[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)
Chương 21 : Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 21 Đại tộc sắp sụp Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon Hết quyển 1
Người đăng: kameleon
.
Hồi 21 - Đại tộc sắp sụp
----------------------------------------------------
"Mẹ, mẹ, không cần bỏ lại Đại nhi..." Đại Ngọc ngủ mê cực không an ổn, gương mặt sốt đỏ bừng, không ngừng kêu khóc. Đó là tình cảnh của Đại Ngọc lúc Giả Mẫn mới mất đi mấy ngày, mọi người cực kỳ sốt ruột, lại không dám cứ như vậy mà đánh thức nàng, thân thể vốn hơi gầy yếu, chỉ sợ đánh thức nàng, dưới tình huống này, chắc chắn sẽ nôn ra máu. Tử Yên vội nói với Xuân Tiêm: "Ngươi nhanh đi nói với điện hạ, để đại gia tới đây một chuyến, ta chỉ dùng châm nhập mạch trước, cấp cho cô nương một chút chân khí, trước để cho cô nương ngủ không lâm vào ác mộng nữa."
Tử Quyên vội đi dặn dò không thể để cho bất luận kẻ nào tiến vào Cẩm Mặc cư, phong tỏa cửa sân, nàng tự mình cầm chìa khóa, tất cả mọi người không thể ra ngoài. Xuân Tiêm thi triển kinh công, lặng lẽ ra Giả phủ. Tử Yên điểm một chút hương an thần ở trong phòng Đại Ngọc, tự mình ở bên cạnh bảo vệ. Tuyết Nhạn, Thải Nhi và Vương ma ma ba người không cho phép bất luận kẻ nào tới gần căn phòng của Đại Ngọc, tất cả công việc đều qua tay các nàng, không mượn tay người khác.
Một canh giờ trôi qua, Tử Yên đầu đầy mồ hôi, Tử Quyên cẩn thận lâu mồ hôi trên mặt Tử Yên, tiếc rằng tự nàng không giúp gì được, bản lĩnh sử dụng nghề y của Hoa gia thống nhất riêng biệt. Cho dù có người có Hoa Thần Châm có thể chữa bách bệnh, cũng không thể phát huy ra công hiệu của nó. Hoa Thần châm kết hợp với chân khí của Hoa gia mới có thể trị bách bệnh.
Xuân Tiêm cẩn thận dẫn theo Lâm Hạo Ngọc vào Cẩm Mặc cư, né qua ánh mắt mọi người, vào từ cửa sổ phía sau gian phòng của Đại Ngọc. Tử Yên nhìn thấy Lâm Hạo Ngọc tới, thở phào một hơi, nhưng cũng không dám phân tâm. Dùng ánh mắt ra hiệu mình phải thả châm ra rồi, Lâm Hạo Ngọc bước nhanh tới bên giường, để tay lên cổ tay Đại Ngọc, Tử Yên mới thả châm.
Lâm Hạo Ngọc nhíu mi, giọng nói cực kỳ phẫn nộ: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, Xuân Tiêm cũng không nói rõ ràng, Đại nhi đang khỏe mạnh tại sao lại té xỉu. Vì sao lúc này tâm thần muội ấy hỗn loạn cực điểm, nỗi lòng bất an." Tử Yên cũng nói: "Nói đến còn thật không biết là nguyên nhân gì, vốn hôm nay nghe nói bên kia người của Sử gia đến, Tứ cô nương không muốn đi gặp, nhưng cô nương lại cùng Tứ cô nương đi gặp Sử gia cô nương đó, vốn vẫn tốt, lúc Sử cô nương tiến lên chào cô nương, đột nhiên cô nương hôn mê. Bốn người chúng ta đứng gần cô nương, không thấy có gì, Sử cô nương cũng chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ bé mà thôi, không dùng cái gì ngáng chân, ta bắt mạch cho cô nương cũng vẫn giống như mỗi ngày trước đây. Nhưng hiện tại không biết là nguyên nhân gì."
Nghe xong lời này, Lâm Hạo Ngọc càng phát không hiểu, nhân tiện nói: "Lúc đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao sẽ như vậy, đem mỗi câu nói của bọn họ nói lại cho ta nghe, biểu tình của mỗi người lại như thế nào." Tử Quyên liền tỉ mỉ nói đến tình cảnh lúc ấy. Thân thể của Đại Ngọc co rúm lại một hồi, "Mẹ, mẹ, không cần, không cần bỏ lại Đại nhi."
"A, máu, máu, thật nhiều máu. Làm sao bây giờ, cha, mẹ chảy máu, cha. Mẹ, không cần...Mẹ..."
"Máu, máu gì? A, ta biết rồi." Xuân Tiêm nói lớn giọng. Mấy người liền lo lắng nhìn nàng. Lâm Hạo Ngọc truyền thật nhiều chân khí cho Đại Ngọc, để cho nàng an ổn chút. Nhân tiện Xuân Tiêm nói: "Lúc thái thái mất ói ra mấy búng máu, khi đó cô nương cũng là như thế này, đêm hôm đó là ta gác đêm, cô nương cũng kêu to như vậy, chắc là gặp ác mộng rồi."
Hít sâu một hơi, nói tiếp: "Trong ngày thường cô nương cực không thích Bảo nhị gia kia, thứ nhất cô nương nói hắn không có thể thống gì, quá lông bông, còn có một cái đó là, ngày ấy đến Giả phủ, cô nương nói với chúng ta, hiện tại nàng đang ở trong hiếu, tuy nói đều không phải ở nhà mình, nhưng đã là nhà bà ngoại, mặc hồng y đó là cực không hiểu quy củ, về sau nghe người ta nói Bảo nhị gia rất thích màu sắc tươi đẹp, để cho hắn mặc hơi mộc mạc chút hắn liền làm ầm ĩ, sở dĩ mọi người cũng không chú ý đến cô nương vẫn ở trong hiếu, chỉ nghĩ là ở nhà bà ngoại, lại không thường gặp Bảo nhị gia, mỗi khi hắn tới tìm cô nương, luôn bị chúng ta ngăn ở ngoài, cô nương cũng sẽ không quản. Nhưng hôm nay người của Sử gia cũng mặc một thân xiêm y đỏ chót, giống như Bảo nhị gia, rất nhức mắt. Cô nương lúc mới vào phòng thì có chút hoảng hốt, nghĩ đến chắc là như thế, hiện tại lại gặp ác mộng, nhất định là như vậy."
Nghe xong Xuân Tiêm nói, mọi người mới hiểu được đầy đủ, hơi thở toàn thân Lâm Hạo Ngọc trở nên cực không bình thường, mọi người đứng bên cạnh hắn đều cảm thấy lạnh vô cùng, hắn quanh năm ở núi tuyết, hơi thở lạnh bậc này đều không phải ai cũng có khả năng thừa nhận. Đại Ngọc bỗng nhiên cảm giác rất lạnh, mạnh rùng mình một cái, từ từ mở mắt ra, lại thấy chua xót vô cùng, đợi lúc nhìn thấy là Lâm Hạo Ngọc, cảm thấy rất kinh ngạc, nói: "Ca ca, sao anh ở đây. Ta đây làm sao vậy. Đều không phải ở trong phòng bà ngoại sao?"
Nghe giọng nói của Đại Ngọc, Lâm Hạo Ngọc chậm rãi thu hồi khí tức, vuốt ve tóc Đại Ngọc, cười nói: "Muội đột nhiên té xỉu, khiến chúng ta sợ hãi, ca ca đến xem muội. Nếu còn như vậy, nhất định ta phải đón muội ra Giả phủ."
Đại Ngọc ủy khuất nói: "Muội không muốn sống ở đây đâu." Thanh âm khản nghẹn, mọi người nghe trong lòng đều chua xót khổ sở, Đại Ngọc nhào vào trong lòng Lâm Hạo Ngọc, ưỡn ẹo khó chịu, khóc nói: "Ca ca, ca ca, chúng ta về nhà, về nhà có được không. Đại nhi không muốn sống ở đây, muội muốn về nhà, muội nhớ cha, cha ở một mình sẽ khổ sở hơn Đại nhi, ca ca, anh mang Đại nhi về được không. Đại nhi muốn về ở với cha, Đại nhi muốn đi xem mẹ, Đại nhi, Đại nhi không thích ở đây, ca ca, Đại nhi phải về nhà."
May Lâm Hạo Ngọc là một người kiên cường, trước đây nghe Giả Mẫn bệnh nặng, nghe tin bà chết cũng không từng thương tâm như vậy, nghe Đại ngọc khóc lóc kể lể, hắn không khỏi nghĩ đến, đây là thân muội muội của mình, ở trên đời này ngoại trừ cha, sư phụ nàng là người thân nhất của mình a, hơn nữa ngoại trừ sư phụ ra nàng là người mình muốn và phải bảo vệ nhất a, nàng còn nhỏ tuổi như vậy, phải thừa thụ nhiều như thế, là vì cái gì a, ngay lập tức muốn trực tiếp mang Đại Ngọc ra Giả phủ, mang nàng trở về Dương Châu, quay về núi tuyết, không quản những chuyện này. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ a, Đại Ngọc bé như vậy, làm sao có thể chịu được.
Thấy rõ Đại Ngọc khóc, Tử Quyên tất cả mọi người không khỏi chảy xuống nước mắt, đau lòng vì Đại Ngọc. Đại Ngọc khóc ướt vạt áo Hạo Ngọc, mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Hạo Ngọc viền mắt ửng đỏ, trên mặt có hai hàng lệ đã khô, thật sâu nhìn Đại Ngọc ngủ say, hôn một chút lên trán nàng, dường như quyết định cái gì, hướng mọi người nói: "Sẽ không bao lâu nữa, Giả gia, Sử gia, Vương gia, Tiết gia, tứ đại gia tộc, Lâm Hạo Ngọc ta nhất định phải đem bọn ngươi nghiền nát thành tro tàn." Nghe Hạo Ngọc âm trầm lập thệ, trong lòng mọi người không khỏi sợ, cực kỳ khắc sâu cho rằng nam tử này nói ra đến nhất định làm được, sinh ra một phần ý nghĩ không thể địch nổi tới.
Đến lúc này, Lâm Hạo Ngọc mới thật tâm quyết định dùng bản lãnh của hắn bang trợ Thủy Trạch, phụ trợ hắn, diệt trừ tất cả cản trở. Bão tố kinh thành sắp xảy ra.
Tứ đại gia tộc đồ sộ đứng trong mưa gió trăm năm đến hiện tại từ từ lay động bất định, gần như sụp đổ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện