân như vậy che chở, Ôn Cẩm Ngôn cảm động lại thụ sủng nhược kinh, nhất thời khẩu vị cũng theo đó mà tốt lên, ăn xong một chén lớn. Ôn Ca Ngâm buông chén sứ không xuống, cửa vừa vặn truyền đến động tĩnh, chỉ thấy một một đôi nam nữ áo hoa từ ngoài đi đến. Nữ ở phía trước, trên mặt một bộ thần thái sốt ruột lo lắng, nam ở phía sau, cau mày, khi nhìn rõ Ôn Cẩm Ngôn thật đã tỉnh lại, liền nhẹ nhàng thở ra. “Phụ thân, mẫu thân” Ôn Ca Ngâm nhìn bọn họ tiến vào, bước sen nhẹ nhàng bước ra nghênh đón. Không thể không nói, nàng bất luận tư thái hay dung mạo, giơ tay nhấc chân đều là phong thái quý phái, lại đoan trang tao nhã, âm thanh không nhanh không chậm, như băng sơn trầm ổn. “Cẩm Ngôn đã tỉnh, các ngươi không cần lo lắng, chỉ là có thể bị chuyện vừa rồi doạ sợ, có chút không nhớ rõ vài chuyện, các ngươi cũng đừng cố hỏi rõ chân tướng sự tình, ta đã xin ý kiến của đại phu, nói chỉ cần Cẩm Ngôn tỉnh lại, xem như có thể vượt qua nguy hiểm, cho nên, các ngươi có thể yên tâm.” Phu nhân kia xinh đẹp không thua gì Ôn Ca Ngâm, chỉ là có chút lớn tuổi, trên mặt có nếp nhăn, không khó nhìn ra nàng ta khi trẻ tuổi là một giai nhân tuyệt sắc, mà Ôn Ca Ngâm diện mạo phần lớn là giống nàng ta. Nàng ta nghe xong, liền tức tốc vòng qua Ôn Ca Ngâm đi đến bên giường, bỡi vì trên người Cẩm Ngôn khắp nơi đều là vết thương, nên nàng ta không dám chạm vào nàng, cúi người cúi đầu xem Cẩm Ngôn, mắt đỏ hồng nói :” Cẩm Ngôn, còn đau không?” Ôn Cẩm Ngôn chớp chớp mắt, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói :” Đã tốt hơn nhiều, chỉ có chút mệt… Nương.” Một tiếng nương này tự nhiên chua xót, Ôn phu nhân nghe xong, quay lưng lại lau khoé mắt, lại xoay người lại, ánh mắt nàng chỉ còn tràn đầy thân thiết :” Hài tử tốt, hảo hảo dưỡng thương, cái gì đều không cần nghĩ, hết thảy đều có phủ thân mẫu thân ở đây.” Cẩm Ngôn “Ân” một tiếng, Ôn phu nhân thấy thế mới đứng dậy, nhìn về phía Ôn Ca Ngâm :” Ca Ngâm, ngươi ba ngày nay ngày đêm đều túc trực bên Cẩm Ngôn, đã rất mệt rồi? Cẩm Ngôn hiện tại đã tỉnh, đã không còn gì đáng ngại nữa, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, chuẩn bị một chút. Cẩm Ngôn như vậy, không thể tham gia lễ tuyển cử Hoàng hậu. Tổng tuyển cử phía sau, Ôn gia chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào ngươi.” Ôn tướng quân đến cùng cũng là quân nhân, vẻ mặt cương nghị, nghe thấy những lời này, hắn chậm chạp thu hồi ánh mắt từ trên người Cẩm Ngôn dời đến trên người Ôn Ca Ngâm, gật gật đầu nói :” Nương ngươi nói đúng, ngươi vì muội muội mất không ít tâm trí, hiện tại cũng nên quan tâm chuyện của chính mình.” Ôn Ca Ngâm lo lắng liếc mắt nhìn Cẩm Ngôn một cái, Ôn phu nhân nắm tay nàng nói :” Yên tâm đi, Cẩm Ngôn nơi này còn có phụ thân mẫu thân.” Ôn Ca Ngâm trên mặt lộ ra thần sắc an tâm, mới gật đầu :” Như thế, Ca nhi xin cáo lui.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang