[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)

Chương 4 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 4 Thiên chi kiêu tử Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon (hoa mộc cẩn là hoa dâm bụt) (tiên hiền = hiền triết đã khuất) (Được đứa con gái như này vợ chồng còn cầu gì nữa?)

Người đăng: kameleon

.
Hồi 4 - Thiên chi kiêu tử "Cha." Đại Ngọc mặc áo nhỏ mềm mại như khói lượn màu lam nhạt, váy hoa văn thêu trăm bướm vờn hoa, tóc mai uốn theo gió, cài trâm châu hoa trong tóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chóp mũi còn có mấy hạt mồ hôi. Đi theo phía sau một vị thiếu niên mới chỉ khoảng mười tuổi, mặc áo bào gấm màu mực, viền trong áo bào lộ ra chạm khắc hoa mộc cẩn màu bạc (hoa mộc cẩn là hoa dâm bụt), eo thắt đai lưng ngọc. Hắn khẩn trương nhìn theo đứa bé chạy chậm một đường phía trước, chỉ sợ sơ sẩy một cái nó liền té ngã. Nhưng đối với những người khác cũng không có gì hay sắc mặt, ngoại trừ những người có liên quan và quan hệ thân thiết với Đại Ngọc. Hầu như mọi người đều e ngại tên thiếu gia cả ngày mặt lạnh này. Người này chính là Thủy Trạch. Ngay từ lúc Đại Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai liền đã theo Bắc Tĩnh Vương đi tới Lâm phủ. Ở bên ngoài chỉ xưng là môn hạ phụ tá Bắc Tĩnh Vương, phần lớn đi theo Lâm Hải. Bình thường một ít quan lớn quý tộc sẽ ở trong tôi tớ nhà mình chọn lựa ra một số người tương đối có thiên phú đi bồi dưỡng. Hơn nữa Bắc Tĩnh Vương lại đứng đầu tứ đại quận vương, nên việc này cũng không coi là hiếm lạ. Ngay từ lúc Đại Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai, Thủy Trạch liền bị hơi thở bao hàm sự hồn nhiên của nàng hấp dẫn. Từ nhỏ ở trong thâm cung nghe những lời nịnh nọt dối trá, dù cho hoàng đế bảo hộ hắn thật tốt, nhưng rốt cuộc hắn là người kế vị trong lòng hoàng đế đã định. Như thế nào sẽ có tuổi thơ ấu giống như những đứa trẻ bình thường khác. Đã sớm biết những chuyện xấu xa ở hoàng cung, khiến cho Thủy Trạch còn tuổi nhỏ tính tình lạnh lùng hà khắc, ngoại trừ phụ mẫu ở ngoài, một nhà Bắc Tĩnh Vương, hình như sẽ không thấy qua hắn trò chuyện với người nào khác. Từ khi gặp được Đại Ngọc, bị Đại Ngọc lây nhiễm, tối thiểu Thủy Trạch có thể ở trước mặt Đại Ngọc duy trì một phần điềm đạm và lễ độ giống như công tử thế gia vậy, nhưng những cái đó cũng chỉ đối với Đại Ngọc cùng với những người quan trọng với Đại Ngọc mà nói. Tuổi trẻ Thủy Trạch trong người phải chịu kỳ vọng không chỉ có của phụ hoàng và mẫu hậu đối với mình, còn có sứ mệnh trạch bị xã tắc, với thiên hạ bá tánh. Đạo lý an bang lập quốc, văn võ, cung xạ, đạo lý bậc tiên hiền (tiên hiền = hiền triết đã khuất), những thứ này Thủy Trạch đều cần phải học. Ngay ở trên đại lễ chọn đồ vật đoán tương lai vẻ đắc ý của Đại Ngọc ngồi ở trên chiếc hòm đựng đầy bảo vật tuyên bố: "Những thứ này đều là của Ngọc nhi." Cũng chính ở trong lòng Thủy Trạch tuyên bố: "Ngọc nhi là của ta." Gặp được Đại Ngọc, Thủy Trạch dường như tươi sáng hẳn lên. Trước kia ở bên trong tường cung giàu có hoa lệ, tuy chỗ nào cũng đèn đuốc sáng trưng, nhưng hắn lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều tối tăm. Vì vậy, Thủy Trạch muốn nắm chắc Đại Ngọc, nắm tất tần tật trong tay, kẻ đui mù trông thấy được tất cả màu sắc phong phú của thế giới sau, nếu như lại trở thành người mù, loại đau khổ này là ai cũng không thể chịu đựng được. Thủy Trạch cũng không muốn một lần nữa mất đi ánh sáng. Cho nên, gần như ngoại trừ lúc ngủ, còn lại lúc nào hắn cũng ở bên cạnh Đại Ngọc. Ngay cả lúc tự luyện kiếm Thủy Trạch cũng đều rõ ràng yêu cầu Đại Ngọc phải ở trong phạm vi đường nhìn mình có thể thấy. Năm trước, lúc Đại Ngọc bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường tu dưỡng hơn tháng, thời gian đó, toàn bộ tỳ nữ trong phủ ngay cả thở mạnh cũng không dám, thận trọng làm tốt công việc của mình. Mấy tỳ nữ thiếp thân của Đại Ngọc càng hứng chịu cơn giận to lớn của Thủy Trạch. Do đó, ở trong thời gian Đại Ngọc sinh bệnh cũng không dám có chút chỉ trích Thủy Trạch vượt quá chức phận chăm sóc Đại Ngọc. Từ đó về sau, kể cả lúc Lâm Như Hải giảng bài Thủy Trạch đều kiên trì mang theo Đại Ngọc. Lâm Như Hải ôm Đại Ngọc vào trong lòng, cười hỏi: "Đã làm xong bài tập rồi?" Đại Ngọc sắp được ba tuổi, cơ thể khỏe mạnh hơn trước nhiều, ít thấy sinh bệnh. Chủ yếu nhất trong đó dĩ nhiên là Thủy Trách dốc lòng chăm sóc, đối với chuyện tình của Đại Ngọc, ngoại trừ một ít chuyện phiền phức của đàn ông ra, việc còn lại cũng không mượn tay người khác, kể cả vợ chồng Lâm Như Hải, cha mẹ ruột của Đại ngọc cũng không được. Nếu như hoàng đế nhìn đến bộ dạng Thủy Trạch cẩn thận che chở Đại Ngọc, nhất định sẽ rất kinh ngạc. Thiên gia kiêu tử từ nhỏ tính cách lạnh lùng hà khắc, tạo thành cái mác người lạ chớ gần, dĩ nhiên lại có một mặt như vậy! Tuy Đại Ngọc tuổi còn nhỏ, nhưng lại thông minh không gì sánh được, xem qua là nhớ, hiển nhiên có phong cách thi thư lễ nghi hun đúc ra tới. Lâm Như Hải tuổi bước vào bán trăm mới có đứa con gái này, cũng chưa từng có nghĩ tới nạp thiếp hoặc tìm cách để cho Giả Mẫn sinh thêm một đứa con trai nữa. Bởi vậy đối với hành vi của Thủy Trạch cũng coi như ngầm đồng ý, nuôi dạy Đại Ngọc giống như một đứa con trai. Giả Mẫn từng đối với việc ấy rất có ý kiến phản đối, nhưng mà Đại Ngọc tuy có lúc thích nổi cơn hờn dỗi trêu cợt người quanh mình, ở bên ngoài vẫn rất có cấp bậc lễ nghĩa. Người gặp không khỏi khen ngợi tiểu thư Lâm gia là tiểu thư khuê các, cô gái rất có giáo dưỡng. Hết mực lễ phép, đồng thời ngây thơ hồn nhiên khiến người yêu thích. Tất nhiên sau khi Đại Ngọc biết Giả Mẫn xuất phát từ danh môn, về nữ tử phải tam tòng tứ đức chắc hẳn có chút yêu cầu đối với mình. Toàn bộ tỳ nữ bên người đều được Giả Mẫn dạy dỗ. Đại Ngọc ở các nàng "Nhắc nhở" sau, liền trong lúc Thủy Trạch luyện kiếm cũng học những thứ bình thường nữ tử đều phải học. Nhưng mà khái niệm tam tòng tứ đức, chính là Lâm Như Hải mạnh mẽ hạ lệnh, lệnh Giả Mẫn không được đem tư tưởng đó truyền thụ cho Đại Ngọc. Lâm Như Hải ôm ái thê nói: "Mẫn nhi, ta tự biết nữ tử phải tam tòng tứ đức là đạo lý đúng đắn từ xưa truyền xuống, chính là ngay cả Mẫn nhi ngươi kỳ nữ tử dạng này cũng không khỏi rơi vào đời thường. Ta biết ngươi bởi vì chưa từng sinh hạ con trai cho Lâm gia ta mà trong lòng có điều khúc mắc, thậm chí muốn ủng hộ ta nạp thiếp. Ta đã sớm nói, mặc kệ Ngọc nhi là nam hay nữ, nó đều là huyết mạch của Lâm gia ta. Dù cho ngày sau Ngọc nhi lập gia đình sinh con, chẳng nhẽ trên người đứa bé đó liền không có máu của Lâm gia ta sao? Huyết thống cũng sẽ không nhân vì cải biến dòng họ mà tiêu vong. Ta không muốn nạp thiếp, không muốn làm nam nhân trong thế thường này, lẽ nào nương tử lại vẫn chẳng biết ý của ta? Ta không muốn ngươi dạy Ngọc nhi tam tòng tứ đức chỉ là muốn nó không bị thế tục khuôn lệ ràng buộc, nó nên được sống tự do tự tại. Mà không phải bị thế tục làm ô nhiễm, đây mới là nữ nhi của chúng ta, đấy mới phải là huyết mạch của Lâm gia ta a." Nghe những lời nói này của Lâm Như Hải, Giả Mẫn đã sớm khóc đỏ mắt, không khỏi sinh lòng cảm thán mình gả cho một nam nhân tốt. Sau đó cũng không cần phải ước thúc Đại Ngọc, chỉ cần không làm ra những chuyện khác thường, mọi chuyện đều làm theo sở thích của bản thân Đại Ngọc. Cũng bởi vì hai vợ chồng yêu thương Đại Ngọc như vậy, mới làm cho Đại Ngọc về sau ở trong Giả phủ bị người nói là một con người tâm cao khí ngạo, hay nổi giận hờn dỗi Đại Ngọc cười nói: "Cha, chúng con sớm làm xong bài tập rồi. Vừa nãy con còn nhìn Trạch ca ca luyện kiếm nữa." Dứt lời, Đại Ngọc nhìn chằm chằm Lâm Như Hải không nháy một cái. Thấy bộ dáng này của con gái, Lâm Như Hải không khỏi phết một cái vào đỉnh mũi nhỏ xinh của Đại Ngọc, cười hỏi: "Ngươi tiểu linh tinh này, lại muốn làm cái gì?" Đại Ngọc bất mãn uốn éo người nói: "Cha xấu, ngươi mới là tiểu linh tinh nhé. Con,, con chỉ là nghĩ qua hai ngày nữa chính là ngày hội hoa, có thể được đi ra ngoài chơi hay không thôi mà." Càng nói về sau tiếng càng nhỏ, Đại Ngọc khép nép liếc nhìn Giả Mẫn, thấy sắc mặt mẹ không thay đổi, liền tràn ngập mong đợi nhìn Lâm Hải. Lâm Hải bị con gái nhìn như vậy, tuy là đại nho đương thời, cũng không khỏi mặt dày ngượng ngập, cười nói: "Ngày hội hoa chính là ngày sinh nhật Đại nhi của chúng ta, nếu muốn đi ra ngoài chơi thì đi thôi. Ngày đó Đại nhi con là lớn nhất." Đại Ngọc cao hứng ôm má Lâm Như Hải hôn một cái, nói: "Cảm tạ cha." song lại chuyển về phía Giả Mẫn nói: "Đại nhi nghe Vương ma ma nói, mẫu thân sinh ra Đại nhi thì rất đau đớn. Sinh nhật Đại nhi chính là ngày cực khổ của mẹ, bởi vậy ngày đó mẫu thân mới là lớn nhất. Mẹ cần phải cùng Đại nhi đi ra ngoài chơi nhé?" Nghe được lời nói của Đại Ngọc, trong lòng Giả Mẫn và Lâm Hải nhất thời xông ra cảm giác: "Đắc nữ như vậy, phu phụ hà cầu" (Được đứa con gái như này, vợ chồng còn cầu gì nữa?) Giả Mẫn viền mắt hơi ướt, cười nói: "Ngươi đem mẹ là loại tiểu linh tinh ngươi này ham chơi như vậy? Con tự mình cùng Trạch ca ca đi ra ngoài chơi thật vui đó là. Không cho phép nghịch ngợm lung tung; phải nghe lời Trạch ca ca." Thấy Giả Mẫn hiếm có lúc nói chuyện với mình với giọng trêu chọc như thế, Đại Ngọc mặt cười giãn ra nói: "Đại nhi nhất định đem đồ chơi thích nhất cho mẫu thân chơi." Nói xong lại hôn trên mặt Giả Mẫn và Lâm Hải mỗi người một cái. Liền từ trong lòng Lâm Hải giãy dụa đi ra, lôi kéo Thủy Trạch đi. Ban đầu thấy Đại Ngọc hôn Lâm Hải, Thủy Trạch hơi không thích, được tay nhỏ bé trắng mịn của Đại Ngọc lôi kéo, phần không hài lòng ngay lập tức liền tiêu tan hết... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang