[Dịch]Tận Thế Song Sủng - Sưu tầm
Chương 13 : Ngủ
Ngày đăng: 18:15 15-05-2018
                                            .
                                    
             Đường Nhược há miệng, nhắc tới cái đề tài này trong lòng cô có chút  áy náy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Người nhà tôi thì sao?”
Mình đã chiếm lấy thân thể người khác, rốt cuộc cũng nên thực hiện  một chút nghĩa vụ của người ta chứ, nói thí dụ như hiếu kính cha mẹ,  thực hành trách nhiệm của người vợ. . . . . . Chuyện vợ chồng này để một  bên. Vẫn còn dư lại phần cha mẹ trưởng bối.
Bạch Thất suy nghĩ một chút, nói: “Cô vẫn còn mẹ kế cả ngày nghĩ cách  mưu hại, cùng một người cha lạnh nhạt cả ngày ăn chơi đàng điếm bên  ngoài, còn có hai chị gái và em trai mẹ kế sinh mỗi ngày muốn tranh đoạt  gia sản với cô, cô muốn tìm người nào?”
Đường Nhược: “. . . . . .”
Quên đi, nghe chừng thực sự chẳng cần tìm đâu.
Rửa bát xong, lại múc mỗi người một chén canh táo đỏ óc chó đậu phộng  cho nhẹ dạ dày, Đường Nhược ngồi yên xem ti vi, nhấn rất nhiều kênh,  trừ tin tức, đều không còn cái gì khác, mà tin tức cũng chẳng qua là lặp  lại nội dung đã truyền bá lúc trước. Cho nên cô bèn chạy đến phòng bếp  chuẩn bị đồ ăn, dù sao trong không gian có nhiều chỗ trống, làm nhiều  chút cũng sẽ không bị hỏng. Cô làm hơn một giờ, cảm giác đầu mình có  chút choáng váng, dọn dẹp qua loa một chút, đã muốn đi tắm rồi ngủ.
Nói đến ngủ, Đường Nhược mới nhớ tới, ngay lập tức chạy lên dạo qua một vòng.
Lúc xuống dưới mặt có chút đen: “Cả nhà anh chỉ một căn phòng một giường, buổi tối tôi ngủ ở đâu?”
Lúc này Bạch Thất mới nhớ ra, chuyện mình từng vì từ chối một đứa em  họ cố tình gây sự, phá phòng khách duy nhất, đổi thành phòng tập thể  thao.
Đường Nhược nhìn ánh mắt Bạch Thất liếc về hướng ghế sa lon.
Cô bèn nhìn qua khoảng cách giữa ghế sa lon với cửa lớn, nghĩ đến  tình huống mình ngủ ở trên ghế sa lon, nửa đêm nếu có Zombie phá cửa vào  được đây. Lập tức lắc đầu nói: “Tôi ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ ghế sa  lon, chăn anh cứ lấy đi, tự tôi lo được cho bản thân.”
Bạch Thất cũng không có vấn đề gì, ba năm tận thế, chỗ ngủ còn không tốt bằng ghế sa lon, chỉ có có chăn đã là tốt rồi.
Như thế, Đường Nhược yên tâm thoải mái đi lên lầu tắm. . . . . .
Khi Bạch Thất ngẩng đầu lên từ điện thoại di động, trời đã hoàn toàn  đen lại, bây giờ là bắt đầu tận thế, khoảng bốn giờ cũng đã tối rồi. Anh  nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mới đi qua  kiểm tra cửa sổ một lần, mới phát hiện Đường Nhược lên lầu  hơn bốn  tiếng rồi.
Chẳng lẽ ngủ? Vậy hẳn cũng nên đưa chăn cho tôi chứ.
Bạch Thất nhìn qua ghế sa lon, quyết đoán đi lên lầu lấy chăn.
Lên lầu lại phát hiện trên giường không có ai, cho nên Bạch Thất nhanh chóng đi tới phòng tắm.
Quả nhiên, Đường Nhược ngâm nước trong bồn tắm ngủ thiếp đi.
Một ngày tinh thần khẩn trương dễ dàng khiến người ta thư giãn sau khi kiệt sức.
Đối với việc thả lỏng này, ngủ thiếp đi cũng có thể tha thứ được.
Nhưng là. . . . . .
Vì sao không đợi mặc quần áo vào rồi hẵng ngủ!
Ôm Đường Nhược từ bồn tắm lớn lên, nghĩ cách giúp cô nằm trên giường.  Lúc tay đụng phải thân thể cô, mới phát hiện thân mình Đường Nhược nóng  hổi. Bạch Thất ngây ra một lúc, nhanh chóng đặt tay lên trán cô, “Quả  nhiên là phát sốt rồi.”
Đối mặt Đường Nhược phát sốt không biết gì, Bạch Thất không có bất kỳ  ý nghĩ gì khác, anh cảm thấy đây chính là điềm báo Đường Nhược thức  tỉnh dị năng. Chỉ là đối với ‘ dị năng không gian ’ lúc trước Bạch Thất  cũng có chút kỳ quái. Tuy kỳ quái nhưng Bạch Thất cũng không đi nghiên  cứu xem rốt cuộc làm sao cô nghĩ cách dẫn ra dị năng, đoán chừng dù có  hỏi Đường Nhược thì  bản thân cô cũng không giải thích được.
Cũng may nơi này đồ dùng giặt rửa không thiếu, trực tiếp dùng khăn tắm bọc lại, Bạch Thất ôm người đi ra ngoài.
Sau khi đặt cô ở trên giường, mới phát hiện đôi tay cô đã sưng hẳn lên.
Lục lục hòm thuốc, cũng tìm được một hộp thuốc mỡ mát lạnh, thoa vào bàn tay cô.
Sau khi làm mọi thứ xong xuôi, Bạch Thất phát hiện đầu mình cũng bắt  đầu có chút mơ hồ, đưa tay sờ sờ, phát hiện mình cũng đã bắt đầu phát  sốt nhẹ.
Nhìn chung quanh căn phòng lớn một vòng, gian phòng này rất lớn, cơ  hồ cả lầu hai đều thông thành một gian phòng, kết hợp với thư phòng,  phòng tập thể thao, phòng giữ quần áo, phòng vệ sinh . . . . .
Nhưng cũng chỉ có một giường, mà ghế sa lon lầu dưới không có chăn!
Bạch Thất vén chăn lên cũng lần vào giữa giường. Hiện tại mặc dù là  tháng tám, nhưng sau khi tận thế thì nhiệt độ biến hóa đã không còn  giống như lúc trước, nhất là nhiệt độ ban đêm thoáng cái đã hạ xuống cực  thấp.
Dưới tình huống không có chăn cùng nệm, Bạch Thất cũng sẽ không lấy mình ra đùa.
Tại sao phải đùa giỡn với tính mạng của mình để phòng bị cho một đôi nam nữ đã đính hôn.
Hơn nữa, anh đã quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận đùa bỡn lưu manh Đường Nhược rồi!
Đường Nhược lại bắt đầu nằm mơ rồi, trong mộng cô đứng ở giữa một  mảnh cánh đồng, cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ trong suốt.  Qua dòng suối nhỏ còn có một căn nhà ngói đỏ lớn, căn nhà lớn ước chừng  cao như ba tầng lầu vậy, chẳng qua là xung quanh đều không có cửa sổ.
Ông trời trêu đùa mình à!
Ở tận thế cực khổ một ngày, lại xuyên qua?
Đường Nhược nhìn một chút, đi tới căn nhà bên kia.
Nếu là xuyên qua lần nữa thì cái thế giới này cũng quá nhỏ đi, bởi vì  nhìn mảnh đất này tối đa cũng chỉ lớn bằng hai mẫu đất, thêm cả căn nhà  cùng dòng suối nhỏ, nhiều lắm là lớn bằng ba mẫu đất, một thế giới bằng  ba mẫu thì quá nhỏ.
Đường Nhược lội qua dòng suối nhỏ, phát hiện nước ở nơi này vô cùng  trong suốt mát mẻ, múc nước lên một ngụm nhỏ, phát hiện mùi vị hết sức  ngọt.
Qua dòng suối nhỏ, tiến tới trước mặt căn nhà lớn ngói đỏ, vòng một  vòng mới phát hiện bên cạnh có cánh cửa nhỏ, gõ, sau đó cửa liền tự động  mở ra.
Đường Nhược: “. . . . . .”
Kể từ khi xuyên vào tận thế một ngày, cô có cảm giác tâm mình cường  đại hơn khá nhiều, đối với loại cửa tự động mở ra kỳ dị này đã không còn  sợ hãi nữa.
Đi vào giữa căn nhà lớn liếc mắt một, lúc này Đường Nhược mới hoàn toàn bị dọa cho sợ ngây người.
Trong căn nhà lớn đổ đầy đồ ngổn ngang lộn xộn, mà đống đồ vật này  đều tương đối nhìn quen mắt, bởi vì đều là chiến lợi phẩm buổi sáng  Đường Nhược càn quét được.
Thì ra là đang ở kho hàng trong không gian của chính mình.
Đường Nhược nhìn kho hàng tràn đầy ba tầng lầu, có chút im lặng còn  có chút vô lực, nghĩ cứ ném nó lại như vậy, Đường Nhược có chứng thích  sạch sẽ nhìn không được tình trạng này, còn sắp xếp lại sao, cô lại cảm  thấy mình nhất định sẽ mệt chết ở chỗ này.
Hay là lại ra dòng suối để bình tĩnh chút đi.
Nếu như có thể sử dụng ý niệm thì tốt quá rồi.
“Đúng vậy , ý niệm.” Nếu đồ bỏ vào lấy ra có thể sử dụng ý niệm để  khống chế, vậy thì làm sao lại không thể dùng ý niệm khống chế trong kho  hàng của chính mình đây.
Đường Nhược nhanh chóng nhắm mắt lại dùng ý niệm phân biệt thu xếp lại.
Thực phẩm đều để ở một khu vực, đồ dùng rửa mặt để ở một khu vực, công cụ… cũng để ở một khu vực. . . . . .
Quả nhiên, đồ vật trong kho hàng cũng theo ý niệm của cô mà tự di chuyển.
Thu dọn một lát, hết thảy đều được chuẩn bị ngăn nắp. Sau khi tính  toán, Đường Nhược phát hiện không gian trong kho hàng còn thừa ra ước  chừng hơn hai trăm thước vuông. Nhìn mấy giá hàng hóa bên cạnh khu thực  phẩm nhập khẩu, cô cảm thấy ngày mai có thể đặt món ăn đã nấu chín ở  trên kệ hàng cho dễ lấy.
Thu xếp xong kho hàng, lại đi ra ngoài ngắm đất đai của mình, nhìn  một lập tức phát hiện đất đai này là loại đất gì, dùng xẻng công binh  lấy từ trong nhà đào đào trên vùng cây cỏ rậm rạp, đào ra một củ cải rất  lớn. Củ cải tựa hồ được trồng trong thời gian rất lâu rồi, cái đầu lớn  vô cùng, mà lại trắng trong suốt.
Ngửi ngửi, lại lấy thìa bạc cắm vào, đợi thật lâu, phát hiện cái thìa  này không bị biến đen, mới dám đặt trên khóe miệng cắn một miếng nhỏ.  Củ cải này có mùi vị càng trong lành hơn củ cải mua trong thành phố.
Cho nên Đường Nhược lại lấy ra một chiếc xe ba gác từ trong kho hàng, bắt đầu đào củ cải một đêm. . . . . .
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện