[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)

Chương 6 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 6 Người Giả phủ tới Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon (tiêu chí = nhãn mác nhãn hiệu) (gia tộc thi thư hàn mặc = ý nói gia tộc có học thi từ sách vở bút mực tranh họa thư pháp đầy đủ hết) (ý nói Giả gia thật sự giàu có xây

Người đăng: kameleon

.
Hồi 6 - Người Giả phủ đến -------------------------------------------------------------------------------------------- Bên này Thủy Trạch dẫn theo Đại Ngọc đi chơi vui vẻ một ngày đêm. Bên kia, ngay từ tháng trước, Giả mẫu đã phái Giả Liễn mang theo một đống đồ chơi tới tặng cho Đại Ngọc, còn tha thiết dặn dò Giả Liễn tốt nhất có thể mời được Giả Mẫn dẫn theo Đại Ngọc về kinh. Mỗi năm sinh nhật Đại Ngọc, hoàng đế và Bắc Tĩnh Vương đều đem đồ chơi đến cho Đại Ngọc. Giả Liễn mang theo một đám phó tỳ đi đến Lâm phủ lúc, thấy cửa chính Lâm phủ mở rộng, một đám người khênh đồ nối đuôi nhau đi vào, Giả Liễn cũng liền dẫn người chạy tới, nào biết lúc vào cửa thì bị quản gia ngăn lại. Nhìn thấy tiêu chí trên hòm rương của bọn họ (tiêu chí = nhãn mác, nhãn hiệu), tự biết là người Giả phủ đến. Chỉ cười nói: "Không biết vị nào của Giả phủ?" Giả Liễn thấy chỉ là một quản gia, chỉnh thái độ, nói: "Hôm nay là sinh nhật Lâm gia biểu muội, ta phụng mệnh lão thái thái tới tặng một ít đồ chơi, nhanh mang ta ra mắt cô dượng." Lâm quản gia cười nói: "Giả công tử đi đến Cô Tô, sợ là không biết, cửa chính Lâm gia đây, hôm nay công tử không thể đi vào." Giả Liễn cả giận nói: "Cẩu nô tài, vì sao Liễn nhị gia ta không thể đi vào cửa chính của Lâm phủ ngươi? Ta đường đường hậu nhân Quốc công, ta lại phải đi vào cửa bên của ngươi phải không?" Quản gia cười nhạt nói: "Công tử chẳng biết, trên cửa chính của Lâm phủ ta treo cao bảng này, đó là Thái Tổ ban tặng, chớ nói nhị gia, chính là Quốc công gia đích thân đến, sợ cũng không vào được." Giả Liễn sửng sốt, việc này cũng chưa bao giờ nghe qua Giả mẫu nói tới, nên nói: "Thế mới vừa rồi là ai?" Lâm quản gia làm động tác khom người nói: "Vừa nãy đó là thánh chỉ của đương kim hoàng thượng, tặng thọ lễ cho quận chúa." Giả Liễn nghe thấy thế trong lòng không khỏi than thở: Trách không được lão thái thái nói Lâm gia vinh sủng không người có thể bì, giờ mới chỉ là sinh nhật Lâm gia biểu muội, trước mắt đã có tặng lễ phô trương như thế, làm sao có thể không nịnh nọt đâu. Trong lòng càng thêm kiên định gấp rút tìm cách bám vào cây đại thụ Lâm gia này. Lập tức sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, cung kính nói: "Là tiểu tử không biết chuyện. Nhưng tất cả những thứ này của chúng ta đều là lão thái thái trông ngóng đưa tới cho Lâm muội muội làm đồ chơi, kính nhờ Lâm quản gia dàn xếp." "Nhân nhi, dẫn đường đi này!" Gọi đến một gã sai vặt, lệnh hắn dẫn theo Giả Liễn đi về phía cửa bên, tự mình đóng cửa dẫn mọi người vào phủ. Đi về phía tây cửa chính, chỗ cửa bên kia thấy hết sức chật tự, trong lòng Giả Liễn than thở: Lâm gia quả thật không tầm thường. Sớm có người của Lâm phủ dẫn một đám gã sai vặt ở cửa bên mượn xem bái thiếp của người tới, cùng đợi trong phủ truyền mệnh lệnh tới mới có thể cho người vào phủ. Lâm phủ nghiêm ngặt, tuy Giả Liễn từ nhỏ sống ở Giả phủ cũng chưa từng lĩnh hội qua. Tưởng Giả phủ kia xưa nay cũng có xưng hô "Nhà giàu sống xa hoa, gia tộc thi thư hàn mặc" (gia tộc thi thư hàn mặc = ý nói gia tộc có học thi từ sách vở bút mực tranh họa thư pháp đầy đủ hết) , bởi vì trước kia đi theo tổ tiên Thủy gia có công dựng nước, một nhà hai người họ Giả được phong Quốc công, người đời tán tụng Ninh Vinh nhị công vinh quang làm sao, đó chính là Giả gia tứ đại bùa hộ quan ở Kim Lăng được xưng là: "Giả không giả, bạch ngọc vi đường kim tố mã." (ý nói Giả gia thật sự giàu có, xây nhà bằng ngọc, vàng đúc thành ngựa) Giả phủ một nhà vinh quang, tiếp nối đến nay đã là đời thứ tư rồi, Giả Liễn đây chính là con trai của Giả Xá đại phòng trong Vinh Quốc phủ, cùng bối phận với Giả Trân của Ninh phủ. Ninh phủ đứng vị trí trưởng tộc, hôm nay Giả Kính cha của Giả Trân một lòng một dạ đầu trú vào cầu đạo luyện đan, vị trí tộc trưởng này của dòng họ Giả gia đã có Giả Trân kế thừa. Giả Sử thị tuy là trưởng bối, nhưng cũng không tiện quản thúc Giả Trân, Ninh phủ đây liền do một mình Giả Trân làm rối loạn tận trời. Về sau cứ thế gây ra chuyện "Lên tro", đã hại một người như kim như ngọc. Những này đều nói sau. Một bên Giả Liễn đang nghĩ phải như thế nào để tiếp cận lấy lòng Lâm phủ, chủ yếu nhất là nếu có thể dẫn theo Giả Mẫn và Đại Ngọc về kinh, hiển nhiên càng thêm thân mật gắn bó. Nghĩ đến Giả mẫu một lòng muốn cho Bảo Ngọc cùng Lâm gia biểu muội kết thân, lúc này xem ra, ánh mắt của Giả mẫu chính là không sai. Nhưng người cô của Vương Hy Phượng vợ của mình, phu nhân của Giả Chính, mẫu thân của Bảo Ngọc lại cực kỳ không thích, mặc dù nghe đến Đại Ngọc được phong làm Hòa Thạc quận chúa. Nhưng đối với Giả Mẫn, Vương phu nhân vẫn cực kỳ đố kỵ, làm sao có thể để con gái của cô gả cho Bảo Ngọc đâu. Trong lòng Vương phu nhân người được chọn làm con dâu chính con gái của muội muội bà ta, năm nay năm tuổi, tuổi còn nhỏ đã có thái độ đoan trang. Ngày xưa chính bởi vì Giả Mẫn phong lưu thướt tha đem Vương gia bà ta đánh vào nơi vạn kiếp bất phục (vạn kiếp bất phục = muôn đời muôn kiếp không trở lại được), làm sao bà ta sẽ chấp nhận được Đại Ngọc. Đã ngầm gửi thư truyền tin cho muội muội Tiết Vương thị, đã có ý để cho Bảo Ngọc và Bảo Thoa kết thân. Tiết phu nhân nhận được tin sau, lập tức phái người chế tạo một cái kim tỏa, lệnh Bảo Thoa đeo vào, nói là một hòa thượng cho, phải có ngọc mới có thể sánh đôi. Từ đó về sau, ở đất Kim Lăng thanh danh của Bảo Thoa cũng từ từ vang dội lên. Bên này Giả Liễn đang suy nghĩ, lại nghe Lâm Nhân ở bên nói: Lão gia, phu nhân. Không khỏi nhìn lại, đã thấy Lâm Như Hải dẫn theo Giả Mẫn đi về phía sau mình, hai người đều mặc thanh y, tự thành bộ dạng thướt tha ngạo nghễ thế gian. Ánh mắt nhìn theo hai người, nhìn thấy người đến, không khỏi cả kinh, thầm nghĩ trong lòng: Làm sao người này cũng tới? Trong lúc nghĩ ngợi, liền theo mọi người cùng quỳ bái xuống nói: "Ra mắt Vương gia, Vương phi." Người tới chính là Bắc Tĩnh Vương và vợ con ông ta. Bắc Tĩnh Vương giọng nói hùng hậu cười lớn: "Bản vương chỉ lấy thân phận huynh đệ tới gặp Lâm huynh, mọi người không cần giữ lễ tiết." Nói xong, liền đi cùng Lâm Như Hải Giả Mẫn vào phủ. Hai người vừa đi vừa cười chuyện trò, những điều Giả Liễn kinh ngạc từ trước đến nay cộng lại cũng không nhiều bằng một ngày hôm nay. Bắc Tĩnh Vương cười nói: "Như Hải a, nếu biết trước hoàng huynh của ta chơi một chiêu này, ta sẽ nghe lời của hắn, mang đồ vật cho Đại nhi. Nếu không phải hai năm trước đến tuyên chỉ, đời này của ta cũng không biết lúc nào có thể vào cửa chính của Lâm gia ngươi, thật đáng tiếc, hôm nay lại uổng công bỏ lỡ cơ hội tốt này." Lâm Như Hải cũng cười nói: "Đấy là vấn đề của ngươi, nếu muốn vào cửa Lâm gia ta, không bằng ngươi thỉnh một phần chỉ, sau đó tùy thời đều mở rộng cửa hầu ngươi." Bắc Tĩnh Vương cười nói: "Rồi sẽ có một ngày như vậy." Nói xong, nháy mắt với Lâm Như Hải, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Lâm Như Hải cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. "..." Hai người thanh âm từ từ đi xa, Giả Liễn một bên trong lòng không biết đã thầm thở dài bao nhiêu lần, lại nghe thấy Lâm Nhân nói: "Giả nhị gia, phu nhân mời vào phủ." Dứt lời, đồ vật của Giả phủ mang đến tự có một đám gã sai vặt của Lâm gia tới khênh. Người làm của Giả phủ cũng chỉ phải đứng chờ ở chỗ người gác cổng mà thôi, chung quy không được vào cửa Lâm gia. Lâm gia không tráng lệ giống như Giả gia vậy, trái lại nơi nào cũng lộ vẻ thanh tú linh động của vùng sông nước Giang Nam. Giả Mẫn ngồi ngay ngắn ở chủ vị, tay cầm thư Giả mẫu chính tay viết, thấy Giả Liễn tới, lạnh nhạt nói: "Nghe mẫu thân nói ngươi cũng đã đón dâu rồi, làm khó ngươi mới tân hôn liền vội vã tới Cô Tô mừng thọ Hòa Uyển. Ta đã phân phó, Lâm Nhân sẽ tự dẫn ngươi đi ngỉ ngơi. Nếu đã tới, nhân tiện ở lại chơi hai ngày rồi hẵng về cũng không muộn, ta cũng tốt chuẩn bị một ít đồ vật cho ngươi mang về." Không đợi Giả Liễn mở miệng, bên này Vương má má tiến đến nói: "Phu nhân, lão gia gọi ngài đó." Giả Mẫn hơi gật đầu, những thứ còn lại tự giao cho các bà tử thu xếp, liền đi về phía hậu đường. Giả Liễn chưa nói được một câu, trong lòng không khỏi nghĩ đến: Hòa Uyển kia là ai? khuê danh của Lâm muội muội không phải là Đại Ngọc sao? Lại nghĩ đến: Đúng rồi, hoàng thượng phong Lâm muội muội làm Hòa Uyển quận chúa, Hòa Uyển kia tự nhiên là hoàng gia đặt, nhưng vì sao cô muốn gọi Hòa Uyển nhỉ? Hắn nào biết rằng đó là Giả Mẫn và Lâm Hải nghĩ ra được, ở trước mặt người Giả gia, tất cả đều lấy lễ của hoàng thất, tự nhiên không gọi Đại Ngọc, chỉ hô Hòa Uyển. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang