[Dịch]Tận Thế Song Sủng - Sưu tầm

Chương 15 : Thực vật

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:15 15-05-2018

.
Đường Nhược gật đầu: “Hôm qua lúc tôi ngủ, ở trong mộng tiến vào không gian, những củ cải này trồng ở ruộng đó, tôi đào hết lên, sau đó lại nghĩ, có thể đổi thành các loại khác không, như thế, chúng ta sẽ không cần thường xuyên đi ra ngoài tìm rau dưa hoa quả rồi, không phải là tiện lợi hơn sao?” Bạch Thất hỏi vấn đề đất đai có bao nhiêu, có nguồn nước hay không. Đường Nhược cũng nhất nhất nói ra. Cô tin mình và Bạch Thất ràng buộc với nhau là một loại an bài của trời cao, người kia cũng giống như mình sẽ không bao giờ vứt bỏ đối phương. Đối mặt với thiếu nữ cố gắng tin tưởng mình như vậy, trong lòng Bạch Thất có chút phức tạp. Nhưng nghĩ tới đời trước mình lẻ loi một mình, giờ phút này tín nhiệm Đường Nhược dành cho anh cũng khiến anh cảm thấy được an ủi từ tận đáy lòng. Đã có đối tượng thí nghiệm, hai người cũng không có ý định ở yên tại nhà. Xe ltrực tiếp đỗ ở cửa nên cũng giảm bớt thời gian đi tới nhà để xe, lên xe, mở bản đồ ra, lên kế hoạch đường đi, hai người chạy về hướng chợ hoa và cây cảnh vùng ngoại thành. Ngày hôm qua trên đường phố còn coi như sạch sẽ chỉnh tề, nhưng sau khi trải qua một đêm, trên đường phố cũng đã vô cùng bừa bộn. Khu vực trung tâm thành thị cũng thỉnh thoảng có nhìn thấy cảnh sát võ trang đầy đủ mang súng đi qua, thỉnh thoảng cũng sẽ trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng cảnh sát vũ trang bắn chết Zombie. Nhìn giống như hiện trường đóng phim vậy. Thế nhưng hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương kích thích như khi xem phim kia mà là sợ hãi cùng với tuyệt vọng. Trước cửa mỗi siêu thị vẫn có đội ngũ xếp hàng thật dài. Lúc đi qua cửa siêu thị còn nghe được một người đàn ông cầm theo hai túi gạo mắng: “Mụ nội nó, ngày hôm qua một cân* vẫn là năm mươi, hôm nay liền tăng tới năm trăm rồi, hai túi gạo lớn mà đòi của lão tử năm vạn đồng. . . . . .” *một cân TQ = 1/2kg Việt Nam “Cái gì. . . . . . Cứ như vậy còn có thể sống tiếp được sao?” “Đừng nói nữa, nhanh nhanh gọi mọi người trong nhà ra xếp hàng đi, có lẽ hai ngày nữa, năm mươi vạn cũng không mua được hai túi gạo đâu . . . . .” Ngoại trừ hàng dài rồng rắn trước cửa các siêu thị, các ngân hàng cũng kín người hết chỗ. Có mấy ngân hàng vì tránh né vấn đề tài chính, trực tiếp không chịu mở cửa, cho nên người ẩu đả phá cửa nối liền không dứt. Nếu là không có cảnh sát cơ động trấn áp và canh giữ, đoán chừng thành phố H sớm đã bị đám người cướp sạch không còn gì. Có điều bây giờ cũng đã là gió thổi mưa giông trước cơn bão, lung lay sắp ngã. Bạch Thất một đường đều không dừng lại, chỉ ở trạm xăng dầu đổ thêm hai mươi lít xăng, quét bốn vạn đồng cứ tiếp tục đi về phía chợ hoa và cây cảnh ngoại thành. Nhưng Đường Nhược nhìn thấy hình ảnh như vậy, rốt cuộc trong lòng có chút bất an: “Bạch Ngạn, thật sự không cần… không cần đi tìm người nhà của tôi sao?” Mặc dù cô cũng không thể xác định mình có thể sống sót thật tốt trong tận thế hay không, nhưng mà, nếu chiếm thân thể người ta thì cô thật sự muốn cố gắng tự mình hoàn thành trách nhiệm của một đứa con gái. Bạch Thất nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ quay tay lái đi vào con đường khác. Qua nửa giờ, đi đến trước một khu biệt thự hạng sang, nhưng khi ô-tô đi vào thì bị bảo an `ngăn không cho vào. Bạch Thất quay cửa kính xe xuống, nói: “Đường gia Nhị tiểu thư muốn về nhà, cũng không được tiến vào sao?” Nhân viên an ninh kia thấy Đường Nhược ở ghế lái phụ thì mới để cho hai người đi vào. Bảo an cho qua rồi, trước cửa biệt thự Đường gia, lại có rất nhiều người không muốn hai người đi vào. Chỉ thấy một người phụ nữ lớn tuổi hơn Đường Nhược rất nhiều, lại diêm dúa hơn cô đứng ở cửa, cười nói: “Nhược nhi à, không phải hai người đang đi trăng mật ở Châu Âu sao, lúc này tới đây làm gì nha.” Đường Nhược quay đầu nhìn Bạch Thất, không tiếng động hỏi: đây là mẹ kế tôi? Nhìn thấy Bạch Thất gật đầu, cô liền giải thích: “Này, hiện tại thế đạo bên ngoài rất loạn . . . . . .” Còn chưa nói hết, người phụ nữ kia đã ngắt lời cô nói: “Chính bởi vì quá rối loạn cho nên hai người các con càng không thể đi loạn khắp nơi, dì Liễu còn có một đống chuyện, nếu con cũng ở đây thì càng thêm không an toàn, bên Bạch Thất kia an toàn hơn chút, nhanh rời khỏi nơi này đi, hiện tại trên đường cũng không quá bình yên đâu. . . . . .” “Tôi, ba tôi. . . . . .” “Ba của con không cần con lo lắng đâu, bên này chúng ta có rất nhiều hộ vệ, ai, dì Liễu cũng không nói chuyện với con nữa, ôi đứa em trai không nên thân kia của con, dì luôn luôn không yên tâm. . . . . .” “Mẹ. . . . . .” Trong nhà truyền đến giọng nữ, “Ở bên ngoài nói lâu như vậy làm gì đâu, hiện tại bệnh độc kinh lắm, cẩn thận bị những người mang bệnh độc kia lây bệnh cho, vẫn mau vào đi. . . . . .” Đường Nhược: “. . . . . .” Quả nhiên là mình khờ, thật ngu, lại còn muốn trở lại hoàn thành trách nhiệm của con gái. Cho nên cô hỏi một câu cuối cùng: “Ba tôi đang ở trong nhà cũng có ý không để cho tôi đi vào?” Dì Liễu đứng ở cửa cười cười: “Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, Nhược nhi à, dì Liễu đều đã nói hết lời có ích cho con rồi, con cũng không cần bám lấy nơi này nữa. . . . . .” Đường Nhược xoay người rời đi. Tiếng cửa vang lên phía sau kia giống như tiếng chém dao, nhất đao lưỡng đoạn mối quan hệ cô với gia đình mà bản thân không nhận thức kia. Cho đến khi lên xe, hai người cũng không nói gì nữa. Vừa ra nội thành thì nhìn thấy Zombie nhiều hơn. Bạch Thất nhìn lên trời một chút nhíu mày: “Chúng ta nhất định phải trở về trước ba giờ, nếu không số lượng Zombie nhất định sẽ càng tăng lên nhiều, hơn nữa tôi sợ khu vực nội thành hạn chế tiến vào, sẽ đóng cửa thành phố.” Đường Nhược gật đầu đồng ý. Suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Tôi nên tin tưởng những gì anh nói ngày hôm qua, tôi tưởng rằng những người thân của tôi. . . . . . Sớm biết thế sẽ không đi qua tự rước lấy nhục.” Bạch Thất nói: “Nhìn rõ sớm một chút, khiến mình yên dạ yên lòng, không phải tốt hơn à.” Đường Nhược nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, dù sao cuộc sống không có người nhà cũng đã trải qua nhiều năm rồi, hôm nay ít nhất cũng không phải một mình, cho nên bỏ qua. Hai người cũng nghĩ tới việc đi siêu thị trực tiếp mua chút hạt giống, nhưng từ lúc hạt giống nảy mầm đến khi có kết quả, cũng không biết cần bao nhiêu thời gian, nên trực tiếp đi tới chợ hoa và cây cảnh ở ngoại thành mua cây thành phẩm dời tới đó gieo trồng đi. Đến giữa trưa, hai người mới tới chợ hoa và cây cảnh, nếu là bình thường thì đi ô-tô tới đây cũng chỉ một giờ, hiện tại trên đường tương đối nhiều vấn đề cho nên tốn gần hai giờ. Chợ hoa và cây cảnh đã đóng cửa hoặc hôm nay chưa từng mở cửa, lấy ống nhòm ra nhìn bốn phía, cũng không thấy người, Bạch Thất nói thẳng: “Lấy được cây giống đầy không gian rồi chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.” Đường Nhược gật đầu, cầm lấy xẻng công binh thật dài đi vào trong nhà kính. Bạch Thất tay cầm xẻng công binh vẫn theo thật sát phía sau Đường Nhược. Lúc trước Đường Nhược ngồi ở ghế lái phụ xem trên điện thoại Bạch Thất, đã xem xét các loại cây giống hoa quả, cho nên hiện tại vừa nhìn thấy toàn cây là cây mà cũng có thể phân biệt ra được mấy loại. Mục tiêu của bọn họ đều là cây táo, cây lê cao ngang người, bởi vì sợ cây quá lớn, đến lúc đó Đường Nhược không thể nhổ qua trồng trong không gian được. Lấy vài cây táo, cây lê, bọn họ đổi nhà kính khác tìm. Kế tiếp là dâu tây, cây nho, đến cả thanh long cũng thu thập hết. Lúc cảm thấy không gian hai trăm mét vuông đã chật đầy thì hai người mới quyết định trở về. Nhưng lúc Đường Nhược vừa có thể bước ra khỏi nhà kính một bước thì có một bóng đen đánh tới. “Cẩn thận.” Bạch Thất phản ứng nhanh chóng, trực tiếp ôm Đường Nhược xoay qua, một cái xẻng vung tới. Thứ tập kích họ quả nhiên là Zombie, lộ ra khuôn mặt hư thối, hai mắt trắng bệch, làn da thối rữa trên mặt nhiều nếp nhăn bong tróc, nhìn từ bộ đồ, có lẽ là nhân viên làm việc nơi này. Đường Nhược đứng ngơ ngác bên cạnh Bạch Thất, nhìn Bạch Thất dùng sức đập đầu Zombie, giải quyết con Zombie kia mà lòng vẫn còn sợ hãi rồi nắm chặt tay của mình nói, “Tôi, lần sau nhất định tôi sẽ cẩn thận không phân tâm chút nào hết.” Bạch Thất lấy ống nhòm ra quan sát bốn phía, phát hiện không tìm được thân ảnh Zombie khác trừ tên này, cũng mới yên lòng. Nhìn thấy gương mặt Đường Nhược tái nhợt, vỗ vỗ mặt của cô, từ tốn nói: “Được, lần sau nhớ phải đi đằng sau tôi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang