[Dịch]Tận Thế Song Sủng - Sưu tầm
Chương 17 : Hệ băng
Ngày đăng: 18:16 16-05-2018
                                            .
                                    
             Đường Nhược cất hai cái cốc không xong thì lúng túng nhìn anh.
Thật sự lúc này cô không dám ngủ một mình.
Giờ mới có năm giờ, nếu là lúc trước khi tận thế thì còn chưa đến giờ ăn tối, thế mà ở tận thế đã là thời gian ngủ.
Bộ dáng này của cô quả thật khiến người ta buồn cười. Bạch Thất đi tới, lẳng lặng nằm bên kia giường.
Giữa hai người cũng còn có một chút khoảng cách.
Hơn nữa, tuy nói cùng nằm trên một giường nhưng vẫn chia ra đắp hai chăn.
“Ngủ đi, trời lạnh.” Bạch Thất nhìn cô nói.
Đường Nhược gật đầu, nhắm mắt lại.
Có điều cách âm nơi này quá kém, tiếng sấm bên ngoài cũng quá lớn, xen lẫn tiếng gầm của Zombie cứ thế lọt vào tai.
Đường Nhược co người lại vào trong chăn.
Đợi một lát, nhìn cô vẫn đang đóng chặt mắt, lông mi lại không  ngừng run rẩy, Bạch Thất than nhẹ một tiếng, cúi người xuống.
Vỗ vỗ mặt của cô, lấy tay phủ trên một lỗ tai cô. Tiếp theo, Bạch  Thất nhẹ nói với lỗ tai còn lại của cô: “Ngủ đi, không phải nói  khi ngủ cô mới có thể vào không gian à, cho nên ngủ sớm sớm vào không  gian đi. Sau này vật tư của chúng ta đều phải dựa vào cô đấy.”
Loại không khí ngọt ngào phấn hồng này khiến cho Đường Nhược có  chút đỏ mặt, tuy nhiên nghe cái câu phía sau kia, ngay lập tức đã  cảm thấy không có không khí rồi, cô không tự chủ càu nhàu một tiếng:  “Tôi chính là sức lao động miễn phí mà.”
Bạch Thất nhẹ nhàng cười ra, lại nói câu: “Ngủ sớm một chút đi.”
Đường Nhược còn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, song được Bạch  Thất nhẹ ôm lấy, cảm nhận được mùi vị quen thuộc trên người anh, chỉ  chốc lát đã từ từ ngủ thiếp đi trong tiếng mưa rơi sấm đánh  cùng với tiếng gầm bên ngoài.
Sau khi đi vào giấc mộng, Đường Nhược không có chút nào ngoài ý muốn  tiến vào không gian.
Cô đem tất cả các loại cây giống trong kho hàng đặt giữa đất đai bên ngoài, tưới thêm nước cho cây nhỏ.
May mà trong không gian có thể sử dụng ý niệm để khống chế, nếu không đúng thật là quá mệt.
Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, bắt đầu sắp xếp nguồn nước.  Lúc trước lấy không ít chậu ở Thế Mậu, hôm nay dùng ý niệm múc  nước vào chậu cũng rất dễ dàng.
Phát hiện Đường Nhược ngủ thiếp đi, Bạch Thất nhẹ nhàng đứng dậy,  đến nhìn bên cửa sổ trong chốc lát. Hai người bọn họ bây giờ đều  không có dị năng, nửa đêm còn có thể phát sốt đến hôn mê, không thể  không chuẩn bị chu đáo.
Cho đến khi Bạch Thất cảm giác đầu mình bắt đầu mơ hồ, mới quay trở lại trên giường.
Quay đầu, nhìn thấy Đường Nhược ngủ say bên cạnh.
Môi anh khẽ cong lên, lần qua đêm bên ngoài là lần tâm tình tốt nhất trong ba năm tận thế.
Cảm nhận hương thơm như có như không từ tóc Đường Nhược thỉnh thoảng truyền đến, Bạch Thất cũng yên tâm ngủ.
Lần thứ ba ở tỉnh lại trong ngực Bạch Thất, Đường Nhược vô cùng  ngạc nhiên, lăn lộn như thế nào mới có thể đạp rơi chăn của mình,  để chui vào trong chăn người khác a. . . . . .
Nhìn lại người ta, đoan đoan chánh chánh nằm ở nơi đó, tựa hồ ngay cả tư thế cũng không có thay đổi qua. . . . . .
Trăm mối không có cách giải!
Đường Nhược ra vẻ bình tĩnh rời giường, đưa tay sờ sờ đầu Bạch Thất,  sau khi phát hiện anh cũng không phát sốt thì yên lòng đi rửa mặt.
Ngày hôm qua đã sắp xếp rất nhiều nước, lúc này lấy một chậu ra  ngoài rửa mặt hoàn toàn không có vấn đề, mà cô phát hiện dòng suối  nhỏ trong không gian kia nhìn không sâu, mặt nước cũng không rộng nhưng  lại rất nhiều nước, bởi vì ngày hôm qua sau khi cô tưới xong cây ăn  quả, lại chuẩn bị nhiều chậu nước thế này, cũng không nhìn thấy  nước trong dòng suối nhỏ có hiện tượng vơi đi gì cả.
Bên ngoài mưa bụi vẫn còn nhẹ nhàng rơi. Không có mặt trời, mưa phùn thế này mơ hồ làm cho người ta càng áp lực hơn.
Uống một chén sữa hạch đào xong, thấy Bạch Thất không có  dấu hiệu  muốn tỉnh lại, Đường Nhược đã đến dưới cửa sổ lấy bột mì lên men ra,  còn muốn làm cho xong bánh mì nếp hôm qua làm dở.
Cô không thích ăn cơm một mình, sau khi bà ngoại qua đời cô phải ăn  cơm một mình bốn năm, thật vất vả đến đại học, cho rằng có thể ăn cơm  cùng bạn cùng phòng, lại không nghĩ một trận cảm mạo, lại khiến  cho cô lại một mình ăn cơm. Cho nên cô muốn đợi Bạch Thất dậy cùng  nhau ăn.
Bạch Thất mở mắt ra tỉnh lại, nhìn thấy Đường Nhược mặc áo sơ mi  phục cổ màu cà phê đang nhào nắm bột mì cách mình không xa. Bàn  tay trắng nõn lộ ra trong cổ tay áo hoa văn rườm rà, đặt trước  bột mì trắng như tuyết, nhào nặn. Ánh mắt của cô rất chuyên chú,  nghiêng đầu nhìn bột mì dưới tay, một chút cũng không chú ý tới Bạch  Thất đã tỉnh.
Đột nhiên Bạch Thất cảm thấy hình ảnh này rất ấm áp.
Sau khi trận mê muội suy yếu kia trôi qua, Bạch Thất mới đứng dậy.  Đường Nhược đang nặn bột mì nhìn thấy anh rời giường, cũng rất cao  hứng: “Hiện tại còn cảm giác khó chịu không?” Cô rửa tay, lấy đồ  dùng rửa mặt cho Bạch Thất.
“Không có khó chịu đến vậy.” Bạch Thất cảm nhận một chút dị năng  trước, phát hiện còn chưa thức tỉnh, sau đó anh giúp Đường Nhược thu  thập chăn nệm trên mặt đất.
Hai người ăn xong bữa sáng, Đường Nhược tiếp tục chuẩn bị thức ăn.
Lúc trước bọn họ lấy rất nhiều than hòn, cũng có bếp lò,  nồi ngói, muôi, chậu, mấy thứ dụng cụ phòng bếp, cho nên trực tiếp  nấu cơm ở chỗ này cũng không phải là việc khó gì.
Đường Nhược nấu cơm, Bạch Thất làm trợ thủ cho cô. Làm xong cơm,  Bạch Thất lắp đặt mấy thứ dụng cụ tập luyện hôm qua bọn họ  lấy, rèn luyện mấy giờ.
Bên ngoài trời đang mưa, nước mưa có chứa bệnh độc, bọn họ còn chưa  thức tỉnh dị năng, theo lời Bạch Thất đại khái phải qua tối nay bọn  họ mới có dị năng.
Nếu như vậy, hai người định trú tại chỗ này không ra khỏi cửa thôi.
Một người có thể ở trên giường bệnh nằm hơn mấy tuần không cần xuống  giường, một người nếu gặp nguy hiểm có thể ẩn núp ở trong bóng tối mấy  ngày mấy đêm, hai người cứ thế ở trong căn phòng nhỏ chừng mười mét  vuông cả một ngày.
Hôm nay Đường Nhược đi ngủ, thế nhưng hôm nay cô ở trong không gian không thể ngủ được.
Tưới nước, cào tơi đất, sửa sang lại không gian, gánh nước. . .  . . . Đường Nhược cảm giác mình đã vô cùng mệt nhọc, nhưng không có  dấu hiệu buồn ngủ trong không gian.
Đường Nhược: “. . . . . .”
Ông trời ngươi lại trêu chọc ta!
Sẽ phải sống ở không gian không ra được ư.
Đường Nhược mang tâm trạng chán nản ôm cây củ cải lớn một lần nữa đếm thực vật ở bên trong ruộng.
Đếm lại đếm, cô phát hiện mình còn không có dấu hiệu muốn ngủ,  không thể làm gì khác hơn là đứng dậy lần nữa dùng ý niệm nấu nước.
Đúng, nấu nước nóng, bởi vì hiện tại cô là sau khi ngủ lấy ý niệm  tiến vào không gian, cho nên cô có thể cảm giác được bản chất sự vật,  thật ra thì cũng không thể tự mình nhận thức. Cho nên cô chuẩn bị đun  nhiều nước nóng hơn, sau này ở bên ngoài có thể dễ dàng tùy thời  mang nước ra tắm rửa.
Sau khi Bạch Thất tỉnh dậy, phát hiện Đường Nhược mỗi lần đều tỉnh sớm hơn anh còn chưa tỉnh.
Nhìn đầu của cô tựa vào vai của mình, Bạch Thất có chút kỳ quái: thứ  nhất, cô gái này hôm nay vì sao còn chưa tỉnh. Thứ hai, làm sao cô gái  này dựa tới đầu vai mình thế.
Đưa tay sờ sờ đầu của cô, sau khi phát hiện cô không có phát sốt, liền yên lòng.
Cẩn thận không quấy rầy cô, sau khi rón rén rời giường, chuyện đầu  tiên Bạch Thất làm chính là mở tay phải ra, ngưng tụ băng tinh.
Một ít băng hình thành từ giữa ngón trỏ, tiếp theo càng lúc càng  lớn, cho đến trên lòng bàn tay tạo thành một băng tinh to chừng 5cm mới  dừng lại . Đây là cực hạn của anh trước mắt, băng tinh hiện tại to  hơn thời điểm hắn phát hiện mình có dị năng ba năm trước đây  rất nhiều.
Vung tay một cái, Bạch Thất bắn băng tinh trong tay ra, ‘ sưu ’ một  tiếng ngay giữa khung cửa sổ xa hơn năm mét, một nửa băng tinh kia  khảm vào khung kim loại.
Tỉ lệ chính xác cùng lực đạo này khiến Bạch Thất rất vừa lòng, mọi thứ đều càng thêm tinh tiến hơn ba năm trước đây.
Tất nhiên đây cũng là kết quả vì anh sử dụng dị năng hệ Băng  này đã ba năm , khi thức tỉnh lần nữa, tự phát đã vô cùng quen thuộc.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện