[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)

Chương 20 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 20 Hoa thị Tử Yên Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon (*)mây xanh = quý tộc quý phái (ví với địa vị cao)

Người đăng: kameleon

.
Hồi 20 - Hoa thị Tử Yên ------------------------------------------------------ Nhất thời Đại Ngọc đầu óc hỗn loạn, nhớ tới chuyện thương tâm trước đây, lại cảm thấy bản thân một mình cô đơn, rất sợ hãi buồn bã, trước mắt tấm áo màu đỏ kia chuyển thành màu đen, té xỉu trên người Tử Yên. Cũng không đoái hoài có bao nhiêu quy củ gì nữa, tứ tỳ vội vã ôm Đại Ngọc quay về Cẩm Mặc cư. Cẩn thận bố trí Đại Ngọc ổn thỏa xong, Tử Yên nhìn thấy một đoàn người vây quanh ở trong phòng, nhíu mày, tức giận nói: "Tản ra hết cho ta, ở đây ngột ngạt không thể thông gió thành cái dạng gì, các ngươi muốn ngột chết công chúa phải không?" Mấy người Tuyết Nhạn mở toang cửa sổ, lấy hòm thuốc của Tử Yên đến, xua mọi người tản ra. Trông thấy Tử Yên làm như vậy, Giả mẫu vội la lên: "Này, này, Ngọc nhi bị làm sao vậy? Ta đã sai người đi mời Vương thái y đến, như vậy..." Không đợi Giả mẫu nói hết, Vương ma ma ngắt lời: "Tử Yên cô nương tự biết chăm sóc công chúa, mỗi khi công chúa bị đau đầu nhức óc, đều do Tử Yên cô nương phụ trách phân phối dược lý, lão thái thái không cần phải lo lắng, bây giờ hãy để cho Tử Yên cô nương bình tĩnh chẩn bệnh cho công chúa." Bình Nhi đi vào hỏi: "Hiện tại Vương thái y đã đến, có thể mời vào không?" Giả mẫu vội nói: "Tuy nói Tử Yên cô nương điều trị cho công chúa từ nhỏ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, vẫn nên mời Vương thái y vào xem đi." Nghe lời này, Tử Yên lông mày nhướn lên, nói: "Vương thái y có thân phận gì chứ? Chỉ bằng ông ta cũng đòi tới trị bệnh công chúa sao?" Mấy người Tử Quyên cúi đầu cười thầm, tự nhiên biết trong ngày thường Tử Yên hận nhất người khác hoài nghi y thuật của nàng, giờ cách làm này của nàng lại có người không tin phục. Những người này hôm nay sẽ đẹp mặt. Vương phu nhân nhếch mi nói: "Lão thái thái là bà ngoại của Đại cô nương, chẳng lẽ còn có thể hại Đại cô nương phải không? Vì sao ngươi lại không để cho Vương thái y xem bệnh, chớ không phải mấy tên nô tỳ các ngươi đã hại Đại cô nương hả?" Nghe lời này, Vương ma ma và Tử Quyên, Tuyết Nhạn sáu người ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vương phu nhân. Tử Yên lạnh lùng nói: "Được, được lắm, ngươi Giả Vương thị tốt lắm, thật ra ngươi rất có năng lực, từ trước tới giờ không ai có thể để cho ta tức giận như vậy, hiện tại ngươi đã làm được, Vương thái y, Vương thái y thì thế nào, ta liền muốn xem, ở trước mặt ta, ông ta có năng lực gì." Nói xong, sai người thả mành xuống, đợi mọi người đều đến phía sau tấm bình phong, bên trong chỉ còn lại Giả mẫu, tự mình đeo lên khăn che mặt, ngồi bên giường Đại Ngọc, nói: "Người đâu, mời Vương thái y tới xem bệnh." Thấy Tử Yên như vậy, trong lòng Giả mẫu, Vương phu nhân rất không thích, dù sao cũng chỉ là một tên nha hoàn mà thôi, cho dù xuất ra từ trong cung, làm sao lại chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả, nghĩ đến thường ngày Đại Ngọc cũng dáng vẻ đó nhất định là do mấy tên nha đầu này xúi giục. Vương thái y vào phòng, nói với Giả mẫu: "Gặp qua lão thái quân." Cười hỏi: "Lão thái quân làm sao? có chỗ nào không khỏe?" Giả mẫu cười nói: "Không phải ta, là cháu ngoại của ta đây, phiền ngươi tới xem, cháu ngoại ta đây có một phong hào công chúa, chắc sẽ không bôi nhọ tiên sinh." Vương thái y nghe thấy là công chúa, vội vã hướng về phía chỗ giường đệm quỳ xuống: "Nô tài khấu kiến công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Lại trông thấy Tử Yên ngồi ở bên giường, nhìn thấy hòm thuốc bên cạnh nàng, không khỏi cảm thấy mấy phần quen thuộc. Nghĩ mãi không ra, mới cười khổ nói với Giả mẫu: "Lão thái quân đây chính là công chúa tôn sư, nô tài không xứng xem bệnh, lão thái quân nên phái người đến nội đường thái y viện mời quan thái y tới xem mới phải, hiện tại làm như thế nào cho phải." Giả mẫu lại nói: "Cái này cũng không ngại, chỉ có vị cô nương đây từ nhỏ đi theo bên người cháu ngoại của ta, cũng xuất ra từ trong cung, bản thân cũng biết y thuật, hiện tại nếu đã đến, thì hãy xem bệnh cho cháu ngoại ta đi." Vương thái y liền nói với Tử Yên: "Xin phiền cô nương tránh ra một chút, để nô tài xem bệnh cho công chúa." Tử Yên thấy thế, chỉ cười lạnh nói: "Vương thái y đúng là tài cao mật lớn, ngươi một thái y nho nhỏ cũng có thể xem bệnh cho công chúa tôn sư hả?" Dù sao Vương thái y cũng có chút lai lịch, không phải Giả mẫu cũng sẽ không vừa ý, thấy rõ Tử Yên tuổi còn trẻ mà kiêu ngạo như vậy, không khỏi cả giận nói: "Lão phu kính ngươi là người bên cạnh công chúa, mới cho ngươi mấy phần mặt mũi, nếu ngươi có được y thuật cao siêu, vì sao lão thái quân còn mời ta đến xem bệnh cho công chúa?" Bàn tay nhỏ nhắn của Tử Yên mở ra hòm thuốc, lấy ra một cây kim gần như màu tím, nhìn đến cây kim này, nét mặt già nua của Vương thái y trắng bệch, trong mắt có kinh ngạc, chột dạ, càng nhiều hơn là kích động, hai đầu gối quỵ xuống, giọng run run: "Hoa thần châm, Hoa thần châm, cô nương, cô nương chính là người của Hoa gia." Tử Yên khép lại hòm thuốc, nói: "Tiểu nữ tử bất tài, y thuật bình thường không đủ dùng, sao dám để cho Vương thái y đi đại lễ thế. Thật ra ông cũng có chút kiến thức đấy, tiểu nữ tử chính là người của Hoa gia, tên Tử Yên." "Hoa Tử Yên, Hoa Tử Yên, a! Cô chính là tiểu thư Tử Yên cháu nội Hoa thần y, năm năm trước cô thi đấu ở trong Thái y viện giành được danh hiệu cao nhất, Hoa thị Tử Yên có danh xưng Tiểu thần y a!" Vương thái y quỳ bái đối với Tử Yên, nói: "Là nô tài mắt vụng về, nô tài bất tài, không nhận ra tiểu thư, xin tiểu thư thứ lỗi." Tử Yên nhếch chân mày, nhìn xem Giả mẫu kinh ngạc và mọi người sửng sốt ở sau tấm bình phong, nói: "Không dám, tiểu nữ tử tài hèn, may mắn được hầu hạ bên người công chúa mà thôi." Lại chuyển giọng: "Còn không tiễn khách a, để nhiều người như thế này đến gây trở ngại công chúa hả? Chữa bệnh châm cứu kỵ nhất bị người quấy nhiễu, các ngươi còn lưu lại ở đây làm gì?" Vương thái y nghe Tử Yên nói lời này, như gặp được đại xá, vội lùi đi ra, Giả mẫu cười khan nói: "Thật không biết Tử Yên cô nương dĩ nhiên là cháu nội Hoa thần y, hôm nay Ngọc nhi của ta được cô nương chăm sóc ta có thể yên tâm rồi." Tử Yên hừ lạnh nói: "Không dám, ta chỉ là một tên nô tỳ nho nhỏ, ta tự nhiên làm hết bổn phận nô tỳ, chiếu cố, bảo hộ công chúa là ta phải làm, không đảm đương nổi lão thái quân coi trọng." Mới vừa rồi Giả mẫu và Vương phu nhân hung hăng, hiện tại tự nhiên không dám tiếp nhiều lời nói của Tử Yên, vội dẫn theo mọi người rút đi, một mình Bảo Ngọc chết cũng phải ở lại, không chịu rời đi. Tử Quyên nói: "Bảo nhị gia mời tự trọng, công chúa là một cô gái thuần khiết như thế, nếu như có người truyền nói công chúa với Bảo nhị gia ở một chỗ trong một phòng, đó chính là phá hủy danh tiếng của công chúa. Vả lại Bảo nhị gia cũng chỉ là anh họ mà thôi, chúng ta sẽ trông nom công chúa, không dám làm phiền Nhị gia, chẳng lẽ Nhị gia có tiên thuật gì đấy chữa trị cho công chúa phải không?" Bảo Ngọc liều chết cầu xin Tử Quyên: "Tỷ tỷ tốt, ngươi cho ta ở lại đi, đợi thấy được muội muội không việc gì, ta mới yên tâm." Tử Yên hừ lạnh nói: "Để yên tâm thì hãy đi mời Vương thái y kia tới, ngươi dù sao cũng là đàn ông, khuê các là nơi ngươi có thể ở lại sao? Đem công chúa của chúng ta trở thành dạng người gì? Nơi này của chúng ta chật hẹp, không dám lưu tôn đại phật Bảo nhị gia, nếu như làm trễ nãi thời gian ta châm cứu cho công chúa, các ngươi ai có thể chịu nổi trách nhiệm?" Giả mẫu vội quát: "Bảo Ngọc, cháu ở lại trong phòng em cháu làm gì, đi ra ngoài mau, cẩn thận cha cháu đánh cháu đấy." Nghe nhắc đến Giả Chính, Bảo Ngọc liền ủi xìu, bị Tập Nhân vội vã kéo đi ra. Trong màn trướng hơi truyền ra tiếng thở nhẹ, mấy người Tử Quyên vội vàng tiến vào xem. Thải Nhi đi ra nhìn sân, không cho phép bất cứ ai tiến vào Cẩm Mặc cư, Tuyết Nhạn đóng cửa phòng lại, đứng thủ ở cửa cùng với Vương ma ma. Vương phu nhân kéo Bảo Ngọc vào trong lòng, nói: "Lão thái thái, hiện tại người xem đấy, chỉ là tên nha đầu, mà cũng tới giễu cợt chúng ta, tất cả đều do Đại cô nương dung túng, dù sao Nguyên nhi của ta cũng sống ở trong cung, chắc chắn sẽ hiểu chuyện không giống bọn họ." Giả mẫu quát lên: "Đàn bà ngu dốt, ngươi biết cái gì, ta thấy mấy tên nha đầu ở bên người Ngọc nhi đó có người nào giống như nha đầu bình thường mọi nhà? Liền mấy cô nương trong phủ chúng ta cũng có chút không bì kịp, nói riêng tên Tử Yên kia, ta chưa từng nghĩ đến bên người Ngọc nhi cũng sẽ có nhân vật như thế. Hoa thần y là người đứng đầu Thái y viện, cô ta đã xuất thân từ Hoa phủ, còn là cháu nội Hoa thần y, được danh xưng Tiểu thần y, đó là quận chúa trong vương phủ cũng không tôn quý bằng cô ta. Hiện tại lại làm nha hoàn bên người Ngọc nhi, điều này nói rõ cấp trên rất coi trọng Ngọc nhi, ngoài Tuyết Nhạn từ nhỏ theo Ngọc nhi ra, mấy tên còn lại đều là trong cung phái tới. Có lẽ tất cả thân phận đều không đơn giản. Vừa ánh mắt ngươi rất thiển cận, ta cũng biết ngươi rất bất mãn với Ngọc nhi, nhưng chính là tất cả mọi người chúng ta cộng lãi cũng không bằng thân phận của nó. Về sau ngươi vẫn còn như vậy, thì cũng đừng trách ta không đếm xỉa tình cảm thể diện của ngươi để bảo toàn Giả gia. Tất cả mọi người nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau, nếu ai có ý dám xem nhẹ người của Cẩm Mặc cư, truyền ra nửa câu nói nhảm nữa, ta liền đuổi đi ra ngoài." Nghe lời nói này của Giả mẫu, mọi người chỉ phải vâng dạ. Vương phu nhân chỉ hận đến con hồ ly tinh chuyên dụ dỗ người sao lại có mệnh tốt đến thế. Dựa vào cái gì còn tôn quý hơn nàng. Bảo Thoa nghe xong lời này, trong lòng suy nghĩ càng thêm xác định, nhất định phải dựa vào Đại Ngọc, đi lên con đường mây xanh(*) (*)mây xanh = quý tộc, quý phái (ví với địa vị cao). Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang