[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)

Chương 19 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 19 Sử gia Tương Vân Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon

Người đăng: kameleon

.
Hồi 19 - Sử gia Tương Vân ------------------------------------------------------ Giấc ngủ này Đại Ngọc ngủ rất mê man, cho đến buổi chiều mới tỉnh lại, nhưng đầu óc lại quay cuồng, rất khó chịu. Ngoài phòng, Thải Nhi nghe thấy tiếng Đại Ngọc thức dậy, đi vào bên trong xem, chỉ thấy Đại Ngọc ngồi ở trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đang khó chịu ấn huyệt thái dương. Thải Nhi vội cười nói: "Giấc ngủ này cô nương ngủ thời gian dài, nên mới bị đau đầu. Đợi bôi chút dầu cù là thì sẽ khá hơn." Vừa nói vừa lấy dầu cù là từ trên bàn trang điểm tới nhẹ nhàng xoa bóp cho Đại Ngọc. Tuyết Nhạn không nhìn thấy Thải Nhi trên hành lang, liền vào phòng, cười hì hì nhìn Đại Ngọc. Đại Ngọc không khỏi cười mắng: "Này, ngươi vì sao chỉ nhìn ta mà cười, chẳng lẽ trên mặt ta có hoa sao?" Tuyết Nhạn cười nói: "Cô nương ngủ lâu như vậy, có biết ta đi đâu, làm gì không?" Đại Ngọc tựa nghiêng vào người Thải Nhi, để nàng xoa bóp huyệt thái dương, cười nói: "Ngươi đã biết ta ngủ thật lâu, làm sao sẽ biết được ngươi đi nơi nào pha trộn?" Từ trong ngực, Tuyết Nhạn lấy ra một phong thư, quơ quơ trước mặt Đại Ngọc, nói: "Ta thấy không có việc gì làm, liền muốn đi ra phủ một chuyến, vốn tưởng rằng sẽ tốn nhiều phen miệng lưỡi, đâu nghĩ tới lại dễ dàng như vậy. Song vừa ra phủ liền có người dẫn ta đi Bắc Tĩnh Vương phủ. Đợi một lúc, liền thấy được Đại gia mang theo tín của thái tử đến nhé. Đại gia còn nói, chỉ mấy ngày nữa chính là sinh nhật Lão thái phi trong cung, đến lúc đó liền đón cô nương ra phủ chơi mấy ngày." Đại Ngọc nhận lấy thư tới xem, nói: "Này đều để ngươi nói hết rồi, ta xem thư cũng là ý như vậy, ngươi chỉ cần mang theo lời nhắn là được, còn lăng xăng đưa thư tới." Tử Quyên bưng đầy một bàn đồ ăn, cười nói: "Mà nhìn cô nương đây là cãi nhau với ai thế? Giờ ta đã làm xong mấy món ăn, nhìn cô nương như vậy, chắc không có lòng dạ nào ăn nhỉ?" Đại Ngọc vội vàng xỏ giầy, cười nói: "Ai nói vậy? Ta không đồng ý." Chạy đến bên bàn, nhìn xem, vui vẻ nói: "A! Bách hoa chưng đậu hũ, bánh trôi bột sen, còn có cùi quả anh đào. Tỷ tỷ yêu, sao ngươi không làm bánh hương táo cho Đại nhi ăn." Nhìn bộ dáng mèo con huyên thuyên này của Đại Ngọc, Tử Quyên bật cười nói: "Cô nương yêu quý của ta, giờ này đã tối rồi, cơm xong không được ăn ngay điểm tâm ngọt nữa. Đợi ngày mai sẽ làm tiếp. Bây giờ còn không súc miệng?" Đành phải cầm lấy cốc nước trong tay Xuân Tiêm, súc miệng, đi rửa mặt. Tiểu nha hoàn canh gác cổng sân Đại Ngọc, hai canh giờ đổi một lần, tên tiểu nha đầu truyền lời giúp Bảo Thoa đã sớm đổi ca, vốn giờ này sẽ thấy Xuân Tiềm đứng ở trong sân, nhưng lại không thấy đâu, chắc là Đại Ngọc thức dậy, liền đi ra ngoài từ cửa nhỏ bên cạnh, tìm một đứa tiểu nha đầu đi Lê Hương viện của Bảo Thoa truyền lời. Bảo Thoa nghe được tin xong, bèn dẫn theo Oanh nhi đi tới Cẩm Mặc cư. Đúng lúc gặp Tích Xuân cũng mang theo Hoàn nhi đi đến Cẩm Mặc cư. Tích Xuân trông thấy Bảo Thoa, mặt lạnh lên, kéo Hoàn nhi đi thẳng nhanh không buồn nhìn Bảo Thoa. Bảo Thoa thầm nghiến răng, hừ lạnh nói: "Giờ chỉ là một tiểu nha đầu không có mẹ, cũng dám đối đãi ta như vậy, đợi ta có được phân vị, thì sẽ cho ngươi biết tay." Chắc chắn coi như Đại Ngọc sẽ giúp nàng, nàng vào cung có được chủ vị cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột vậy. Tích Xuân kéo Hoàn nhi đi Cẩm Mặc cư không cần thông báo, hai tên tiểu nha hoàn ở cửa vội hành lễ: "Tứ cô nương, Hoàn Tam gia." Sau khi Đại Ngọc vào phủ, Giả Hoàn được Đại Ngọc thích, sau cũng thường đến Cẩm Mặc cư, địa vị ở trong phủ cũng dần dần chuyển biến. Đặc biệt lúc ở Cẩm Mặc cư, mới có thể chân chính nhận được đãi ngộ của người làm chủ tử. Như là mỗi khi tam Xuân đều ở đây, chỉ cần có mặt Thám Xuân, Giả Hoàn liền cúi đầu không dám nói chuyện, vì vậy Đại Ngọc mới bảo Tích Xuân dẫn theo một mình Giả Hoàn tới. Cũng đã dặn bảo kẻ dưới nếu chỉ có hai người bọn họ đến không cần thông báo. Bảo Thoa thấy Tích Xuân đi thẳng vào Cẩm Mặc cư, không cần thông báo, không khỏi nói: "Dã nha đầu không có quy củ." Lẩm bẩm xong mới dẫn theo Oanh nhi chậm rãi đi đến trước cửa, cười nói: "Làm phiền thông báo công chúa, Tiết thị Bảo Thoa đến đây bái phỏng." Tiểu nha đầu vẻ mặt không đổi, hơi phúc thân, nói: "Mỗi ngày công chúa chúng ta ăn cơm tối xong, từ chối không tiếp khách. Mời cô nương về đi." Khuôn mặt tươi cười của Bảo Thoa cứng đờ, nói: "Vậy vừa rồi Tứ nha đầu nàng ta..." "Mỗi ngày cơm tối xong, Tứ cô nương và Hoàn Tam gia tới tìm công chúa, đấy là công chúa phân phó, người còn lại, công chúa đều không gặp. Cô nương, mời quay về đi." Bảo Thoa cười khan nói: "Vậy có thể cho biết công chúa chỉ tiếp khách vào giờ nào trong ngày không?" " Nô tỳ không biết, việc của công chúa, không phải ta đây cấp nô tỳ nho nhỏ có thể biết đến." Bảo Thoa hờ hững gật đầu, than thở trong lòng: Làm sao bây giờ, nếu tìm không được cơ hội gặp Đại Ngọc, nói như thế nào để cho nàng hỗ trợ đâu. Từ xa, Bảo Ngọc thấy Bảo Thoa ở trước cửa Cẩm Mặc cư, liền kêu gọi: "Bảo tỷ tỷ đi đâu đấy?" Bảo Thoa khôi phục bình thường, cười nói: "Chỉ muốn đi gặp mặt công chúa, nào biết công chúa ăn cơm tối xong không tiếp khách, đang định quay về đây." Bảo Ngọc nghe xong cười nói: "Đúng vậy, chắc chắn bị loại quy củ này trong cung trói buộc, Lâm muội muội sống không được vui vẻ. Mỗi ngày đều thấy muội muội rất xa lạ với ta, thật không thú vị." Bảo Thoa biết Bảo Ngọc là một tên ngốc, cũng không vạch trần, chỉ cười nói: "Bảo Ngọc đi đâu thế?" Bảo Ngọc nói: "Hôm nay ở trong nhà có nhiều chị em như vậy, ta nghĩ một mình Vân muội muội ở nhà hẳn rất buồn, mới bẩm với lão thái thái, phái người đi đón, đang định đi tìm Phượng tỷ tỷ chuẩn bị đồ cho Vân muội muội ngày mai dùng đây." Bảo Thoa gật đầu cười nói: "Nếu như thế, ta cũng trở về, Bảo huynh đệ cứ đi đi!" Tích Xuân nhìn thấy Giả Hoàn dáng vẻ phiền nhiễu, bật cười nói: "Lúc này Hoàn nhi mới có dáng một người đàn ông. Đều là nhờ có Lâm tỷ tỷ đấy." Đại Ngọc cười nói: "Từ bé đến giờ chỉ có một mình ta, không có nhiều anh chị em như các ngươi, nếu như chỉ vì phân biệt chính thứ như vậy thì xa cách nhau nhiều lắm." Tích Xuân nói: "Tất nhiên Lâm tỷ tỷ không biết, bên trong hai phủ này, trừ hai con sư tử đá ở ngoài cửa, thì chẳng có ai sạch sẽ cả. Dù sao Hoàn nhi cũng là người đàn ông, không thể so với một thân con gái như Tam tỷ tỷ. Tất cả con gái bọn muội, có người nào không phải sống vì gia tộc? Thì phải Đại tỷ tỷ hôm nay đã vào cung, ngày sau số phận bọn muội cũng là như vậy. Hoàn nhi không thể so với Bảo Ngọc, tự nhiên không được coi trọng." Đại Ngọc than thở nói: "Đều là ruột thịt một nhà, hà tất tính toán như vậy." Giả Hoàn để bút xuống, đi đến trước mặt Đại Ngọc, nói: "Lâm tỷ tỷ, chữ hôm nay luyện xong rồi." Đại Ngọc xoa đầu Giả Hoàn, cười nói: "Chữ của Hoàn nhi viết càng ngày càng đẹp, hôm nay viết đến đây thôi, về sau, ngươi cũng theo Tứ tỷ tỷ học một chút vẽ tranh cũng được." Tích Xuân cười nói: "Lâm tỷ tỷ nói gì thế, theo ta học, về sau cũng đừng tới oán ta, có lão sư giỏi như ngươi, học ta làm gì." Đại Ngọc cười nói: "Nhưng mà ta học tạp lại không tinh, không chuyên giỏi một môn như các ngươi." Mỗi khi chỉ có Giả Hoàn, Tích Xuân, Đại Ngọc ba người ở trong viện, thì dáng vẻ bọn họ sẽ không sợ sệt, lạnh lùng và tôn quý như ở trước mặt mọi người. Giống như là chị em trong gia đình bình thường. Xuân Tiêm bưng trà tới, cười nói: "Bây giờ cũng tối rồi, Tứ cô nương và Tam gia liền trở về đi." Đại Ngọc cười nói: "Phải rồi, mấy ngày nay cũng không được sống yên ổn nữa. Có thể mấy ngày nữa ta phải ra phủ, đến lúc đó Tứ muội muội và Hoàn nhi hãy đi tìm đại tẩu tử, học cùng Lan nhi cũng được." Tích Xuân hỏi: "Ra phủ? Vì sao phải ra phủ? Vậy hôm nay ta ngủ ở chỗ Lâm tỷ tỷ được không?" Đại Ngọc véo mũi Tích Xuân, nói: "Nếu ngươi ngủ ở chỗ ta, thế Hoàn nhi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để một mình hắn tự đi về? Người trong phủ này, ngươi yêm tâm được sao?" Thái Nhi cầm một cái bọc trong tay, cười nói: "Vốn muốn để Tam gia tự mình mang những xiêm y này về. Nếu Tứ cô nương nghỉ ở đây, vậy để ta đưa Tam gia trở về là được. Cũng tiện tay đưa cho Triệu di nương, thuận tiện chặn miệng những người đó lại." "Đã như vậy, ngươi đi luôn đi!" "Lâm tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ, Hoàn nhi về đây." Hai người gật đầu, nhìn theo Thải Nhi cùng mấy người tiểu nha hoàn dẫn Giả Hoàn quay về chỗ Vương phu nhân. Lúc đó Giả Chính mới về nhà, trông thấy Giả Hoàn, quát lên: "Ngươi đi đâu vậy?" Giả Hoàn vừa thấy Giả Chính, tự nhiên co rúm lại, vâng dạ không dám nói lời nào. Thải Nhi bước lên phía trước nói: "Gặp qua nhị lão gia, Tam gia mới từ chỗ công chúa chúng ta về. Nô tỳ đặc biệt phụng mệnh công chúa tiễn Tam gia trở về." Giả Chính nhìn Thải Nhi, sắc mặt tốt hơn mấy phần, nói: "Như vậy, đã làm phiền cô nương." Hòa hoãn hơn với Hoàn nhi, nói: "Còn không mau đi về phòng." Vương phu nhân, Triệu di nương, Chu di nương nghe thấy tiếng của Giả Chính vội đi ra đón, nhìn thấy Giả Hoàn về phòng xong, Vương phu nhân vẻ mặt thì đắc ý, Triệu di nương cúi đầu, không thấy rõ biểu tình. Thải Nhi hành lễ nói: "Đây là mấy bộ quần áo thường, nô tỳ phụng mệnh làm cho Tam gia, còn thừa lại một chút gấm lụa thì công chua nói mời Triệu di nương cầm lấy làm giầy cho Tam gia." Nói xong, một tiểu nha đầu ở sau lưng cầm cái bọc lên phía trước đưa cho Triệu di nương. Triệu di nương nhìn Vương phu nhân một cái, lại thấy Giả Chính vui vẻ, vội cười nói: "Thiếp đa tạ công chúa ưu ái." Cỉa Chính cũng nói: "Hoàn nhi được công chúa yêu thích, cũng là phúc khí của hạ thần chúng ta, mệt nhọc cô nương rồi." Thải Nhi cười nói: "Vậy nô tỳ liền trở về hầu hạ công chúa." Sáng ngày hôm sau, Nhập Họa đến Cẩm Mặc cư sớm tìm Tích Xuân, vội la lên: "Cô nương, lão thái thái truyền lời nói Vân cô nương đến rồi, mời mấy vị cô nương đều đi gặp mặt đấy." Tích Xuân bực mình nói: "Hôm nay người tỷ tỷ này, ngày mai cô muội muội kia, đây đều là chuyện gì hả?" Vì hôm qua Đại Ngọc nhận được thư của Thủy Trạch, trong lòng rất vui vẻ, liền cười nói: "Vân cô nương này chính là cô nương kia của Sửa gia, ngươi cũng đừng oán giận như thế, ta sẽ đi cùng ngươi được chứ?" Tích Xuân ôm tay Đại Ngọc, cười nói: "Tỷ tỷ yêu quý, biết ngay ngươi hiểu rõ ta nhất." Đại Ngọc để Tử Quyên thay áo gấm nguyệt hoa hàng Tô Châu cho nàng. Nhìn thấy Tích Xuân đã đổi xong quần áo, cười nói: "Ngươi hay nhìn ta như vậy làm gì?" Tích Xuân nói thì thào: "Lâm tỷ tỷ thật đẹp, mặc cái gì đều dễ nhìn." Đại Ngọc bật cười nói: "Cái miệng này của Tứ nha đầu, thật làm cho người ta yêu thích." Đợi đến Đại Ngọc trang phục hoàn tất, hai người mới nắm tay nhau đi đến phòng Giả mẫu. Đến nơi, trong phòng Giả mẫu không ngừng tiếng cười đùa, nghe thấy tiếng nói trong trẻo của một cô gái nói: "Lão tổ tông, đã quên Vân nhi thật rồi, lâu ngày như vậy cũng chưa từng phái người đi đón Vân nhi, xem ra có người như Bảo tỷ tỷ đây phụng bồi, nên không cần Vân nhi nữa." Giả mẫu hiền lành cười nói: "Ngươi cũng liền học Phượng nha đầu ranh mãnh rồi nha." Vém rèm mà vào, Đại Ngọc thấy được là hai người thiếu nam thiếu nữ mặc xiêm y đỏ chót, ngồi bên cạnh Giả mẫu. Trong ngày thường, Bảo Ngọc rất thích màu sắc tươi đẹp, lại thích nhất quần vào màu đỏ chót như son phấn đó. Đại Ngọc bởi vì ở trong phủ nhà hắn, hơn nữa, lại không thường gặp hắn, mỗi khi hắn tới tìm, nàng đều sai người ngăn lại, cho nên cũng không nói cái gì. Hiện tại thấy đến loại màu sắc như vậy, bỗng nhiên thấy hoa mắt. Giả mẫu thấy Tích Xuân đến muộn, nên không thích. Ngày thường Tích Xuân lạnh lùng không gần gũi với người, chỉ coi nàng tuổi còn nhỏ, ngược lại hiện tại càng lớn càng không ra gì cả. Nhưng thấy có cả Đại Ngọc cùng đến, liền cười nói: "Lâm nha đầu cũng đã tới rồi, mau tới đây gặp mặt Vân muội muội ngươi." Bản năng Đại Ngọc đối với màu đỏ cực kỳ chói mắt, Bảo Ngọc lại ồn ào bên cạnh, Đại Ngọc nhíu mày, hành lễ với Giả mẫu nói: "Chỉ đến đây gặp bà ngoại, hôm nay thân thể cháu hơi khó chịu một chút, liền đi về trước nghỉ ngơi." Tương Vân thấy Đại Ngọc như vậy, không khỏi nói lớn tiếng: "Lão tổ tông, đây chính là con gái của cô sao? Làm sao lại ngông cuồng như thế? Còn không bằng một số lẻ của Bảo tỷ tỷ. Tưởng ta là một đứa trẻ mồ côi, thì mặc cho người coi thường sao?" Đại Ngọc đầu choáng váng hoa mắt, hai màu đỏ trắng không ngừng lắc lư trước mặt, phảng phất như thấy đến sắc mặt tái nhợt của Giả Mẫn khi đó. Giả mẫu cười khan nói: "Không được nói lung tung, Lâm tỷ tỷ ngươi cũng rời xa nhà mà đến, thân thể hơi yếu chút, còn không gặp qua tỷ tỷ ngươi." Tương Vân nghe xong Giả mẫu nói, không tình nguyện đi đến trước mặt Đại Ngọc hành lễ. Tấm áo đỏ rực đó từng bước phóng to ra tới, Đại Ngọc thân thể mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch ngã xuống bên người Tử Yên. Thấy thế, mọi người lại càng hoảng sợ, vội vã đứng dậy xem, Tử Yên bắt mạch cho Đại Ngọc, vội quát lên: "Còn không mau tránh ra." Tứ tỳ đi ra phòng Giả mẫu, chạy một mạch về. Giả mẫu cũng cả kinh, còn tưởng rằng Đại Ngọc thân thể khó chịu chỉ là mượn cớ mà thôi, vội nói: "Phượng nha đầu, mau đi lấy thiệp của ta mời Vương thái y đến." Tương Vân sắc mặt trắng bệch, trốn ở một bên không dám nói lời nào. Mọi người nối đuôi nhau đi đến Cẩm Mặc cư. Bảo Thoa tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, vội đi theo mọi người, Tương Vân bị mọi người mặc kệ bỏ lại. Hôm nay nàng là chủ khách, làm sao Đại Ngọc vừa tới, nàng liền gây ra kết quả như vậy. Không khỏi oán hận Đại Ngọc, tấm áo đỏ rực tăng thêm sắc mặt trắng nhợt của nàng ta, có chút dữ tợn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang