[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)

Chương 5 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 5 Đi chơi ngày hội hoa Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon (tam sinh = ba loại súc vật dâng cúng thần linh là bò dê lợn)

Người đăng: kameleon

.
Hồi 5 - Đi chơi ngày hội hoa Người Cô Tô xưa có tập tục trồng hoa, yêu hoa, vẻn vẹn một mảnh đất Hổ Khâu đã có hai ngôi miếu Thần hoa. Mỗi khi tới ngày hôm nay mười hai tháng hai sinh nhật Thần hoa, người Cô Tô nhất là người trồng hoa đã sớm chạy đến trong miếu ăn mừng, cúng tam sinh hoa quả (tam sinh = ba loại súc vật dâng cúng thần linh là bò, dê, lợn), dâng hương đến đêm, mọi người tay cầm hoa đăng, nâng thần hoa, du hành một vòng đường núi ở Hổ Khâu, thường phải "Nháo" đến hừng đông tận hứng mới về. Đến ngày này, Đại Ngọc dậy thật sớm, mặc quần áo đâu vào đấy xong, đi thỉnh an Lâm Hải Giả Mẫn trước, nghe cha mẹ hiền hòa căn dặn xong, liền theo Thủy Trạch dẫn theo chỉ có hai người hầu tỳ nữ ra cửa. Và tất nhiên sẽ có thật nhiều người hộ vệ ở một nơi bí mật gần đó. Đại Ngọc từ nhỏ sinh ra bất phàm, lại ở chọn đồ vật đoán tương lai náo loạn một hồi như vậy, tự nhiên đã là danh nhân ở thành Cô Tô rồi. Thủy Trạch từ lúc đến Cô Tô, cũng không từng đi lại nhiều, cộng thêm khí thế lãnh ngạo trên người hắn này, ai cũng không dám đi theo chào hỏi hắn. Ngược lại tiểu Đại Ngọc từ lúc đi ra cửa, gặp gỡ dân chúng trên đường, đều được người ta gọi "Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư" đâu. Tất cả mọi người đều nhớ kỹ hôm nay là sinh nhật Đại Ngọc, cũng có rất nhiều người cầm rất nhiều đồ chơi nhỏ đưa tới tặng Đại Ngọc. Đại Ngọc không tiện phất thể diện của mọi người, chỉ tên nha đầu Tuyết Nhạn phía sau nhận lấy, tất nhiên là phải trả tiền bạc. Nếu như có người không chịu thu tiền này, thì cái miệng nhỏ nhắn phết một cái, không chịu thu thứ đó. Mọi người bất đắc dĩ, tự nhiên cũng biết Lâm Như Hải thích làm người khác vui vẻ, Lâm gia thế gia đại tộc, gia quy tất nhiên nghiêm khắc, cũng chỉ phải thu nhận bạc này. Những thứ đồ chơi này, tự nhiên Đại Ngọc không để ý, nhận lấy chỉ là tấm lòng hiền lành chất phác của người dân mà thôi. Đi qua con đường đá nhỏ, cầu Phong Kiều ở trấn cổ, đứng ở đầu cầu Phong Kiều, nâng mắt là nhìn thấy được tường vàng ngói xanh của Hàn Sơn tự nằm ở trong rừng cây xanh, trong sân những cây bách xanh mơn mởn, u tĩnh như mê cung. Năm ngoái, Đại Ngọc đi theo mẫu thân đến Hàn Sơn tự, gặp được một hòa thượng chốc đầu đi theo, một mực nói muốn hóa nàng xuất gia, mới có thể tránh qua kiếp nạn đời này. Bằng không, trừ phi cả đời không gặp người ngoài, không nghe tiếng khóc. Nhưng mà người ngoài đã sớm gặp qua, vợ chồng Như Hải năm mươi mới có cô gái này, làm sao bỏ được. Lúc đó Thủy Trạch rất là tức giận, thiếu chút nữa thì lấy kiếm liều mạng với nhau. Nào biết hòa thượng kia thấy Thủy Trạch sau liền than thở nói: "Trạch được thiên hạ, bách hoa sống lại. Nghiệt duyên chăng?" Sau đó liền lắc đầu bỏ đi, về sau cũng chưa từng gặp qua ông ta. Mọi người chỉ nói gặp phải một tên hòa thượng điên, cũng không quá mức lưu ý. Nhưng Đại Ngọc và Thủy Trạch lại ghi tạc lời của ông ta trong lòng, nay lại nhìn thấy Hàn Sơn tự, Đại Ngọc chu miệng lên, phì hơi nói: "Không biết tên hòa thượng xấu kia còn ở đó hay không?" Thủy Trạch trong lòng sợ hãi, nói: "Lẽ nào Đại nhi nghe xong hòa thượng điên nói, muốn theo hắn xuất gia phải không?" Dứt lời, lại nói: "Xuất gia rồi về sau, Đại nhi cũng không thể mặc quần áo xinh đẹp như này, phải cắt trọc tóc, những thứ Đại nhi thích ăn cũng đều không thể ăn được, canh rau rút Thái Hồ, tôm sú chim trả, củ sen non hầm của Tùng Hạc lâu, thiếu Đại nhi đi ăn, cũng không biết phải tổn thất bao nhiêu đâu." Đại Ngọc miệng chu ra, nói: "Đại nhi mới không cần xuất gia đâu, ta phải mặc quần áo xinh đẹp, muốn ăn đồ ăn ở Tùng Hạc lâu, không cần cắt trọc tóc. Làm ni cô Đại nhi sẽ biến dạng, mẫu thân nói Đại nhi là bé gái xinh đẹp, mới không thể làm ni cô nha. Trạch ca ca hư, Đại nhi không muốn để ý ngươi nữa." Nghe xong lời nói của Đại Ngọc, khóe miệng Thủy Trạch hơi cong lên, nói: "Đại nhi mới sẽ không xuất gia, nếu như ai dám để cho Đại nhi xuất gia, ta sẽ hủy đi miếu của hắn. Đại nhi luôn luôn xinh đẹp, Đại nhi của Trạch ca ca làm sao có thể xuất gia làm ni cô đâu. Hôm nay, Trạch ca ca mở tiệc chiêu đãi Đại nhi ăn đồ ở Tùng Hạc lâu, chúc mừng Đại nhi của ta đã ba tuổi rồi." Lúc này, Đại Ngọc mặt mới giãn ra, vui cười nói: "Tốt, tốt, chúc mừng Đại nhi sinh nhật. Ta muốn ăn canh rau rút Thái Hồ, tôm sú chim trả, củ sen non hầm, bánh xốp nhân táo, cháo hạt dẻ hoa quế..." Chờ Đại Ngọc nói hết, Thủy Trạch cười nói: "Được, được, được, cái gì đều y theo Đại nhi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ăn sạch Tùng Hạc lâu cũng được." Liếc mắt trừng Thủy Trạch, Đại Ngọc nói: "Lẽ nào Trạch ca ca coi Đại nhi là heo sao, làm sao có thể đem toàn bộ Tùng Hạc lâu ăn sạch sẽ hả, ta còn muốn mang khoai lang phết đường hoa quế và ngó sen hoa quế hấp chín về cho cha và mẫu thân ăn đâu." Thủy Trạch ôm lấy Đại Ngọc. Năm nay Thủy Trạch đã được mười hai tuổi, bởi vì quanh năm tập võ, tự nhiên cao to khỏe mạnh hơn người đồng lứa. Đại Ngọc thân thể mảnh mai, Thủy Trạch dễ dàng bế Đại Ngọc ở trong lòng. Nói: "Đừng nói đi nói lại thế, nếu như còn không đi, thế nhưng Tùng Hạc lâu sẽ không bán cho ngươi nữa." Đại Ngọc nghe xong, vội hỏi: "Trạch ca ca phải nhanh lên một chút nga, chúng ta phải chạy tới đầu tiên nhé." Thủy Trạch khẽ nhéo Đại Ngọc mũi, quay phía sau bảo Văn Hạo, để hắn mang theo Tuyết Nhạn. Thi triển kinh công chạy thẳng đến Tùng Hạc lâu. Tùng Hạc lâu là phẩm bài lâu năm ở Cô Tô, (phẩm bài = thương hiệu) hai ngày trước, Thủy Trạch đã dự định xong đâu đấy chỗ ngồi ăn cơm. Biết Đại Ngọc muốn tới, tất nhiên là án theo sở thích của nàng mà chuẩn bị xong sớm đồ ăn. Từ xa đã thấy Thủy Trạch dẫn theo Đại Ngọc đi đến, ông chủ tự mình nghênh tiếp, cười nói: "Cô nương đã tới, đồ ăn cũng đều chuẩn bị xong rồi. Tiểu lão nhi chúc mừng cô nương phúc thọ vô song." Đại Ngọc vui cười nói: "Chào Lâm bá, nhưng không được e ngại Đại nhi lại tới quấy rầy nha." Ông chủ Lâm chỉ cười nói: "Nào dám ngại cô nương, cô nương xinh đẹp như tiên nữ, có thể tới tiểu điếm chính là phúc khí của chúng ta đấy." Tất cả mọi người đều biết Đại Ngọc được phong quận chúa, chẳng qua Lâm gia không muốn khoe khoang, mọi người cũng thích tính tình Đại Ngọc, Đại Ngọc cũng không coi quận chúa vô ích đó là thật, chỉ coi như đùa rỡn. Mọi người cũng chỉ xưng nàng là cô nương, cũng để tránh cho việc xưng quận chúa sinh ra có phần xa cách. Thủy Trạch cũng chỉ nói: "Ta thấy vẫn nên dùng bữa sớm thôi, không phải sẽ lạnh mất." ông chủ Lâm nghe vậy vội vàng dẫn đường mang theo Thủy Trạch Đại Ngọc đi lên lầu. Đại Ngọc nhìn thấy tất cả đồ ăn đều là mình yêu thích, đã sớm thoát khỏi Thủy Trạch ôm ấp, chạy đến bên bàn, ông chủ Lâm thích nhất tính tình này của Đại Ngọc, thích cái gì chính là cái đó, chưa bao giờ cố ý che giấu. Tùng Hạc lâu của mình là tửu lâu tốt nhất Cô Tô, đây là rõ ràng, nhưng mỗi lần thấy Đại Ngọc thích như vậy, vẫn không khỏi trong lòng tự hào một phen. Thủy Trạch chỉ hơi ăn một chút, nhìn theo bộ dáng hưởng thụ của Đại Ngọc, trong lòng ấm áp tản ra. Cơm xong. Thoáng nghỉ ngơi một lát, ông chủ Lâm đã sớm gói kỹ đồ ăn Đại Ngọc muốn mang về nhà. Đại Ngọc vui cười nói: "Cảm tạ Lâm bá, lần sau Đại nhi tới còn muốn ăn đồ ăn tự tay Lâm bá làm đấy." ông chủ Lâm cười nói: "Cô nương thích là tốt rồi." Bên này Thủy Trạch tự dẫn theo Đại Ngọc trở về, cũng không biết Giả phủ lại phái một đám người tới Cô Tô làm chuyện gì... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang