[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)
Chương 10 : Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 10 Chuyện xưa như khói Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon
Người đăng: kameleon
.
Hồi 10 - Chuyện xưa như khói
-----------------------------------------------------------------
Nam tử tên Hạo Ngọc, mười bảy tuổi.
Sương trắng lượn quanh, kéo theo nam tử tư tự...
Giả Mẫn thuở nhỏ thông minh hiếu học, cha mẹ cưng chiều, so với hai người anh đẻ trước thông minh không gì sánh được, Quốc Công từng nhiều lần than thở sao Giả Mẫn sinh ra không là nam nhi. Bời vì cha mẹ cưng chiều, hơn nữa cũng khá tài hoa, nam tử bình thường dĩ nhiên là chướng mắt. Hay bảo tỳ nữ giả trang thành mình, còn mình giả trang thành nam nhi, lén chạy ra phủ, tham gia khoa cử, cùng một khóa với Lâm Như Hải. Hai người cũng bởi vậy mà kết bạn.
Hoàng đế khi đó vẫn là thái tử, từ nhỏ thân thiết với Lâm Như Hải, nghe thấy Lâm Như Hải nói kết giao với một cử tử tài hoa cao nhã, còn cố ý lật xem bài thi của hắn. Giả Mẫn dùng tên giả Giả Tam, ngâm thơ đối nghịch cùng với hai người, thật là vui vẻ, Thủy Thiên Vũ và Lâm Như Hải cũng không giấu diếm Giả Mẫn cái gì.
Khi đó, Lâm Như Hải ý chí hào hùng muốn đi khắp đại giang nam bắc, dĩ nhiên Thủy Thiên Vũ tán thành, lặng lẽ xuất cung kết bạn đồng hành. Giả Mẫn tuy hành tẩu rời nhà, nhưng dù sao cũng là nữ tử, đối với đề nghị của hai người, vô cùng động lòng, cuối cùng tuổi trẻ hay mơ mộng, không cần biết đến hậu quả, theo hai người du lịch.
Thủy Thiên Vũ thân phận dù sao cũng mẫn cảm, bình sinh Giả Mẫn không thích nhất chính là ăn chơi trác táng, trong lòng đối với Thủy Thiên Vũ khó tránh khỏi có ấn tượng không hay. Nội tâm sinh vài phần cảm giác gần gũi với Lâm Như Hải hơn.
Ba người dạo chơi ở bên ngoài hơn một năm. Khi nhiệt huyết vui đùa tản đi sau, nội tâm Giả Mẫn không khỏi lo lắng, mình rời nhà gần tới hai năm, vì không để cho cha mẹ tìm đến mình, ngay cả lời nhắn cũng chưa từng cho người mang về. Bình thường nàng luôn hiếu thuận, hiện tại khẳng định cha mẹ rất tức giận. Nhưng mình là thân con gái, Lâm Như Hải và Thủy Thiên Vũ cũng là người hào hiệp. Lúc trước cũng đã nói tất cả ở nhà đều dàn xếp xong rồi, hôm nay sẽ nói như thế nào với hai người đây? Chẳng nhẽ bày tỏ thân phận sao.
Ngày thứ hai đi ra ngoài chơi, khó tránh khỏi suy tư trầm trọng, tâm tình nặng nề. Ngay cả thưởng thức cảnh sắc cũng không có tâm tình. Đang lúc muốn đem tất cả nói rõ với Lâm, Thủy hai người thì đụng phải thích khách do Trung Thuận Vương phủ và Giả, Sử, Vương, Tiết bốn nhà phái tới. Mục tiêu chính là Thủy Thiên Vũ. Trung Thuận Vương là bá phụ của Thủy Thiên Vũ, một mặt phái người ám sát Thủy Thiên Vũ, một mặt an bài nhân thủ trong cung, dự định tiến hành bức vua thoái vị. Lúc đó Bắc Tĩnh Vương ở tận tái ngoại, liền tính muốn cứu viện cũng không còn kịp nữa.
Tứ đại gia tộc và Trung Thuận Vương có chung chí hướng, cùng nhau phái người đến đây ám sát. Chuyện này sau bị Giả Mẫn biết, thế mới chịu gả cho Lâm Như Hải, theo ông quay về Giang Nam, không trở lại kinh thành, không gặp mẹ già.
Lúc đó ba người đang du ngoạn ở trên núi, cho dù ám vệ của Thủy Thiên Vũ muốn tới cứu viện cũng không còn kịp nữa. Dưới tình thế cấp bách, Lâm Như Hải đổi áo với Thủy Thiên Vũ chia ra mà chạy. Vì để tránh cho Thủy Thiên Vũ mục tiêu quá lớn, Lâm Như Hải mang theo Giả Mẫn, hai người nắm tay nhau mà chạy, dẫn thích khách rời xa Thủy Thiên Vũ. Hai người bị bức thằng đến bên cạnh vách núi, Lâm Như Hải cười khổ nói: "Tam đệ, liên lụy ngươi."
Trong lòng Giả Mẫn lúc đó cái gì cũng không có, không có cha mẹ, không có tử vong, chỉ có niềm tin vì huynh đệ Lâm Như Hải không để ý đến sống chết. Cười một cách tự nhiên, nói: "Nhị ca, có thể gọi Mẫn muội được không?"
Nghe thấy Giả Mẫn đổi giọng nữ tính, Lâm Như Hải kinh ngạc, cười to nói: "Mẫn muội, Mẫn muội, quả thực không phụ chữ 'Mẫn' này a!" Lại nói: "Hôm nay bị buộc đến tận đây, cũng là số mệnh của ta, sự an nguy của cá nhân ta làm sao so được với thiên hạ bách tính đâu? Cho dù như vậy, ta cũng 'Thà rằng____làm____ngọc____vỡ, không____làm____ngói lành'."
Từ trong mắt Giả Mẫn, cùng thấy được kiên định tín niệm như vậy, hai người ôm nhau nhảy xuống hư không. Nhanh chóng rơi xuống, trong lòng hai người đã không có sống hay chết, chỉ cầu khẩn Thủy Thiên Vũ bình an mà thôi.
Khi hai người tỉnh lại, là đang ôm nhau nằm ở trên giường trúc, đồng thời trong lòng cả kinh, niềm vui sướng tràn ra từ trong đáy lòng, ý niệm duy nhất chính là: mình không chết?
Lâm Như Hải cử động tay chân một cái, nhưng phát hiện cả người vô cùng cứng ngắc, còn có một luồng khí lạnh phát ra từ trong cơ thể, rồi trực tiếp ngã sấp xuống đất. Cửa vang lên một tiếng, đi vào một lão nhân tóc bạc da dẻ hồng hào. Sau khi lệnh hai người ăn từng quả trái cây một cầm ở trong tay xong, mỗi tay xách một người đưa ra khỏi nhà trúc, ném một cái vào trong ôn tuyền rồi biến mất không thấy người đâu cả.
Ngoại trừ một vòng đất đai xanh tốt bốn phía ôn tuyền, còn dư lại chính là tuyết trắng mênh mông.
Nguyên lai khi đó hai người nhảy xuống vách núi, dưới vách núi là một sơn cốc, sơn cốc toàn là tuyết. Hai người bị đông cứng nằm ở trong tuyết không biết trải qua bao nhiêu ngày mới được lão nhân phát hiện mang về nhà trúc. Thân thể hai người bị hàn khí xâm lấn, lão nhân mới cầm xà quả kia cho hai người ăn, cùng lúc đem hai người ném vào trong ôn tuyền xua tan hàn khí.
Xà quả tuy có thể trị lạnh, nhưng lại có tác dụng phụ. Kỳ thực cũng có dược vật trị lạnh tốt hơn, nhưng lão nhân cố ý lấy xà quả cho hai người ăn. Đơn giản là: tính chất của rắn vốn dâm loạn. Không biết ngâm người trong ôn truyền bao lâu, hàn khí dần xua tan, tác dụng phụ của xà quả cũng thể hiện ra.
Giả Mẫn và Lâm Như Hải liền ở ôn tuyền trong núi tuyết này, trình diễn một cảnh xuân cung đồ...
Trong núi không có ngày tháng, càng đừng nói nơi tuyết phủ trắng xóa này, từ lúc hai người tỉnh lại sau, sống ở trong cốc núi tuyết đã gần một năm rồi. Bụng Giả Mẫn đã sớm phình to lên, mang thai mười tháng, sinh ra một bé trai, đó là Hạo Ngọc. Trong núi, ngoại trừ lão nhân cũng chỉ có hai người bọn họ, hai người đã từng đồng sinh cộng tử, đều thưởng thức lẫn nhau, loại tình cảm này, liền biến thành ái tình đẹp nhất trong thế gian này.
Lâm Hạo Ngọc, chính là kết tinh tình yêu của hai người.
Sau khi hai người tỉnh lại, cũng đã nói với lão nhân chuyện bị đuổi giết trước đấy. Đối với chuyện này lão nhân cũng không có phản ứng gì. Sinh ra đứa bé sau, cuối cùng Lâm Như Hải không nhịn được nói với Giả Mẫn: "Mẫn nhi, hiện tại Hạo nhi cũng sinh ra rồi, ta nghĩ, chờ hơn tháng nữa, chúng ta liền tìm đường xuất cốc đi! Ta thật sự lo lắng Vũ."
Giả Mẫn ôm con, gật đầu đáp ứng.
Lão nhân lại nói: "Hai người có thể xuất cốc, nhưng đứa bé này phải lưu lại, người nó vốn thể hàn, trước đó hàn khí còn thừa lại trên người các ngươi đều chuyển đến trên người nó. Nếu không để lại nó ở đây, chắc chắn nửa năm sau cơ thể đông lạnh mà chết, chỉ có ôn tuyền trong cốc này mới có thể cứu nó. Nhưng cũng chỉ duy trì sinh mệnh của nó tối đa mười năm mà thôi!"
Nghe xong lời này, trong lòng hai người thống khổ vô cùng, nhưng vì con, cũng chỉ có thể để nó ở lại đây. Sống được mười năm dù sao vẫn tốt hơn chỉ có nửa năm.
Thật ra đây cũng chỉ là cái cớ để lão nhân lưu đứa bé lại. Nếu như Hạo Ngọc ngâm ôn tuyền ba năm lại thêm thảo dược ở đây, nhất định bồi dưỡng thành một thân thể bách độc bất xâm, chứ đừng nói tới bỏ mạng. Ban đầu cho hai người ăn xà quả là vì để hai người sinh ra một cái tiểu oa nhi đưa cho ông ta chơi, hiện tại như thế nào sẽ để cho bọn họ mang Hạo Ngọc đi đâu.
Hai người dựa theo lão nhân chỉ đường ra khỏi sơn cốc. Trên đường về, Lâm Như Hải liền ngâm ra bài ((Tuyết sơn hành)):
Sương tuyết mông lung không che được đôi mắt sáng nhu tình. Người ngọc thêm rượu cười hỏi: Quân có thể uống được nữa không? Trước nhà tuyết trắng nhẹ phiêu giống như hồ điệp. Lãng tử giang hồ, tay nâng chén rỗng, ha hả hướng trời cao.
Mộng xa vạn dặm, nguồn sông Hoản, cùng phần thưởng kiều yến, thả hồ sen. Nguyện ước bấy lâu, du ngoạn đến chân trời, ủng mỹ nhân chỉ điểm giang sơn giống như Hán Vũ năm nào. Những thứ này, đều là Lâm Hạo Ngọc nghe lão nhân tự thuật cho hắn nghe. Về sau, Lâm Như Hải mới biết nhi tử không chết. Mỗi năm đều viết một phong thư cho Hạo Ngọc, kể chuyện trong nhà, song không dám để cho Giả Mẫn biết việc này. Tâm của người mẹ hiền a, nếu Giả Mẫn biết chuyện này, đã sớm đi vào núi tuyết gặp Hạo Ngọc rồi. Bởi vậy Giả Mẫn mới vì chuyện không sinh con trai cho Lâm gia mà canh cánh trong lòng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện