[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)
Chương 13 : Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 13 Biệt phụ vào kinh Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon (trân châu nhiều như đất vàng nhiều như sắt)
Người đăng: kameleon
.
Hồi 13- Biệt phụ vào kinh
----------------------------------------------------------------------
Đại Ngọc từ lâu khóc mỏi mệt đã ngủ mê man trong lòng Thủy Trạch, Thủy Trạch cẩn thận ổn định Đại Ngọc ngủ xong, liền đi tìm Lâm Như Hải. Đúng lúc gặp Lâm Như Hải dẫn theo Hạo ngọc đi thư phòng.
Ở xa Lâm Như Hải trông thấy Thủy Trạch đi ra từ phòng Đại Ngọc, nhớ đến Giả Mẫn nói chuyện thu xếp ổn thỏa cho Đại Ngọc, liền gọi Thủy Trạch cùng đi đến thư phòng nói chuyện.
Sau khi ba người vào phòng, lệnh cho hạ nhân tản ra. Lâm Hạo Ngọc đỡ Lâm Như Hải ngồi ở bên trên. Hành lễ dập đầu, nói: "Hài nhi bất hiếu, trở về không kịp." Rốt cục Lâm Như Hải lộ ra dáng tươi cười, nói giọng nức nở: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Mau đứng lên." Vội vàng lôi Lâm Hạo Ngọc đứng dậy, nói: "Mẫn nhi trên trời có linh biết ngươi đã trở về, nhất định rất vui vẻ, chỉ tiếc ta chưa từng nói cho nàng biết Hạo nhi của chúng ta còn sống trên đời này."
Thủy Trạch thấy đến hai cha con như vậy, rất kinh ngạc, nói: "Lâm Hạo Ngọc, ngươi là Lâm Hạo Ngọc, nhưng phụ hoàng nói ngươi không phải là..."
Lâm Hạo Ngọc nói: "Mẫu thân cũng cho là như vậy, chẳng qua, đấy chính là một trò đùa dai của sư phụ mà thôi. Mới đầu sư phụ còn nói với ta rằng ông ấy nhặt được ta ở trong núi tuyết, ta vẫn từng tưởng mình là một cô nhi đâu. Sau này sư phụ thấy cha mẹ tìm ta bất cứ giá nào, lúc đấy mới liên lạc với cha, nhưng không cho phép sai người tới tìm ta nữa. "Khóe miệng hơi nhấc, cười khổ, nói: "Mỗi một ngày, ta ngoại trừ luyện công, chính là xem đi xem lại thư này, không nghĩ tới lại nhận được tin báo mẹ bệnh nặng, vẫn là về không kịp."
Lâm Như Hải than thở: "Cái này không trách ngươi, giàu sang sống chết đều có mệnh, chỉ khổ Đại nhi, người trong phủ kia rắp tâm đã lâu, không có ý tốt. Lần này sợ rằng sẽ nắm lấy cơ hội không thả, cũng vì Mẫn nhi chưa từng báo hiếu, trong lòng rất hổ thẹn, mong muốn Đại nhi thay nàng ở bên cạnh mẹ già làm chút hiếu đạo, cũng thật thuận tiện để ta làm việc."
Thủy Trạch lông mày nhếch lên một cái, nói một chút bất mãn: "Sư mẫu muốn Đại nhi đi vào Giả phủ sao? Trong phủ dơ bẩn như vậy, Đại nhi sao có thể đi." Lâm Như Hải khoát tay nói: "Đây cũng là nguyên nhân ta gọi ngươi tới, Lâm gia hôm nay đã ở vào nơi đầu sóng ngọn gió. Đưa Đại nhi đi vào phủ đó, cũng là để cho nó tránh đầu ngọn gió mà thôi, chính ngươi và Dung nhi hai đứa, tuổi trẻ ngông cuồng, đừng làm rối loạn chủ ý của ta. Trong phủ đó tuy không tốt, nhưng hôm nay Đại nhi không có mẫu thân nuôi dạy, đi vào phủ cũng tốt để cho nó nhận thức được đạo lý đối nhân xử thế."
Thủy Trạch còn muốn nói, Lâm Như Hải tiếp: "Hôm nay ta cũng mệt mỏi, Hạo nhi cứ đi xuống đi, các ngươi đều đừng nói nữa, ý ta đã quyết. Đại nhi không thể không đi vào Giả phủ. Hạo nhi ngươi chớ có xuất hiện trước mặt thế nhân, miễn cho trong phủ lại đánh chủ ý vào ngươi. Đại nhi tuy nhỏ, nhưng nhân nó là thân con gái, lại có một danh hào công chúa, cho nên bọn họ sẽ không dám quá mức làm càn."
Nói tới nghe được tin Giả Mẫn tạ thế tràn khắp nơi trong kinh thành, Giả mẫu hôn mê mấy lần, nói: "Nhớ Mẫn nhi của ta lấy chồng xa, hôm nay lại muốn ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh, năm kia Châu nhi cũng bỏ ta mà đi, hôm nay Mẫn nhi cũng đi trước ta. Mẫn nhi của ta mệnh khổ a." Người khác đều hoàn hảo, nói mấy tiếng giả ý hợp với Giả mẫu, chỉ có Giả Chính và Lý Hoàn hai người, nghe đến em gái thông minh của mình mất, vô cùng sợ hãi đau buồn, Lý Hoàn nghe Giả mẫu nhắc tới người chồng đã chết, càng thêm mấy lần chảy lệ. Giả mẫu phái Giả Liễn đi tới Dương Châu vội về chịu tang, dặn dò: "Hôm nay Mẫn nhi đi, chỉ còn lại Lâm muội muội ngươi một cái huyết mạch, ngươi chỉ nói với Lâm dượng ngươi, đón Đại Ngọc về tự ta nuôi dạy, cũng thành toàn tâm nguyện nhớ thương con gái của ta."
Vương phu nhân nghe xong Giả mẫu nói như thế, trong lòng không thích, Giả mẫu muốn hai người Ngọc nhi kết thân, nhưng trúng ý bà lại là con gái muội muội nhà mình, Tiết Bảo Thoa cô nương của Tiết gia ở Kim Lăng có danh xưng nữ nhân tài ba, mà Tiết gia được xưng 'Trân châu như thổ kim như thiết' (trân châu nhiều như đất, vàng nhiều như sắt), liền viết thư để muội tử dẫn theo gia quyến nhập kinh.
Nói đến kinh thành ngũ đại vương phủ, chỉ trừ một Trung Thuận vương phủ chính là vương họ khác ở ngoài, còn lại đều là tông chi Vương triều Thủy gia truyền thừa hơn trăm năm. Bắc Tĩnh Vương là em trai ruột của hoàng đế, Nam An vương phủ, Đông Bình vương phủ, Tây Ninh vương phủ đều là thế hệ chú bác của hoàng thượng.
Lâm gia đứng về phía hoàng đế, xưa nay hai bờ sông Hoài là nơi dân cư đông đúc và giàu có, hai bờ sông Hoài lại mở rộng tới Dương Châu. Lâm Như Hải làm Tuần Diêm Ngự Sử Dương Châu, chặt đứt tài lộ của Trung Thuận phủ, còn đem mấy đạo nhân mã của Trung Thuận phủ đều nhổ bỏ. Trung Thuận phủ và tứ đại gia tộc gắn liền với nhau, tất nhiên ghi hận trong lòng. Ngày xưa ám sát đương kim hoàng thượng cũng chủ yếu là người của mấy phủ này phái ra. Hôm nay nghe nói Giả Mẫn chết, Trung Thuận vương dĩ nhiên là vỗ tay ăn mừng.
Bắc Tĩnh, Nam An, Đông Bình, Tây Ninh tứ phủ phái hai người thế tử đi vào phúng viếng, chính là Thủy Dung của Bắc Tĩnh phủ và Thủy Lạc của Tay Ninh phủ. Không chỉ có Thủy Trách đích thân đến, hoàng đế còn phái thiếp thân nội thị đi vào Lâm phủ tuyên chỉ, lệnh phong Giả Mẫn làm nhất phẩm phu nhân, ban thưởng nữ quốc sĩ, tôn sư Thái Phó của Thái Tử.
Tin tức Giả Mẫn chết đi truyền ra cũng được nửa tháng tới nay, Lâm phủ người tới thăm viếng không ngừng, đặt quan cũng thất tuần bốn mươi chín ngày sau, Giả Mẫn đưa tang, chính do Đại Ngọc nâng lọ tro linh, ôm trọn linh để tang.
Giả Liễn tới Dương Châu sau, vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Lâm Như Hải đón Đại Ngọc vào kinh. Đợi đến Giả Mẫn đưa tang sau, mới lại nghe được Lâm Như Hải mời hắn. Vội vã đi gặp, không đợi hắn nói, Lâm Như Hải liền nói; "Hôm nay Mẫn nhi đi, Hòa Uyển tuổi nhỏ, không thể không có mẹ ruột nuôi dạy, trong nha môn của ta lại nhiều sự tình, cũng không có ý tái giá, hoàng thượng vốn có ý nhận Hòa Uyển vào cung giáo dưỡng, chỉ là trong cung quy củ nhiều, ta thực không nhẫn tâm, lúc còn sống Mẫn nhi cũng chưa từng trước mặt phụng dưỡng nhạc mẫu mà có điều hổ thẹn, hôm nay ta muốn đưa Hòa Uyển vào kinh, do lão thái thái tự mình nuôi dạy, cũng thành toàn tâm nguyện tẫn hiếu của Mẫn nhi, ta cũng có thể yên tâm, chỉ không biết lão thái thái có ý gì không?"
Nghe xong Lâm Như Hải nói như thế, Giả Liễn bất chợt vui mừng, nói: "Lão thái thái chính có ý đó, hôm nay nếu dượng cũng có ý này, tất nhiên tốt quá, Lâm muội muội công chúa tôn sư, trong phủ chúng ta tuy rằng thô giản một chút, cũng sẽ không bạc đãi muội muội."
Lâm Như Hải nói: "Ta nói cũng không phải ý này, chỉ là Hòa Uyển phong làm công chúa, tất cả lễ nghi hoàng gia chúng ta không thể không theo. Mọi thứ sử dụng của nàng không cần trong phủ xuất ra, tự có nội vụ phủ cung ứng, chỉ phiền toái chút, đó là các giáo dưỡng ma ma, nha hoàn đều xuất từ trong cung. Hôm nay ta liền sai người đưa các nàng hồi cung, nhưng hoàng thượng không đồng ý, Hòa Uyển nếu ở trong phủ nhà ngươi, cũng không tiện dẫn theo những người này đi, tất nhiên mấy người nhất đẳng nha hoàn bên người, nhũ mẫu nuôi dạy từ nhỏ là phải mang đi. Tất cả các công việc có các nàng xử lý ta cũng yên tâm, mấy người ở nội vụ phủ cũng quen thuộc với các nàng, giảm bớt phiền phức cho người bên trong phủ."
Giả Liễn chỉ nói: "Dượng không cần lưu tâm, Lâm muội muội là công chúa tôn sư, người bên cạnh hầu hạ hẳn là không thể ít, hồi phủ cháu nhất định bẩm rõ với lão thái thái, không dám ủy khuất công chúa."
Lâm Như Hải hơi gật đầu, nói: "Hòa Uyển nhất định phải vì Mẫn nhi giữ đạo hiếu trăm ngày, ngươi liền đợi mấy ngày nữa, đợi đến trăm ngày sau, liền theo ngươi vào kinh, hôm nay ta cũng mệt mỏi, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi!" Giả Liễn thối lui, Lâm Hạo Ngọc từ bên trong bình phong đi ra, cau mày nói: "Hà tất ủy khuất muội muoij như vậy, nếu như cha lo lắng, không thì con mang muội muội đi về tuyết sơn là được." Lâm Như Hải than thở: "Hạo nhi, ngươi ở tuyết sơn, không hiểu nhân tình thế tục, hôm nay ngươi quay về bẩm với sư phụ ngươi, xem có thể xuất sơn không, ngươi liền đi theo Trạch nhi làm việc được không?"
Lâm Hạo Ngọc gật đầu nói: "Sư phụ đã cho phép con xuất sơn, nếu cha nói như thế, con sẽ làm như vậy, ngày mai sẽ theo Thủy Trạch vào kinh, cũng thuận tiện ngày sau trông nom muội muội."
Lâm Như Hải an bài căn dặn Đại Ngọc, Vương má má, Tử Quyên mọi người tất cả mọi việc, đợi đến qua trăm ngày, Đại Ngọc liền theo Giả Liễn, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, đầy lo lắng đi vào kinh thành, không biết vận mệnh đang chờ đợi nàng.
Nhân sinh của bách hoa chủ, cũng đã lật sang một trang mới. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện