[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)

Chương 11 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 11 Thời gian thấm thoát Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon (sài phòng = kho chứa củi)

Người đăng: kameleon

.
Hồi 11 - Thời gian thấm thoát. ----------------------------------------------------------------------------------------------- "Cô nương, cô nương."Tuyết Nhạn trong tay cầm một phong thư, hào hứng chạy về phía Đại Ngọc. "Tuyết Nhạn, ngươi đồ chân lợn này, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, vẫn không biết nặng nhẹ như vậy, nếu làm cô nương hoảng sợ phải làm sao bây giờ?" Tuyết Nhạn thè lưỡi, cười nói: "Tử Quyên tỷ tỷ, ta không nói nhiều với ngươi, mau tránh ra, ta muốn gặp cô nương." Nha hoàn nói lý với Tuyết Nhạn tên Tử Quyên, là năm đó Thủy Trạch về kinh sau đặc biệt chọn lựa ra, tinh tế đem tất cả mọi chuyện của Đại Ngọc như thói quen sinh hoạt hàng ngày, trạng huống thân thể... kể ra cho Tử Quyên nghe, mới phái nàng tới hầu hạ Đại Ngọc. Đi cùng còn có ba người Tử Yên, Xuân Tiêm, Thải Nhi. Tử Quyên tinh thông cái ăn hàng ngày, Tử Yên sở trường dược lý, Thải Nhi giỏi về thêu thùa, Xuân Tiêm một tay pha trà ngon. Từ khi Thủy Trạch phái bốn người Tử Quyên tới, Tuyết Nhạn cả ngày không có việc làm, cũng chỉ có thể đưa tin giúp Đại Ngọc, mỗi khi có thư tín, các đồ lặt vặt của Thủy Trạch đưa tới, tất cả Tuyết Nhạn đều phụ trách truyền lại. Bởi vì Tuyết Nhạn bị hào quang của bốn người Tử Quyên che đậy lại, cho đến về sau mọi người ở Giả phủ đều quên hẳn tiểu cô nương này, Tuyết Nhạn thật tốt tiếp tục phát huy tác dụng đưa tin của nàng. Xuân Tiêm bưng trà tới, cười nói: "Cô nương nhã nhặn lịch sự, sao ngươi không học được một tí nào thế. Mệt ngươi còn luôn miệng nói theo cô nương từ nhỏ, ta xem a, người ngoài không biết, chỉ nói Tử Quyên tỷ tỷ mới đi theo cô nương từ bé." Tuyết Nhạn không phục nói: "Ta vốn từ nhỏ theo cô nương, ngươi ước ao thì cứ ước ao đi, ta đưa tin cho cô nương, chậm trễ thế nhưng ngươi phụ trách?" Tử Quyên cười nói: "Đại quan truyền tin, ta cũng không dám ngăn cản ngươi, trách nhiệm này a, ta cũng chịu không nổi." Cùng Xuân Tiêm, hai người mỉm cười nhìn nhau, chậm trễ? Thái tử còn không lột đi da của các nàng. Đại Ngọc xem thư, mấy ngày nhăn nhíu mày cuối cùng cũng hơi giãn ra. Nhưng mà mỗi điều suy nghĩ luôn lái đi không được. Cất xong thư, chỉ hỏi Tử Quyên: "Thuốc hôm nay sắc xong chưa?" Tử Quyên nói: "Tử Yên đang sắc đâu, hôm nay cô nương nghỉ ngơi một chút đi! Có Tử Yên thì được rồi." Đại Ngọc khẽ thở dài, nói: "Ta đi đến chỗ mẹ trước, đợi thuốc sắc xong rồi, trực tiếp bưng lên đi!" Từ khi Lâm Như Hải đảm nhiệm chức Tuần Diêm Ngự Sử Dương Châu, Giả Mẫn càng phát ra bận rộn. Trong phủ đều là một đám người làm cũ của Lâm gia, hiển nhiên không cần bận tâm nhiều. Lúc Đại Ngọc mới tới Dương Châu, thật vất vả điều trị tốt thân thể lại yếu rớt xuống, sau này Thủy Trạch phái bốn người Tử Quyên đến, mới có thể kéo chậm lại bệnh của Đại Ngọc. Lâm Như Hải nhậm chức tác phong mạnh mẽ vang dội tự nhiên chọc đến quan viên từ chức nhỏ đến chức lớn ở Dương Châu đau khổ oán giận, một đống công việc béo bở này hiện tại bị Lâm Như Hải chiếm đi, mọi người ai chẳng muốn phân chén canh, chỉ là Lâm Như Hải tấm cửa sắt này ngay đơ không lay chuyển được. Nghe tiếng vợ chồng Lâm Như Hải phu thê tình thâm, con gái nhỏ trong nhà lại được thánh ân, tứ phong công chúa, liền đem chủ ý đánh tới hai người Giả Mẫn và Đại Ngọc. Vì vậy hai vợ chồng Lâm Như Hải một người diễn mặt đỏ một người diễn phản diện, đùa giỡn xoay quanh một đám quan viên, thương nhân. Phàm là người đến quý phủ tặng lễ đều không cự tuyệt. Hàng năm sinh nhật Đại Ngọc, hoàng đế nhất định đưa tới lễ chúc mừng, chắc chắn Bắc Tĩnh Vương cũng đích thân đến. Toàn bộ hối lộ đều đăng ký thành danh sách, do Bắc Tĩnh Vương đưa thẳng đến trong tay hoàng đế. Chuyện này cũng coi như báo đáp hoàng đế ưu ái đối với Lâm gia! Trong ba năm qua, bầu không khí Dương Châu nghiêm túc hẳn, từ lâu đã thay mới một lũ tham quan cũ. Chính là Giả Mẫn mỗi ngày suy nghĩ quá nhiều, còn phải ứng phó hư tình giả ý của những người nhà mẹ đẻ, sức khỏe càng ngày càng kém. Mời rất nhiều danh y, còn có Tử Yến dốc lòng điều trị. Nhưng thân thể vẫn từ từ hư nhược xuống. Cho tới hôm nay, càng phát nghiêm trọng. Đại Ngọc mỗi ngày phụng dưỡng ở trước giường, nói chuyện giải buồn với Giả Mẫn, mong muốn Giả Mẫn vui vẻ. Nhưng hiệu quả rất ít. Hôm nay dùng xong chén thuốc, tinh thần Giả Mẫn khá lên một chút. Kéo Đại Ngọc vào trong lòng, nói: "Đại nhi, thật ra con còn có anh trai." Nghe nói như thế, Đại Ngọc đám người đều kinh ngạc, chỉ trừ Vương ma ma, không có phản ứng như mọi người, một loạt chuyện xảy ra đã biết từ trước, vì bà chính là tên nha hoàn đóng giả thành Giả Mẫn khi Giả Mẫn rời phủ. Giả Mẫn đối xử với bà như chị em ruột. Nếu không ngày xưa làm sao có thể giả thành Giả Mẫn, yểm hộ Giả Mẫn rời nhà đâu? Tính biết rõ làm như thế sẽ phải chết, nhưng bà vẫn làm. Sau khi Giả Mẫn về nhà, bà bị giải vào sài phòng, (sài phòng = kho chứa củi), nửa sống nửa chết. Giả Mẫn vừa về nhà, trong nhà lập tức sắp đặt kén rể cho nàng, hơn nữa Vương phu nhân thêm mắm thêm muối, lão thái gia đang lúc nổi nóng đâu còn cố được nhiều như vậy, liền muốn đưa Vương ma ma cho quan phủ. Nếu Giả Mẫn không lấy cái chết ra ép buộc, phải giao Vương ma ma cho nàng, thì là chết cũng sẽ không lấy chồng. Thế này mới bảo vệ được Vương ma ma. Tài mạo Giả Mẫn từ lâu đã nổi tiếng ở kinh thành, một thời người cầu hôn đạp phá cánh cửa Giả phủ, trong đó phần lớn là con cháu quý tộc quan lớn, hiển nhiên Lâm Như Hải cũng ở trong số bọn họ. Nhân Giả Mẫn chưa lấy chồng chính là cô nương gia, tướng mạo cùng tài học đều là thượng đẳng, ở trong nhà tự nhiên áp trên đầu Vương phu nhân. Vương phu nhân không muốn Giả Mẫn lấy chồng tốt hơn mình, nhìn gia thế Lâm Như Hải điêu linh, lại chỉ là một thám hoa lang, liền ở bên tai Giả Chính thì thầm thổi gió. Giả Chính vốn thích người có tài, coi Lâm Như Hải văn thải phong lưu, lại được Vương phu nhân thì thầm bên tai, liền đề cử Lâm Như Hải với lão thái gia. Lão thái gia thấy Lâm Như Hải trúng thám hoa, tuy rằng gia thế suy tàn, nhưng dù sao tổ tiên cũng từng phong hầu, cũng được cho là đại gia. Việc Giả Mẫn rời nhà chưa chắc sẽ có người không biết, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng tuyển định Lâm Như Hải. Nào biết ý xấu của Vương phu nhân lại trở thành chuyện tốt, đạt thành một đôi giai ngẫu. Lúc thấy Lâm Giả hai người quy ẩn ở Giang Nam, Vương phu nhân trong lòng rất đắc ý. Nào biết Lâm gia im lặng mấy chục năm đột nhiên đổi vận, con gái Giả Mẫn còn được phong công chúa. Con gái của mình lại phải trông mong tống vào trong cung, còn phải đút lót trên dưới. Dĩ nhiên Giả mẫu vui mừng ngày xưa chọn đúng con rể. Ngược lại Vương phu nhân tức gần chết. "Chúng ta đành phải để Hạo nhi ở lại trong núi tuyết, tuy sống được mười năm, cũng tốt hơn sống được hơn nửa năm rồi chết non a." Nghe Giả Mẫn hồi ức chuyện cũ, mọi người đã sớm đau tận đáy lòng, "Đã nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối ta cũng không muốn nhớ tới chuyện này, chỉ là hôm nay, ta càng ngày càng nhớ tới Hạo nhi. Không biết nó ở trong núi tuyết có bị lạnh không, có đói bụng không? Nếu nó còn sống, năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi!" "Mẹ, vì sao trong mười năm đó, các ngài không đi gặp anh con?" "Mẹ và cha con thành thân về sau, cũng muốn đi vào núi tuyết gặp anh con, thế nhưng, không tìm được con đường đó. Dần dần liền hết hy vọng." "Mẹ, ngài còn có Đại nhi a, mẹ phải mau chóng khỏe lên, đợi thân thể mẹ khỏe mạnh về sau Đại nhi liền theo cha mẹ đi tìm núi tuyết kia, giả sử nếu anh con còn ở trong núi tuyết, nhất định sẽ nhớ cha mẹ, nhất định sẽ muốn gặp Đại nhi đứa em gái này." Giả Mẫn nhẹ nhàng cọ sát đầu Đại Ngọc, nói: "Nếu còn ở, hiện tại cũng chỉ là một cái mộ đất mà thôi, cũng đã hóa thành tuyết trắng mênh mông rồi." Từ lâu, Lâm Như Hải đứng ở ngoài cửa sổ nước mắt rơi đầy mặt, lại nghe thấy Giả Mẫn nói: "Về sau chúng ta hồi kinh, Thủy bá bá con cũng biết chuyện của chúng ta, nhiều năm qua vẫn phái người tìm hiểu nơi núi tuyết, nhưng là người đời đều không biết có một nơi như thế. Những thích khách này, trong đó cũng có người của tứ đại gia tộc, đấy cũng là lúc ta gả cho cha con mới biết. Tứ đại gia tộc và Trung Thuận Vương phủ nhất chí đồng lòng, một vinh quang tất cả đều vinh quang. Qua nhiều năm như vậy, vẫn còn dã tâm a. Về sau ta biết nguyên do sự tình, mới theo cha con lui ẩn Giang Nam, chưa lần nào trở lại kinh thành thăm mẹ già một lần." "Đại nhi, từ lúc con được phong công chúa sau, bà ngoại con nhiều lần cử người đến nói hy vọng mẹ dẫn con về kinh thăm bà. Mẹ hoãn một lần rồi lại hoãn, hiện tại, mẹ sợ không thể hoãn được nữa rồi, chắc mẹ phải ra đi trước bà ngoại con, ắt hẳn các nàng sẽ phái người tới đón con vào kinh, đến lúc đó cha con sẽ không tiện cự tuyệt. Tuy nói có phong hào công chúa, nhưng dù sao không coi là người hoàng gia, nếu con không đi Giả phủ, đến lúc đó các nàng sẽ truyền ra nói con tự cho mình rất cao, không tiếp thu thân thích các nàng. Nếu mẹ đi, con liền ủy khuất một chút, sống ở Giả phủ một thời gian, chờ cha con xử lý tốt chuyện Giang Nam xong, sẽ đón con trở về. Được không?" "Sẽ không, có Tử Yên ở đây, mẹ sẽ không chết, mẹ không cần Đại nhi nữa sao? Mẹ không cần anh con là bất đắc dĩ, hôm nay cũng không cần Đại nhi nữa sao? Tử Yên đều đem thân thể Đại nhi điều trị khỏe mạnh, nhất định mẹ sẽ khỏe lên." Từ lâu Đại Ngọc khóc khản cả giọng, hiện tại nghe Giả Mẫn nói như vậy, nội tâm sợ hãi từng đợt hoảng hốt. Càng thêm thương tâm. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang