[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)
Chương 8 : Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 8 Trong Giả phủ Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon (kame đang là quận chúa sao chuyển sang công chúa rồi?)
Người đăng: kameleon
.
Hồi 8 - Trong Giả phủ
------------------------------------------------------------
Kinh thành. Giả phủ.
Ngày này, Vương phu nhân mọi người cùng một nhóm thiếu gia tiểu thư đang nói cười cùng Giả mẫu, Anh Ca vén mành vào, nói: "Lão thái thái, Liễn Nhị gia về rồi." Giả mẫu gật đầu: "Bảo hắn vào đây."
Không bao lâu, Giả Liễn cũng giống như những bà tử theo phía sau nâng hòm rương đi vào. Giả mẫu thấy thật nhiều hòm rương này, vui vẻ ra mặt, nhưng không thấy Giả Mẫn Đại Ngọc, nhất thời sắc mặt lại sầm xuống, hỏi: "Mẫn nhi và Đại Ngọc của ta sao không thấy tới?"
"Lão tổ tông, Lâm biểu muội thân thể yếu đuối, lại cảm phong hàn, không thể đi xa, cô nói đợi khi nào biểu muội thân thể điều trị khỏe mạnh, thì dẫn theo muội ấy cùng vào kinh thăm lão tổ tông."
"Bị bệnh? Nhưng là bị bệnh gì, thân thể không có việc gì chứ? Thương cảm Mẫn nhi của ta, gả xa kinh thành, cho đến nay, thật vất vả mới được một đứa con gái, thân thể lại không tốt, này lại như thế nào cho phải!" Dứt lời lau mấy giọt nước mắt, lại nói: "Hiện nay, Đại Ngọc có thỉnh y uống thuốc, uống thuốc gì?"
Phượng tỷ nghe, cười nói: "Thật sự lão tổ tông yêu thương Lâm cô và Lâm muội muội, lúc này không gặp được thì trong lòng nóng nảy sốt ruột hỏi Liễn nhi một đám việc lớn việc nhỏ, nếu như là gặp được, không biết có đem chúng ta những người này đều quên đến sau đầu không?"
Giả mẫu nói: "Ngươi, con khỉ này, ta thương yêu các nàng nhiều cũng là phải như vậy, Lâm cô ngươi gả xa kinh thành đã hơn hai mươi năm, mẹ con chúng ta ngăn cách nhiều năm thế này, làm sao không thương chứ? Ngươi lại ở đây nói chêm chọc cười, nghe Liễn nhi nói hết đi!"
"Lão tổ tông, nói đến việc này cũng kỳ, nghe nói Hàn Sơn tự có một hòa thượng điên, nói với Lâm cô 'Nếu muốn tiểu thư không bệnh không tai, thì phải xuất gia đi theo ông ta', dĩ nhiên cô không đồng ý, biểu muội đây là bẩm sinh thể nhược, từ lúc biết ăn cơm đã phải uống thuốc, nói là mời rất nhiều danh y, liên tục điều dưỡng, cũng không thấy tốt, hiện nay cũng chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng mà thôi!"
Nghe nói lời này, Giả mẫu lại lau một hồi lệ: "Mẫn nhi đáng thương của ta, thật vất vả mới có một đứa con gái, thân thể lại yếu ớt như vậy." Lại nói với Vương phu nhân: "Ngươi đi vào khố phòng tìm chút dược liệu, phái người đưa đi, cũng là tấm lòng của bà ngoại ta đây."
Vương phu nhân đáp: "Đây là tự nhiên, ngày hôm qua, muội muội của con phái người đưa tới một củ nhân sâm thượng hạng, thật là đúng dịp đưa đi cho Đại cô nương."
Giả mẫu gật đầu, lại nói với Uyên Ương: "Ngươi cầm thư của Mẫn nhi tới cho ta!"
Uyên Ương nói: "Lão thái thái, không thấy thư."
Giả mẫu nghe xong trong lòng máy động, nhìn về phía Giả Liễn, hỏi: "Mẫn nhi có nói vì sao không viết thư không?"
"Cháu trai cũng không biết việc này, chỉ là nghĩ đến cô rất bận rộn, nhất thời quên không kiểm tra, ngày ấy, lúc cháu đi Lâm phủ, vừa vặn gặp phải Bắc Tĩnh Vương dắt Vương phi đi chúc thọ muội muội, đồng thời hoàng thượng phái người đến tặng lễ. Cửa chính Lâm phủ mở rộng ra, thế nhưng ngay cả chí tôn Bắc Tĩnh Vương gia cũng phải đi vào bằng cửa bên."
Giả mẫu cười nói: "Tổ tiên của Lâm dượng ngươi bốn đời liệt hầu, vả lại hắn cùng với đương kim hoàng thượng quan hệ thân thiết, bảng hiệu Lâm gia thực là Thánh tổ ban tặng. Tất nhiên cửa chính đó không thể tùy tiện mở."
Phượng tỷ tinh quái nói: "Thế nhưng lão tổ tông thật có phúc khí nhé, sinh nhật Lâm muội muội, không chỉ có Vương gia tự mình đi, ngay cả hoàng thượng cũng phái người tặng lễ, đấy chính là thể diện thật lớn a!"
"Ngươi con khỉ bướng bỉnh, Lâm muội muội ngươi được phong Hòa Thạc quận chúa, nhưng thực hưởng bổng lộc Cố Luân công chúa, dĩ nhiên là nhận lễ Cố Luân công chúa, ngươi nhìn một cái, hiện nay trong kinh thành chúng ta, ngoại trừ con gái của hoàng hậu nương nương được phong Cố Luân công chúa, có công chúa, quận chúa nào lại có vinh quang như thế?"
Phượng tỷ cười duyên nói: "Hai năm trước đây, cháu ở nhà nghe nói hoàng thượng phong một công chúa, không ngờ tới chính là Lâm muội muội, như thế thật tốt, còn không phải đã dính phúc của lão tổ tông."
Giả mẫu cười nói: "Hôm nay ngươi miệng ngọt thế, sẽ không phải vì Liễn nhi trở về. Sợ ta lại phái hắn đi ra ngoài hả?"
Phượng tỷ mặt đỏ lên, nói: "Lão tổ tông cũng nói những lời không đứng đắn này, cháu sợ gì chứ, đi theo bên người lão tổ tông mới tốt đâu, hôm nay cháu xem Lâm cô tặng tới nhiều đồ như thế này, lão tổ tông sẽ cho cháu một hai thứ nhỉ."
Nguyên lai là nhìn trúng đồ vật của ta, cô ngươi sao lại thiếu đồ của ngươi chứ, mà đến ngóng trông đồ của lão bà tử ta đây." Lại nói: "Uyên Ương, ngươi liền án theo cái thẻ phân phát ra đi, hôm nay cũng mệt mỏi, Liễn nhi, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi thôi!"
Lúc này mọi người mới đứng dậy xin cáo lui.
Giả mẫu than thở, hiện tại Mẫn nhi đúng là cùng ta ly tâm rồi, cho dù bận rộn đến mấy, thư gửi cho mẹ già ta đây làm sao sẽ quên được?
--------------------------------------------------------------------------
Trong phòng Phượng tỷ.
"Lâm muội muội này vinh quang như thế, trách không được lão tổ tông ngóng trông phái người đi đến tặng lễ. Nghe nói Lâm cô chính là tài nữ đệ nhất kinh thành, lời này có thật không?"
Giả Liễn cởi áo khoác ngoài, cười nói: "Ngươi biết cái gì, ta coi Lâm phủ đấy mới thực là đại gia. Nhà của chúng ta liền tính cái gì, Lâm muội muội thế mới là đại gia thiên kim tiểu thư, xứng đáng phong làm công chúa tôn sư." (kame: đang là quận chúa sao chuyển sang công chúa rồi?...)
Nói xong, lại cảm tưởng nói một hồi tới ngày ấy nhìn thấy Đại Ngọc, than thở: "Ngươi tự phụ xinh đẹp, ta thấy nếu như gặp được Lâm muội muội, mấy người các ngươi đây xách giày cho nàng cũng không xứng."
Phượng tỷ cười nói: "Ngươi gặp qua người còn không ít? Nhưng vẫn chưa nghe thấy ngươi nói đến người nào như thế, vậy ngươi nói, Đại muội muội so với Lâm muội muội thì như thế nào?"
Giả Liễn cười nhạo nói: "Lâm muội muội thật giống một tiên tử, nếu ngươi nhìn thấy, thì sẽ hiểu được thế gian không có mỹ nữ nữa, Đại muội muội thì thế nào, ngay cả nha hoàn bên người Lâm muội muội cũng cực xinh đẹp, những người này trong phủ chúng ta, người nào so được với Lâm muội muội?
Bảo Thoa con gái của dì ta đâu? Năm trước theo dì vào phủ, ngươi cũng nhìn thấy, chớ nói năm nay bộ dáng Lâm muội muội mới được mấy tuổi, liền có mỹ mạo như thế, Tiết biểu muội kia của ta cũng được tính là tài nữ của Kim Lăng."
Trong nhà chúng ta, Đại muội muội, Tam muội muội, Sử muội muội, lại thêm Tiết muội muội của ngươi, mà trong đó Tiết muội muội của ngươi cũng chỉ coi là xinh đẹp hơn một chút, nhưng so với Lâm muội muội vẫn không bằng được."
Nghe ngươi nói như thế, ta thật sự muốn đi Cô Tô ngay lập tức, đi gặp Lâm muội muội xem."
Giả Liễn ôm Phượng tỷ nằm thẳng phía trên giường, nói: "Sẽ có cơ hội cho người gặp, đợi đến cô dẫn theo muội muội vào kinh, còn sợ không nhìn thấy?"
Phượng tỷ cười nói: "Ngươi xác định cô sẽ mang muội muội vào kinh? Ta thấy chưa chắc đâu. Nghe ý tứ của lão thái thái muốn định thân cho Bảo Ngọc và Lâm muội muội, nhưng thái thái lại nhìn trúng Tiết gia muội muội, cứ chờ mà xem, về sau trong nhà chúng ta sẽ thật náo nhiệt nha!."
Hương liêm vừa rơi xuống, Giả Liễn nói: "Quản nhiều chuyện đó làm gì, ta xem chưa hẳn đều có thể như nguyện."
Ngoài trướng nến đỏ từ từ tắt rụi... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện