[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)

Chương 9 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 9 Có con trai Hạo Ngọc Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon

Người đăng: kameleon

.
Hồi 9 - Có con trai Hạo Ngọc ------------------------------------------------ Năm nay đã là năm thứ tư Đại Ngọc ra đời. Tháng sáu. Ý chỉ bổ nhiệm Lâm Như Hải làm Tuần Diêm Ngự Sử Dương Châu theo như lời Bắc Tĩnh Vương lúc bấy giờ rốt cuộc đã hạ xuống, mà Thủy Dung cũng sống ở Cô Tô hơn một năm, Thủy Trạch cũng dừng lại ở Lâm phủ nhiều hơn mấy ngày. Ngày này, mới sáng sớm đã có người đến Lâm phủ tuyên đọc ý chỉ, chính là Đới Quyền trước đây theo hoàng đế tới. Đới Quyền đến đây, thứ nhất vì tuyên đọc ý chỉ, thứ hai là đi theo Thủy Dung thế tử Bắc Tĩnh Vương hồi kinh, kỳ thực lén lút tới vì hộ tống Thủy Trạch che giấu tai mắt người mà thôi. Mãi cho tới lúc biệt ly. Thủy Trạch vẫn y như cũ một dạng lạnh như băng, chỉ là ở sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia đau khổ tiết lộ tâm tình của hắn. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Đại Ngọc, ôn nhu nói: "Đại nhi ngoan, đừng khóc. Trạch ca ca chỉ về nhà thăm phụ thân, không bao lâu sẽ trở về cùng Đại nhi đi Hàn Sơn tự gõ chuông." Đại Ngọc đôi mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn Thủy Trạch, nức nở nói: "Ca ca gạt người, khẳng định đi trở về sẽ không cần Đại nhi nữa. Đại nhi không tin ca ca, ca ca là tên lường gạt." Thủy Dung bật cười nói: "Đại nhi, ai nói Trạch ca ca của muội gạt người, Dung ca ca cam đoan, sau đó nhất định mang Trạch ca ca về cho muội, có được hay không?" Đại Ngọc hai mắt sưng đỏ, khản giọng nói: "Hai người các ngươi đều là đồ tồi, chỉ biết gạt ta, không bao giờ để ý đến các ngươi nữa." Dứt lời, đẩy ra Thủy Trạch, xoay người chạy vào trong phủ. Thủy Trạch, Thủy Dung hai người nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ và đau khổ. Chỉ thi lễ với Lâm Như Hải và Giả Mẫn, nói: "Sư phụ, sư mẫu, đồ nhi hồi kinh đây. Đại nhi, còn thỉnh sư mẫu hao tâm nhiều hơn." Giả Mẫn nâng dậy hai người, cười nói: "Đi thôi! Đại nhi là con gái của ta lẽ nào ta có thể không quản sao? Yên tâm đi, mấy ngày nữa sẽ quen thôi." Hai người không nói thêm nữa, nhìn thoáng qua hướng Đại Ngọc biến mất, dứt khoát lên ngựa đi. Đợi tiếng vó ngựa đi xa, Lâm Như Hải mới dắt vợ vào phủ, than thở: "Thiên hạ này, quá không yên ổn a!" Giả Mẫn cười nói: "Hết thảy đều sẽ khá hơn." Lâm Như Hải cười to nói: "Núi sông trùng điệp đường quanh co. Định ngày hẹn ước ai người hiểu ta? Vạn lý mây sầu chôn sao sáng. Nhân sinh có thể được mấy lần nắm lấy?" "Sương tuyết mông lung không che giấu được đôi mắt sáng nhu tình. Người ngọc thêm rượu cười hỏi: Quân có thể uống được nữa không?" Giả Mẫn nắm tay Lâm Như Hải, sâu đậm nhìn vào đôi mắt của ông. "Trước nhà tuyết trắng nhẹ phiêu giống như hồ điệp. Lãng tử giang hồ, tay nâng chén rỗng, ha hả hướng trời cao." Lâm Như Hải thâm tình trả lời yêu cầu của ái thê. Hai người nhìn nhau cười, hàm nghĩa bên trong, sợ không người có thể hiểu. -------------------------------------------------------------------------- Đại Ngọc vò xoắn khăn lụa trong tay, mắt xót đau mà nước mắt vẫn không ngừng lại được, chảy xuống khuôn mặt trơn bóng như ngọc. Giả Mẫn thở dài, cười nói: "Nha đầu ngốc, khóc gì chứ? Không phải Trạch nhi sẽ không trở lại." "Mẹ, ngài và bọn họ cùng nhau gạt Đại nhi." "Vì sao nói chúng ta gạt con ?" Đại Ngọc ngẩng đầu nhìn Giả Mẫn, nức nở nói: "Lúc Trạch ca ca nói chuyện với Đại nhi, tay đang phát run đâu, nếu không phải là gạt Đại nhi, làm sao sẽ khẩn trương như vậy chứ. Con biết, các người không muốn để cho Đại nhi thương tâm, thế nhưng...thế nhưng..." Giả Mẫn ôm Đại Ngọc, mắt hơi xót, than thở: "Con gái trí tuệ băng tuyết thông minh của ta nha!" Nằm ở trong lòng Giả Mẫn, Đại Ngọc liền đem nội tâm không muốn, thất lạc, khổ sở, toàn bộ khóc lên, nhất thời, hai mẹ con lại khóc thành một đoàn. Lâm Như Hải nghe tiếng khóc của vợ con, nhất thời nội tâm cũng hơi lên men. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trong suốt kia, tầm mắt xuyên xa nghìn vạn dặm, phảng phất thấy được một mảnh tuyết trắng xóa, nhìn đến được một thiếu niên tuấn lãng đang từ từ lớn lên ở trên núi tuyết xa xa không có người ở. Trong miệng nói lẩm bẩm: "Đàn hát lên, Thiên Sơn tuyết bay. Sương tuyết mông lung không che giấu được đôi mắt sáng nhu tình. Người ngọc thêm rượu cười hỏi: Quân có thể uống được nữa không? Trước nhà tuyết trắng nhẹ phiêu giống như hồ điệp. Lãng tử giang hồ, tay nâng chén rỗng, ha hả hướng trời cao. Mộng xa vạn dặm, nguồn sông Hoản, cùng phần thưởng kiều yến, thả hồ sen. Nguyện ước bấy lâu, du ngoạn đến chân trời, ủng mỹ nhân chỉ điểm giang sơn giống như Hán Vũ năm nào." ---------------------------------------------------------------------------------- Một mảnh nhiệt khí chậm rãi bốc hơi lên ở trong tuyết địa, nhưng hai ba thước liền hóa thành sương mù phiêu tán ở trong núi. Ở đây, là thế giới của tuyết, tuyết trắng xóa, mênh mông vô tận, nhìn so với biển cả còn rộng lớn bát ngát. Nơi sương trắng bốc lên là ôn tuyền bên trong núi tuyết, mà nhìn đến xung quanh bốn phía bờ ôn tuyền, là màu xanh lá cây duy nhất trong mảnh tuyết địa này. Bốn phía mọc đầy kỳ hoa dị thảo, rất nhiều dược thảo không có ở trên đời, ở đây tùy ý có thể thấy được. Song, người biết thế gian còn có nơi này lại lác đác không có mấy. 'Bùm', tiếng nước vang lên, một nam tử tuấn lãng từ trong nước toát ra, tóc dài đen nhánh rối tung ở sau người, trên thân còn không ngừng bốc lên nhiệt khí. Sắc mặt ửng đỏ, hô hấp hơi có chút gấp. Một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào ngồi ở bên ôn tuyền, tiện tay cầm một nhánh thảo dược bỏ vào trong miệng. Nói: "Không tệ, lần này kiên trì hơn lần trước nửa canh giờ." Nam tử sắc mặt hơi phát khổ, nói: "Sư phụ, con vẫn không thể xuống núi sao?" Lão nhân cầm dược thảo trong tay ném một cái vào nam tử, cười nói: "Muốn xuất sơn, có thể a, khi nào ngươi có thể ở trong ôn tuyền đợi đủ bẩy bẩy bốn chín ngày, thì tới nói cho ta thôi!" Dứt lời, lấy ở trong lòng ra một phong thư, nói: "Thư của lão cha ngươi." Mặc quần áo tử tế, nhận lấy thư. Nam tử cười nói: "Hôm nay, ta thật muốn nhìn xem muội tử của ta lớn lên như thế nào đây!" Lão nhân lấy ra một bức họa, đó là một đứa bé gái phấn điêu ngọc mài, mặc la quần, trên quần thêu trăm màu sắc hoa. Tuy tuổi còn nhỏ, đã lộ ra khí chất thanh tú, khiến cho người không chuyển dời ánh mắt. Đoạt lấy bức họa, nam tử hơi giận nói: "Ngài lại lấy đi bức họa của ta." "Chỉ là một bức họa, người đều là của ngươi, ta cầm bức họa có làm sao?" Lại than thở: "Nếu như đem đứa bé này đưa cho ta làm đồ đệ tốt biết bao a, tại sao lão cha của ngươi khi đó không sinh ra ngươi là đứa bé này nhỉ!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang