[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)
Chương 18 : Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 18 Việc nhỏ hàng ngày Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon
Người đăng: kameleon
.
Hồi 18 - Việc nhỏ hàng ngày
------------------------------------------------------
Lại nói Bảo Thoa cẩn thận bàn bạc với Tiết dì, trong nhà liền bận túi bụi tìm ra trân bảo, sai người cẩn thận sắp đặt, đợi đến sau buổi cơm trưa, Bảo Thoa trang phục tỉ mỉ, dẫn Oanh nhi cùng mấy người tiểu nha đầu cầm trân bảo đi đến Cẩm Mặc cư.
Mỗi ngày sau bữa cơm trưa một canh giờ, Đại Ngọc thích đi lại trong sân để tiêu thực rồi mới đi nghỉ ngơi. Hôm nay cơm xong, Đại Ngọc chỉ mặc một bộ xiêm y ở nhà, tóc thả xuống dùng cây trâm ngọc cài vào, ngồi ở trong sân nói chuyện cười đùa với mấy người Tử Quyên.
"Ta coi cô nương càng ngày càng có dạng công chúa rồi, hai ngày này thấy hình dáng cô nương như vậy, nếu không phải từ nhỏ hầu hạ cô nương. Ta thật không dám quen biết đâu." Trên mặt Đại Ngọc hiện lên một đóa đỏ ửng, cười mắng: "Tuyết Nhạn, ngươi này, bây giờ lại chê cười ta, ma ma, người xem, ta cũng không theo."
Vương ma ma ôm Tuyết Nhạn, cười nói: "Cô nương tốt xấu cũng theo thái tử học mấy năm như vậy, dáng vẻ công chúa này cũng không sai. Như vậy, thật ra cũng không có người dám coi thường chúng ta." Tử Quyên cười nói: "Cũng không phải là, ma ma chưa thấy qua dáng vẻ uy phong của cô nương. Lạnh tanh, ngay cả ta nhìn, đều thấy sợ hãi."
Đại Ngọc nhẹ xoắn mấy vòng khăn tay, bất mãn nói: "Làm ra cái dáng không ra gì đó, cũng chỉ làm cho người ngoài nhìn, nếu thực sự ngày nào đó ta trở thành con người như vậy, thì ta cũng không dám ở cùng một chỗ với các ngươi. Bản thân ta đều thấy chán ghét đâu!" Tử Yên kéo tay Đại Ngọc, cười nói: "Đã làm cho người ngoài nhìn, tất cả chúng ta dĩ nhiên là biết đến, nếu như cả những điều này cũng không biết, làm sao dám hầu hạ cô nương, uổng phí cô nương đối đãi chúng ta như vậy." Thải Nhi cầm chiếc áo choàng gấm phủ thêm cho Đại Ngọc, cười nói: "Nhưng thật ra ta thấy cô nương bình thường phải nên như vậy, làm ra dáng oai phong tới, những người đó mới biết được mày cao mắt thấp, không phải, đâu còn có cái gì tôn ti đáng nói."
Xuân Tiêm cười nói: "Nếu nói ở trong phủ này, ta lại nghĩ đến, người trong sân mình mặc dù đều xuất ra từ trong cung, nhưng cuối cùng không có người nào tri kỷ mà chúng ta tin cậy được. Ta chỉ muốn ở trong phòng chúng ta không có người ngoài nào mới tốt, tỉ như bây giờ trong nhà này nhiều người nhiều miệng, chung quy không phải nhà mình. Tuy nói cô nương tùy tính như này thì tốt, nhưng người ngoài nhìn vào, thực không giống như vậy, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn. Vào trong tai người khác không chỉ là hai chữ 'Lắm mồm'!"
Đại Ngọc khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, nói: "Vốn muốn làm hình dạng trước mặt người bên ngoài là xong, làm sao trở về trong sân của mình vẫn phải câu nệ như vậy." Vương má má ôm Đại Ngọc, cười nói: "Xuân Tiêm nói cũng phải, cô nương liền nhịn một chút đi, tuy nói trẻ con phải hồn nhiên mới tốt, nhưng là ở nhà ngoại, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, để cho người có cớ mượn lấy, cuộc sống sau này sẽ càng thêm khó qua." Đại Ngọc chỉ phải gật đầu, chậm rãi hít sâu hai cái.
Mọi người nhìn Đại Ngọc buồn bực, bất giác lại hối hận mới vừa nói như thế, nhưng nói đều là đạo lý đúng đắn, nhìn nhau mấy lần, lại chẳng biết phải nói lên như thế nào. Trẻ con lớn như Đại Ngọc bây giờ đều làm nũng trong lòng cha mẹ. Nhưng trong ngày thường nàng chẳng những phải làm ra dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của kẻ bề trên, mà ngay cả tâm tình cũng cảm thấy nặng nề. Chỉ quay về đến trong sân của mình mới có thể khôi phục một chút dáng dấp ở nhà.
"Tử Quyên cô nương, bên ngoài có một người tự xưng là Tiết cô nương tới thăm hỏi công chúa. Công chúa có thể gặp không?"
Tử Quyên thấy Đại Ngọc dáng vẻ rầu rĩ không vui, đối với Bảo Thoa trong lòng cũng không thích, chỉ nói: "Ngươi cứ việc nói công chúa uống thuốc xong ngủ rồi, cám ơn ý tốt của Tiết cô nương là được." Tiểu nha đầu vâng một tiếng đi xuống, nhưng chỉ một lát lại trở về nói: "Nô tỳ nói với Tiết cô nương là công chúa ngủ rồi, nhưng nàng ấy nói có một món đồ muốn tặng cho công chúa, mời cô nương thay công chúa tiếp nhận mới được." Tử Quyên không vui nói: "Đây là đạo lý gì, phàm muốn đưa đồ vật cho công chúa, ta sao có thể thu, còn nữa, quy củ của công chúa thế nhưng ngươi không hiểu? Làm sao lấy những lời này nói với ta?"
"Nô tỳ không dám, chỉ là, Tiết cô nương tự xưng Bảo tỷ tỷ, nô tỳ còn tưởng rằng là bà con của công chúa, lúc này mới đáp lời." Xuân Tiêm nhếch mi nói: "Thật đúng là thú vị, làm sao những người chẳng có liên quan gì đều tới nhận thân thích nhỉ. Nắm cạp váy cũng quá xa một chút rồi, nếu nhận biết thân thích như vậy, chẳng phải toàn bộ người trong thiên hạ đều chính là chú bác anh chị em của công chúa hay sao." Tiểu nha đầu hoảng sợ cúi đầu không dám nói, Vương má má thấy vậy cũng chỉ nói: "Ngươi quay lại cứ nói nô tỳ hạ nhân chúng ta không dám vượt quy củ, công chúa tự có quy củ của công chúa, mời nàng qua thời gian thích hợp hãy tới bái phỏng, chúng ta sẽ bẩm với công chúa."
Oanh Nhi thấy tiểu nha hoàn đi ra, vội thân thiện kéo tay nàng, cười nói: "Muội muội tốt, bên trong nói như thế nào?" tiểu nha hoàn chỉ hơi phúc thân với Bảo Thoa, cười nói: "Không dám, công chúa đã ngủ rồi, Tử Quyên cô nương cũng không dám nhận lễ vật của công chúa, ma ma nói, công chúa tự có quy củ của công chúa, chúng ta làm nô tỳ an thủ bản phận, không dám tự ý, mời Tiết cô nương đợi thời gian muộn một chút rồi quay lại, nô tỳ sẽ báo cho công chúa biết việc cô nương đã tới bái phỏng."
Bảo Thoa mặt không đổi sắc, khẽ gật đầu, ý bảo Oanh Nhi tặng một ít lễ vật, Oanh Nhi bỏ vào tay nàng một thỏi bạc vụn, cười nói: "Làm phiền, nếu công chủ tỉnh lại, muội muội có thể đến Lê Hương viện báo cho biết được không?" Tiểu nha hoàn cười nói: "Này vốn không phải chuyện lớn gì, nhưng ta chức vị thấp, việc bên người công chúa, chúng ta không thể hỏi đến, bình thường cũng chỉ quét tước, trông coi sân mà thôi." Nói xong ngừng một chút, lại nói: "Nhưng, nếu là được tin tức, ta sẽ bảo người đến báo cho biết."
Được lời này, Bảo Thoa mới dẫn theo Oanh Nhi chân thành rời đi.
Đại Ngọc rầu rĩ không vui ngả qua ghế quý phi, câu được câu không, nhẹ vung khăn tay, giận bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn qua rất thương cảm. Tuyết Nhạn thấy Đại Ngọc như vậy, chỉ phải đóng cửa, vẫy vẫy tay với đám Tử Quyên, le lưỡi, rón rén đi ra ngoài. Thấy thế, mọi người không khỏi buồn cười. Thải Nhi cầm khung thêu ngồi ở trên hành lang trước cửa phòng Đại Ngọc, nói: "Ta ngồi ở đây canh chừng, nếu cô nương tỉnh, ta sẽ gọi các ngươi."
Tử Quyên gật đầu: "Đã như vậy, ta tranh thủ đi làm một chút điểm tâm cô nương vẫn thường thích ăn, dỗ dành nàng hài lòng chút." Tử Yên cười nói: "Ta đây cũng tranh thủ làm một chút thuốc viên mới được, giảm bớt cô nương mỗi ngày tận lực làm khuôn mặt u oán nhìn ta." Xuân Tiêm bật cười: "Này được lắm, các ngươi ai cũng đều bận việc đi, ta tạm thời nghỉ ngơi, đi trong sân nhìn hộ cô nương, không phải đám tiểu nha đầu không nên thân lại không biết làm ầm ĩ thành cái dạng gì nữa."
Mọi người tản ra, Đại Ngọc nằm trên ghế, cũng từ từ ngủ thiếp đi...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện