[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)
Chương 12 : Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 12 Tạ thế ở Dương Châu Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon
Người đăng: kameleon
.
Hồi 12 - Tạ thế ở Dương Châu
-------------------------------------------------------------------------
"Đưa bé ngốc, thân thể của mình mẹ tự biết rất rõ. Mẹ biết con từ nhỏ thông minh lanh lợi, nếu như vào kinh, Trạch ca ca con và Dung ca ca đều ở kinh thành, mặc dù có thể trông nom đến con, nhưng dù sao ở trong Giả phủ tất cả vẫn phải dựa vào bản thân con. Hôm nay, bên cạnh con có mấy người Tử Quyên các nàng, mẹ cũng có thể yên tâm, nếu lúc này mẹ không nói chuyện này với con, về sau nếu đi đến Giả phủ, ắt hẳn con sẽ bị thua thiệt. Mẹ phải đi gặp anh con, Đại nhi không nên thương tâm như vậy. Đời người chỉ có trăm năm, ta có chồng, có con gái. Đã thấy đủ rồi.!"
Lâm Như Hải nghe xong Giả Mẫn nói, lập tức bước nhanh đi đến thư phòng, gọi tới bồ câu đưa tin, bay đi về phía núi tuyết.
Đại Ngọc từ lâu tắc nghẹn, nói không ra lời. Nằm trong lòng Giả Mẫn khóc thương tâm, Tử Quyên mấy người cũng đều thấy đau lòng.
Giả Mẫn dặn dò rất nhiều Đại Ngọc và Tử Quyên mấy người sau, giống như đã yên tâm. Hai ngày sau đó tinh thần càng xấu đi, một chén thuốc nôn ra hơn phân nửa. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Đại Ngọc liền gầy một vòng, mỗi ngày đều cố nén đau buồn đi làm bạn Giả Mẫn. Lâm Như Hải thấy Đại Ngọc hiểu chuyện như vậy, cũng là đau xót từng cơn, Đại Ngọc mới bẩy tuổi a, đứa bé còn nhỏ, bắt nàng phải hứng chịu nhiều chuyện như thế, trong lòng khổ biết bao a!
Đã nhiều ngày, Lâm Như Hải đều là lúc Giả Mẫn ngủ mới dám đi thăm bà. Người nam nhân sáng sủa thanh nhã này, hiện tại cũng dần dần tiều tụy. Tóc mai bạc trắng, nhìn đến gai mắt, trên trán cũng tăng dần nếp nhăn. Trong lòng không ngừng cầu nguyện con trai mau sớm trở về, chỉ cần lão nhân dẫn con trai cùng đi, Giả Mẫn chắc chắn được cứu rồi.
Nửa tháng, Giả Mẫn đã đi đến ranh giới cuối cùng, Đại Ngọc càng phát gầy gò, nhìn nàng thỉnh thoảng ở trong vườn trầm tư, tựa như một trận gió thổi tới có thể thổi nàng bay đi. Hiện tại, ngũ tỳ mỗi ngày ngóng trông thư của Thủy Trạch đến sớm một chút, chỉ có lúc đó, Đại Ngọc mới có thể quay lại một chút tinh thần, sẽ không một mực trầm lặng ở trong buồn đau.
Lâm Hạo Ngọc đã trở về, về tới Lâm gia, sinh ra hai mươi năm lần đầu tiên về nhà. Nhìn thấy, lại là phướn trắng, linh đường, và quan tài ngủ say trong thính đường. Từ đáy lòng tuôn ra vô tận đau xót, đó là cảm giác huyết mạch tương liên a. Người nằm trong quan tài là mẹ ruột sinh ra hắn a! Đứa bé khoác áo gai để tang trước linh đường chập chờn theo gió, mong manh yếu đuối khiến người đau lòng, một trận gió thổi tới sẽ ngã xuống. Cái người già nua kia là cha của mình sao? Vẫn là tên thám hoa lang phong độ tuấn nhã kia sao? Lúc này, ông chỉ là một người trượng phu mất đi thê tử mà thôi! Mình vẫn về trễ sao? Trông mong nhiều năm như vậy, về nhà nhìn thấy đến cũng là âm dương xa cách. Đúng là đau triệt nội tâm.
Vừa định vào phủ, hắn tai mắt linh mẫn lại nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, nhìn về phía phát ra thanh âm, đó là một thiếu niên toàn thân áo bào gấm màu mực, mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, sắc mặt lo lắng, cách Lâm phủ trăm mét, quăng ngựa, chạy về phía Lâm phủ, thân thủ mạnh mẽ lưu loát, nhìn thoáng qua Lâm Hạo Ngọc đứng ở trước cửa, rồi vào Lâm phủ, Cái ánh mắt đó lạnh như băng nhập vào đáy tim người. Ngay cả Lâm Hạo Ngọc quanh năm sống ở núi tuyết nhìn cũng không khỏi đáy lòng rét run.
"Đại nhi, Trạch ca ca tới, Trạch ca ca tới." Thiếu niên mặc bào gấm màu mực đó là Thủy Trạch, nhận được tin Giả Mẫn bệnh nặng không khỏi, hắn liền ném tất cả sự vụ, ngựa không ngừng vó chạy tới Dương Châu, trên đường không biết mệt chết bao nhiêu con ngựa, chỉ mới mười ngày đã chạy đến Dương Châu. Nhìn thấy con người trong lòng gầy yếu trước linh đường kia, tim lại đau từng cơn, vội chạy vào trong phủ, ôm Đại Ngọc an ủi nàng.
Giả Mẫn chết đi về sau, không biết Đại Ngọc khóc bao nhiêu lần, mắt sưng phù, đau đớn vô cùng. Nhưng từ khi dựng lên linh đường này, Đại Ngọc dường như mất hồn vậy, mỗi ngày chỉ quỳ ở chỗ này, nhìn vào quan tài, không nói được một lời, người khác hỏi cái gì cũng chỉ gật đầu lắc đầu. Mỗi ngày mỗi đêm ngủ ở trước linh đường, Vương ma ma mọi người mới có thể ôm nàng về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay cũng như vậy, Thủy Trạch xông vào nội đường, ôm Đại Ngọc. Cảm giác ấm áp này, khiến Đại Ngọc tâm thần hoảng hốt, "Mẹ..." Giọng nói mềm mại khàn khàn, khiến Thủy Trạch thiếu chút nữa đều chảy ra nước mắt.
Nghe thấy giọng Thủy Trạch, Đại Ngọc mới ý thức đến đây không phải là Giả Mẫn, mà là Trạch ca ca cái người cực kỳ yêu thương che chở mình. Trạch ca ca a! Nhớ tới Giả Mẫn nói mình cũng từng có một anh trai, nhân thế lòng chua xót dũng mãnh tràn ra, nước mắt làm ướt quần áo Thủy Trạch, cắn chặt môi dưới, môi đỏ sẫm càng tăng sắc mặt tái nhợt, làm cho người đau lòng vô cùng.
"Đại nhi, Đại nhi, khóc thành tiếng đi! Khóc đi, khóc đi." Thủy Trạch ôm Đại Ngọc, cũng không phát giác mình đã sớm rơi lệ đầy mặt. Lâm Như Hải thấy Đại Ngọc khóc lên, bất giác thờ phào nhẹ nhõm, nước mắt cũng rơi như mưa, vỗ về quan tài, nghĩ đến ái thê nằm ở bên trong, nhưng mà sẽ không tỉnh lại nữa. Từ lúc đặt người vào quan tài sau, mình đã không còn có dũng khí mở quan tài ra xem ái thê một lần.
Lâm Hạo Ngọc vào phủ sau, nhìn thấy Lâm Như Hải nước mắt như mưa đang vỗ về quan tài, Đại Ngọc chính vùi ở trong lòng thiếu niên mới chạy phăng phăng vào kia, hai người ôm nhau mà khóc. Miệng giật giật, nhưng một câu cũng nói không ra lời, mắt hơi cay cay. Một bên quản gia thấy Lâm Như Hải và Đại Ngọc như vậy, chỉ có thể tự mình tiến lên chào hỏi Lâm Hạo Ngọc, lau nước mắt, nhìn nam tử này có vài phần giống lão gia và phu nhân, hỏi: "Vị công tử này, đến đây tế điện phu nhân nhà ta?"
Lâm Hạo Ngọc không biết mình nên trả lời như thế nào, cũng chỉ có thể gật đầu. Cự tuyệt Lâm Nhân ở bên đưa tới hương nến, đi về phía trước mấy bước, quỳ gối trước linh tiền, dập mạnh đầu mấy cái, hắn là người tập võ, dùng sức như vậy, trước linh đường đã lộ ra vết rạn mờ. Lâm bá nhìn thấy Lâm Hạo Ngọc kính cẩn như thế, còn tưởng là người của Giả phủ, liền tiến lên bẩm báo Lâm Như Hải, đợi đến lúc Lâm Hạo Ngọc ngẩng đầu lên, liền gặp thấy ánh mắt Lâm Như Hải sáng quắc nhìn mình, cha con hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt tĩnh mịch của Lâm Như Hải hiện ra kích động, tình cảm chờ đợi được xoa dịu.
"Hài tư, tốt, tốt, tốt, mau đứng lên, theo ....ta đi vào nội đường." Thấy Lâm Như Hải kích động như vậy, Lâm Hạo Ngọc trong lòng ấm áp, đứng dậy nâng Lâm Như Hải đi vào bên trong.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện