[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)
Chương 2 : Hồi thứ 2 Đại lễ chọn đồ vật đoán tương lai
Người đăng: kameleon
.
Lâm Như Hải không thể phản bác lời của hoàng đế, nghĩ đến hắn vẫn còn câu nói tiếp theo.
Quả nhiên.
Đến buổi chiều, đợi hết thảy đều bố trí ổn thỏa xong. Hoàng đế liền lệnh Mang Quyền đi mời Lâm Như Hải tới mật đàm.
Tuy nhiên, không biết trong bao lâu, hoàng đế là như thế nào thuyết phục Lâm Như Hải ra làm quan cũng như nhậm chức, vân vân..., không cần tỏ rõ.
Có hai ba ngày thời gian, cả ngày quân thần hai người chính là đứng ở trong thư phòng suy xét đắn đo.
Sớm một ngày, hoàng đế liền dẫn theo tùy tùng cùng những người liên can cấp tốc quay về kinh!
Cuối cùng, Lâm Như Hải cũng được rảnh rỗi đi gặp vợ con.
Lúc này Lâm phu nhân đang nghe Vương ma ma nhũ mẫu của Đại Ngọc nói: "Phu nhân không biết, ngày ấy tiểu thư sinh ra trăm hoa đua nở, hương hoa thơm phức mũi, ánh tím tỏa sáng khắp phòng sinh. Còn nghe nói hôm đó toàn bộ thành Tô Châu chỉ có mình tiểu thư sinh ra. Tất cả mọi người nói tiểu thư là hoa chủ của muôn hoa nha!"
Lâm phu nhân nghe xong lời này không khỏi bật cười nói: "Sao lại huyễn hoặc như thế, chắc ngươi nói khoa trương đi. Mặc kệ Ngọc nhi là hoa chủ gì, nó cũng chỉ là con gái của ta!"
Lâm Như Hải ở ngoài cửa nghe thấy kiều thê nói như vậy, cười nói: "Chính là như thế, bất luận là tiên tử gì, giờ đây cũng chỉ là Đại Ngọc của Lâm gia ta mà thôi." Dứt lời phất tay bảo Vương ma ma đi xuống, tự ôm vợ con nói cười. Chỉ là ưu sầu trong mắt vẫn chưa từng tán đi. Lâm phu nhân dỗ dành Đại Ngọc, hỏi: "Cuối cùng ngươi và hoàng thượng thảo luận những gì?" Vợ chồng Lâm Như Hải ân ái vô cùng, hai vợ chồng có chuyện tất nhiên cũng sẽ không dấu diếm.
Lâm phu nhân đây chính là đệ nhất tài nữ lúc bấy giờ, Giả Mẫn. Tài năng nhanh trí của bà đôi khi cũng làm cho Lâm Như Hải mặc cảm, chỉ cảm thán thở dài: "Sợ rằng ngươi sớm đã truy xét được rồi, hiện tại tội gì tới hỏi ta."
Giả Mẫn vỗ nhè nhẹ Đại Ngọc, lông mày cau lại, nói: "Thật ra, ta không muốn ngươi lại đi đến nơi đó, nhưng mà hôm nay, không thể cho phép chúng ta tùy hứng như này được nữa rồi. Chỉ là Ngọc nhi còn nhỏ, nếu có cái gì sai lầm...?"
Lâm Như Hải nói trấn an vợ: "Điều này Vũ cùng ta cũng đã cân nhắc qua, chỉ mấy năm đầu âm thầm tiếp nhận công việc này, tất cả còn lại về sau lại bàn tiếp. Nhưng có một điều, hắn muốn đưa Trạch nhi tới."
Trạch nhi là con trai trưởng của đương kim hoàng thượng và hoàng hậu, hắn thủa nhỏ thông minh lanh lợi, rất được hoàng thượng yêu thích. Chỉ là cây to đón gió, khó tránh khỏi có những người tâm địa xấu xa muốn hãm hại hắn. Cho nên hai năm gần đây hoàng thượng không kiêng nể gì mà tuyển tú, biểu hiện ra xa lánh hai mẹ con hoàng hậu và Thủy Trạch. Kỳ thực chẳng qua là một loại phương thức khác bảo hộ bọn họ mà thôi!
Lâm Như Hải chính là một trong số cực ít người hoàng thượng tín nhiệm, mà hai người vừa là vua tôi vừa là bạn bè, lúc riêng tư phần lớn xưng huynh gọi đệ. Hôm nay lại nhờ vả Lâm Như Hải nuôi dạy Thủy Trạch, càng thêm biểu lộ tình cảm quân thần huynh đệ của hai người rất tốt!
Một chút chuyện lạc đề này tất nhiên không cần nói kỹ. Hôm nay mở đầu quyển Hồng lâu thứ nhất, là lấy Lâm gia Đại Ngọc làm nhân vật chính, rất nhiều chuyện liên quan phức tạp nói sau. Riêng nói về hoa chủ bách hoa, Lâm gia Đại Ngọc, Hòa Uyển quận chúa đây, nháy mắt đã được một tuổi rồi, đại lễ chọn đồ vật đoán tương lai này tất nhiên không thể bỏ qua. Ngay tại trước sinh nhật mười ngày, hoàng đế liền điều động Bắc Tĩnh Vương Thủy Thiên Hiên sớm mang lễ vật chuẩn bị cho Đại Ngọc và tất cả sự vật chuẩn bị cho việc chọn đồ vật đoán tương lai đến!
Lâm phu nhân từ lúc sinh sản tới nay, cũng nhận được thư nhà mẹ đẻ, tuy nhiên cũng chỉ hai phong rồi ngừng, đây cũng chỉ làm theo phép tắc mà thôi. Tuy nói Vinh Quốc phủ Sử lão thái quân dưới gối chỉ còn lại Giả Mẫn với cháu trai, con dâu, chắt trai mấy tia huyết mạch này. Nhưng cho dù máu mủ tình thâm cũng không bù được quyền thế danh lợi! Một chút này đều nói sau,...
Mà ngay cả ngoại tôn nữ một tuổi, cũng chỉ phái người đưa thư cùng một ít đồ chơi bình thường trẻ nhỏ hay chơi mà thôi! Lúc trước Giả Mẫn thề đi theo Lâm Như Hải quy ẩn ở Cô Tô, tự nhiên sớm không màng tới danh lợi rồi. Bởi vậy cũng chưa từng nhìn kỹ lễ vật Giả phủ đưa tới, chỉ sai người nâng đi xuống, cầm đi ra ngoài tặng cho đứa trẻ nào đó chơi đi!
Đại Ngọc từ khi chào đời cũng giống như những đứa trẻ khác, chỉ có một điểm, nước mắt của nàng giống như chảy mãi không hết. Từ lúc hiểu chuyện tới nay, lúc nào mà không có người chơi đùa dỗ dành nàng, hơi không chú ý một tí liền là bộ dạng lê hoa đái vũ (1). Lại cứ nàng sinh ra là để cho người yêu thương. Nếu là gia đình bình thường mà có đứa bé như vậy, đã sớm không chịu được nữa rồi. Dĩ nhiên nếu mà cố chọc giận cho nhân vật giống hệt tiên nữ này khóc, mọi người nhìn thấy nước mắt của Đại Ngọc đúng là sẽ trách tội mình đầu tiên. Trên dưới Lâm phủ ai không chào đón nhân vật hệt tiên nữ này? Bởi vậy ai đắc tội tiểu thư mà không dỗ dành còn nghiêm trọng hơn đắc tội lão gia phu nhân đấy!
Nàng hơi ốm chút, thế nhưng sẽ bị ánh mắt oán trách của mọi người giết chết! Đại Ngọc cũng là thông minh vô cùng, mỗi lần hơi có chuyện không thể theo ý mình, liền giàn dụa nước mắt nhìn xem mọi người, tất nhiên là chiêu này rất hữu dụng, mọi người tâm địa vốn cứng rắn giờ phút này cũng chỉ hóa thành đau lòng, mọi sự đều theo ý nàng. Đúng là đứa trẻ bướng bỉnh vô cùng, nhưng mà ai không muốn được nhìn thấy tiên nữ ngây thơ trong sáng vui vẻ chứ, tuy là Đại Ngọc từ nhỏ thân thể yếu đuối, từ lúc biết ăn cơm liền phải uống thuốc, vì như thế mọi người càng chăm sóc cẩn thận hơn.
Cho dù nàng bướng bỉnh đến mấy, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, không sinh bệnh cầu y chính là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ rồi!
Mặc dù Đại Ngọc bướng bỉnh một chút, từ nhỏ được mọi người cưng chiều, thế nhưng nàng cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện một chút nào cả. Những lúc cha mẹ có việc chỉ nhìn một cái rồi đi tìm nhũ mẫu của mình và tiểu nha đầu Tuyết Nhạn chơi cùng với mình. Nhắc tới Tuyết Nhạn, nàng ấy là đứa trẻ mồ côi lớn hơn Đại Ngọc mấy tuổi, được Lâm Như Hải ngẫu nhiên cứu ở trên đường, thấy nàng đáng thương liền giữ nàng ở lại làm bạn với Đại Ngọc. Mọi người ở Lâm phủ chăm sóc nàng cũng giống như chăm sóc Đại Ngọc, chỉ là chính nàng ấy quyết định tự cho mình là nô tài, mọi người khuyên nhủ không được cũng đành mặc kệ nàng.
Lại thấy nàng ấy trông nom Đại Ngọc rất cẩn thận, quan tâm tỉ mỉ, không khỏi càng phát ra yêu thích nàng. Hơn nữa, gia chủ Lâm gia này đối đãi hạ nhân rất tốt, cũng không coi mình là chủ tử. Đặc biệt những ngày lễ ngày tết, trên dưới Lâm phủ, không phân biệt lớn nhỏ, không phân biệt thân phận, tất cả mọi người đều sum vầy thành một đoàn. Lâm Như Hải đã đem bọn họ trở thành người nhà, tự nhiên bọn họ cũng thật tình đem Lâm phủ đây trở thành nhà của mình. Lòng trung thành của bọn họ hiển nhiên không nói cũng hiểu được.
Thêm một năm ngày lễ hội hoa nữa, ngày hôm đó nhà nhà đều hân hoan vui sướng. Do hôm nay là đại lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Đại Ngọc tiểu thư Lâm gia, mọi người không khỏi nhớ tới dị tượng lúc Đại Ngọc sinh ra ngày này năm trước. Vì vậy cũng có rất nhiều người đặc biệt viết bái thiếp nói: "Chúc mừng sinh nhật Lâm Đại Ngọc Bách hoa chủ Cô Tô." Ở đây còn sở hữu tất cả những người đã từng nhận ân đức của Lâm gia cùng với những người cảm động với tấm lòng cứu nhân tế thế của Lâm gia liên hợp bái thiếp chúc mừng sinh nhật Đại Ngọc.
Cho dù gặp được hoàng đế lệnh Bắc Tĩnh Vương mang đến thế gian kỳ bảo, cũng chưa từng rung động như này. Bởi vậy ngày Đại Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai này, Lâm Như Hải và người nhà cứu tế khắp nơi cùng tặng lễ vật cho hương thân phụ lão Tô Châu. Nhìn thanh thế của buổi lễ còn có tiếng tăm hơn cả buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai con gái hoàng đế.
Đến ngày lễ này, Đại Ngọc thức dậy sớm ăn mặc trang điểm xong, đợi tiền sảnh chuẩn bị xong tất cả, Vương ma ma liền dẫn Đại Ngọc đi đến tiền sảnh. Lúc mọi người trông thấy, chính là một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài, mặc áo váy màu hồng nhạt, phía trước thêu trăm loại màu hoa, là tú nương xuất sắc nhất Cô Tô gấp rút làm ra cho kịp ngày sinh nhật Đại Ngọc. Vẫn là ở trước sinh nhật Đại Ngọc một ngày đưa tới. Lúc ấy nhìn thấy bộ áo váy này, mọi người đều bị kinh hãi thán phục, chỉ nói ngay cả trăm hoa cũng mất đi nhan sắc!
Thân thể bé nhỏ của Đại Ngọc lung lay đi về phía đồ vật trước bàn. Mọi người chưa từng thấy nàng cầm cái gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn quanh, hình như đang tìm cái gì đó, kể cả Vương ma ma và Tuyết Nhạn nhìn cũng không biết nàng muốn làm gì. Đại Ngọc giọng sữa càu nhàu nói: "Hòm đâu?" Điều này khiến Lâm Như Hải còn tưởng rằng Đại Ngọc lại muốn nghịch ngợm, chỉ nói: "Ngọc nhi..." Vừa mới mở mồm, đã thấy cái miệng nhỏ nhắn của Đại Ngọc hơi mếu, nước mắt mông lung, lại thấy ánh mắt mọi người trách cứ giọng nói nhẹ xuống: "Tìm hòm tới làm gì?"
Đại Ngọc mới mặc kệ nhiều như vậy, chỉ nói: "Hòm..." Sớm có gã sai vặt trông thấy vẻ mặt của tiểu thư đã đi nâng hòm tới, chỉ thấy Đại Ngọc chỉ huy nha hoàn đâu vào đấy đem toàn bộ đồ vật bỏ vào trong hòm. Tất cả những bảo vật quý trọng có tiếng lúc bấy giờ đều được đem đến đây, liền để cho nàng lẫn lộn bỏ vào hòm. Các vị xem sách, ngươi nói đó là những bảo vật gì? Về sau sẽ nói rõ.
Mọi người phản ứng lại đây chỉ thấy Đại Ngọc làm ra vẻ đắc ý khác thường ở trên hòm, cười nói: "Những thứ này đều là của Ngọc nhi." Bắc Tĩnh Vương không khỏi cao giọng cười to: "Đứa bé này, tiểu thư của Lâm gia quả thật không giống người thường, ta xem đến tương lai cũng sẽ là một đời tài nữ."
Đại Ngọc nghe xong lời tán thưởng này chỉ nói: "Mẫu thân vĩnh viễn là người xuất sắc nhất, không có mẫu thân, làm sao có Ngọc nhi!" Vợ chồng Lâm Như Hải nghe xong lời ấy chính cảm thán ở trong lòng: Quả thật Ngọc nhi nhà ta chính là không thể so với người thường, rất xuất sắc! Hai vợ chồng cười nhìn nhau, tự mình mang theo Đại Ngọc mời tất cả khách khứa nhập tọa!
Chú giải:
(1) Lê hoa đái vũ: [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn-http://www.cxgjdq.com/cy/c2lvaWI.html) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện