[Dịch] Tần nhi ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu)

Chương 1 :  Quyển thứ nhất Mới vào kinh Hồi thứ nhất Bách hoa nghênh Tần

Người đăng: kameleon

.
Ngày đẹp trăm hoa đua nở, Chưa tới hoa triêu(1) xuân một nửa. Nở rực rỡ muôn tía nghìn hồng, Ra sức trang điểm chúc thần hoa. Giữa mùa xuân tháng hai, chính trực tiết hoa hồng cành xanh, hương hoa nở rộ. Ngày hôm nay, trong lúc tiểu thương đang bán ra hoa trồng, theo thường lệ dùng sợi vải đỏ hoặc giấy hồng bó buộc cành hoa, rất nhiều người nhà chăm sóc hoa cũng đem các loại giấy hồng tơ lụa treo ở trên cành hoa, cầu chút vui mừng may mắn, cầu được Bách hoa chủ bảo hộ, hy vọng năm nay có nhiều thuận lợi. Quang cảnh ngoài thành Cô Tô tú lệ hợp lòng người, non song tươi đẹp tạo thành Thái Hồ có đủ phong tình Giang Nam. Tại đây hiển nhiên là nơi người ta đến tu dưỡng thả lỏng rất tốt. Một người nam tử lam sam tay cầm quạt xếp, thoải mái đứng ngắm cảnh ở trên cây cầu Hỉ Thước nổi tiếng Cô Tô. Thỉnh thoảng hỏi nam tử ở bên cạnh: "Cái tên Như Hải này sao vẫn chưa tới?" Nam tử thanh âm hơi thé, có chút bén nhọn, cung kính nói: "Có lẽ không biết lão gia đột nhiên đến, nhất thời không biết nên làm như thế nào." Quạt xếp trong tay gõ trên đầu của hắn cười nói: "Ngươi ngược lại coi hắn là loại phàm tục đó, có lẽ cũng có rất nhiều năm không gặp, không biết hắn còn nhớ đến ta người huynh trưởng này không?" Phía xa một người bộ dáng gã sai vặt bước nhanh chạy tới, thở dốc nói: "Lão gia, Lâm phu nhân đột nhiên sắp sinh con, trên dưới Lâm gia không có người rảnh rỗi chú ý đến nô tài, cũng chưa từng đem tin tức của lão gia thông báo với Lâm lão gia." Nam tử cười nói: "Việc này thật đúng dịp, hôm nay lại đụng tới việc vui lớn như vậy. Chúng ta tự mình đi xem mới được." Dứt lời bước đi lên phía trước, người ở phía sau nhắm mắt theo đuôi. Lâm gia ở Giang Nam cũng được tính là thế gia đại tộc, trăm năm trước từ kinh thành dưới chân thiên tử di chuyển vào nơi non xanh nước biếc nội thành Cô Tô này, đã từng ở Giang Nam nhấc lên sóng to gió lớn. Chỉ là xưa nay Lâm gia hướng tới tránh đời tị thế, đối đãi với người khiêm nhượng có lễ, thích làm việc thiện. Chỉ có không thích cùng người trên quan trường tục thế làm quan hệ, cho nên tới nay vẫn càng ngày càng lại để cho người quên lãng. Tuy là như thế, nhắc tới Lâm gia, ngay phụ nữ trẻ em đều biết đến. Đi qua cầu Hỉ Thước, đổi đến cửa đảo Bách hoa, ở chỗ sâu nhất đảo chính là gia trạch của Lâm gia. Lâm phu nhân sinh con cũng được một lúc lâu rồi, nhân thấy Lâm gia lớn bé vội lên vội xuống, mỗi người đều biết chủ mẫu Lâm gia hoài thai mười tháng, bây giờ đã đến lúc sinh nở, dân chúng địa phương phần lớn nhận được ân đức của Lâm gia, tất cả đều thành tâm cầu khẩn Thượng thiên phù hộ Lâm phu nhân mẹ tròn con vuông. Nam tử áo lam kia vừa qua khỏi cầu Hỉ Thước, đi về phía sâu nhất đảo Bách hoa, lúc này đột nhiên nghe được một hồi tiên nhạc bồng bềnh, cửa Lâm phủ tràn đầy mây tía, phòng sinh đàng kia ánh sáng tím càng thêm mạnh mẽ. Tất cả mọi người đều bị dị tượng này ở hấp dẫn, lúc này càng là ngửi được từng đợt hương hoa ập vào mũi. Mặc dù là giữa mùa xuân, thế nhưng hôm nay, trong thành Cô Tô trăm hoa đua nở, từng trận tiên nhạc, ánh sáng tím ngút trời, làm sao không để cho người ngạc nhiên. Chỉ nghe thấy một tiếng khóc nỉ non vang lên, thay đổi phá tan ánh sáng tím, tiên nhạc, từng đợt hương hoa cũng bị một hồi dị hương tản phát ra từ trong phòng sinh làm tản đi rồi. Trong phòng sinh tất cả bà tử, nha hoàn đều kinh ngạc, nữ oa này mặt mày trong sáng, rất có phong thái tiên tử, hơn nữa lại không giống với em bé mới sinh ra, so với em bé ba bốn tháng làn da càng thêm tươi sáng. Dù là như thế, các bà tử nha hoàn vẫn làm xong công việc của mình, tắm sạch thân thể cho em bé, cẩn thận bế bé gái đó đi ra. Ngoài cửa sớm đã có một nam tử bạch sam nho nhã lo lắng chờ đợi không kiên nhẫn được nữa, hiện thấy bà tử ôm hài tử đi ra, vội tiếp lấy, thấy hài nhi này nói là: mặt như ngọc, mi như đại, nước da sáng bóng, trán gian dung mạo diễm lệ, lộ ra một cỗ phong tư thanh tú. Làn da lại không giống tiểu hài tử khác mới sinh ra bình thường nhăn nheo. Bộ dạng như vậy, người không biết còn tưởng là hài tử ba bốn tháng nha. Chỉ là sắc mặt đặc biệt hồng, giống như hơi có bệnh. Ngay sau đó nha hoàn bà tử trong phòng nối đuôi nhau mà ra, nam tử ôm trẻ mới sinh đi vào trong phòng sinh . Bên trong sớm đã thu thập xong, mùi thơm kỳ lạ tràn đầy trong phòng, nhìn nữ tử trên giường kia, tuy là vừa sinh sản xong, thế nhưng vẫn không che hết phong tư ngày xưa. Nghĩ từ để hình dung như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn kia không khỏi rơi vào khuôn sáo cũ, chỉ dùng tám chữ 'Dao trì không hai, Tử phủ vô song' hình dung cũng đã đủ! Nữ tử thấy phu quân ôm hài tử tiến đến, cười nói: "Mau để ta nhìn thấy hài tử." Nam tử cẩn thận đem hài tử nhẹ gối ở trên giường, ngữ khí tràn ngập tự hào, cười nói: "Hài tử nhà chúng ta thế nhưng là đứa bé xinh đẹp nhất đây này!" Nữ tử trêu đùa hài nhi giờ phút này đã ngủ say cười nói: "Nào có phụ thân khen ngợi nữ nhi nhà mình như thế, nói ra cũng không sợ người chê cười." Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Ngoài cửa tiểu nha hoàn nói: "Lão gia, phu nhân, bên ngoài khách nhân tới muốn gặp lão gia ạ!" Nam tử đứng dậy tạm biệt hai mẹ con, phân phó bà tử nha hoàn chăm sóc cẩn thận xong, đi ra ngoài hỏi: "Có nói là ai?" Nha hoàn đáp: "Chưa từng nói." Nam tử nghe thế âm thầm nghĩ ngợi, nhất thời còn thật sự là nghĩ không ra sẽ là ai đến. Mới đi vào sảnh tiếp khách, chỉ thấy một nam tử áo lam đi dạo trong sảnh thưởng thức mọi thứ, đứng ở ngoài cửa một nam tử trắng ngần. Nam tử kinh hãi, vội bình lui mọi người, trang trọng hành lễ:"Thần khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nguyên lai nam tử áo lam kia chính là đương kim hoàng thượng Thủy Thiên Vũ, nam tử trắng ngần kia chính là thiếp thân thái giám tổng quản của ông ta Mang Quyền Mang công công. Thủy Thiên Vũ cười vang nói: "Xa cách mấy năm, Như Hải ngươi hôm nay cũng làm cha rồi, nhưng lại không nhận ta người đại ca này nữa." Ngươi nói đó là ai, Như Hải kia, họ Lâm tên Hải. Nhiều năm trước trúng Thám Hoa, lại từ chối không tiếp thu triều đình bố trí, chỉ lĩnh chức quan nhàn tản Lan Thai Tự đại phu, mang theo thê tử quy ẩn ở Giang Nam này. Lâm gia gia thế thanh quý tự không cần phải nói, tổ tiên chính là bốn đời liệt hầu, năm đời thư hương, đến Lâm Như Hải đời này lại càng là đầy bụng tài hoa xuất chúng, vốn triều đình thương xót Lâm gia bọn họ tông tự không thịnh phong hắn làm Vĩnh Yên hầu, chỉ là Lâm Như Hải tự muốn xuất sinh từ khoa cử, thế nhân còn tưởng rằng cả chuyện phong hầu này chỉ như vậy thôi, nào biết đâu rằng hoàng đế này đương sơ cùng Lâm Hải kết bái lúc còn nói muốn phong hắn làm Vương, hai người thương lượng một phen, hoàng đế mới lui một bước phong Hầu cho hắn, làm sao sẽ thu hồi đơn giản thế, chỉ có ít người biết mà thôi, rất nhiều người còn tưởng rằng đây chỉ là hoàng thượng nói đùa. Thiếu xót duy nhất là người đến trung niên mới có nàng này, lại không có huynh đệ chú bác khác, hắn đối với thê tử cũng là tình sâu mãi mãi, thề không nạp thiếp, chính ứng với câu "Một đời một thế một đôi người" (cuộc sống chỉ có hai người mà thôi) Lâm Như Hải nghe xong lời kia, vội vàng nói: "Lúc trước tuổi trẻ mơ mộng...Điều này..." Nói chưa xong, Thủy Thiên Vũ phất tay áo một cái, giả vờ nổi giận nói: "Nghĩ tới hôm nay ngươi có thê nữ làm bạn, liền không quan tâm ta người đại ca này nữa, bỏ đi bỏ đi, ta thế nhưng định trước là người cô độc cả đời rồi đây." Lâm Hải cười khổ nói: "Hậu cung của ngài có vô số giai lệ, tại sao lại nói cô độc?" Hoàng đế giận dữ nói: "Nhiều năm không thấy, Như Hải ngươi từ lúc nào cũng muốn học quan trường khách sáo đó đến chiếu lệ ta rồi? hậu cung của ta, những người kia mỗi ngày lục đục với nhau, vốn định đến nơi đây của ngươi có thể thanh nhàn một chút, không nghĩ tới hôm nay ngươi đối với ta như vậy! Tuy nói khắp thiên hạ, đều là đất của vua, suất đất kế bên, đều là của bề tôi, ngươi một khi leo lên đại bảo kia rồi, nhưng hiện tại chăng bằng bách tính bình dân có nhiều tự tại! Nghe xong lời này, Lâm Hải chỉ thở dài nói: "Vũ cần gì nói những này, hướng về phía ta kể khổ sao? Chỉ là hôm nay muốn tới cũng không chỉ đơn gian kể khổ như vậy đi!" Hoàng đế cười nói: "Hiện nay Trẫm chỉ coi ngươi đã từng sống quen những ngày nhàn tản rồi không muốn lại phải ứng phó vòng xoáy trong triều, nhưng là Giang Nam này diêm vận một chuyện nhưng thực sự không phải ngươi không ai làm được nữa." Lâm Hải cười khổ nói: "Thật sự là không phải ta không thể sao? Nghĩ đến trong triều người tài hoa so với ta có nhiều đi!" Thủy Thiên Vũ nhàn nhã bưng trà nói: "Nhớ 'Cuồng thư sinh' kia hôm nay cũng sẽ tự than thở tài không bằng người? Chỉ là người đáng giá Trẫm tín nhiệm hôm nay lại có mấy người?" Thấy Lâm Như Hải muốn từ chối, Thủy Thiên Vũ chỉ nói: "Hôm nay Cô Tô trăm hoa đua nở, tiên nhạc bồng bềnh, lại đúng lúc là Mẫn muội sinh sản, sợ là Bách hoa chủ tới nhà họ Lâm ngươi, còn không ôm em bé tới cho ta người bá bá này nhìn xem." Nhắc tới hài tử, trên mặt Lâm Hải hiện lên dáng tươi cười, chỉ nói: "Phải rồi, đừng nói ta 'cuồng', hài tử nhà ta vẫn là trẻ sơ xinh đẹp nhất." Dứt lời liền phân phó bà tử lệnh nhũ mẫu ôm hài tử tới. Gặp lúc em bé vừa bú sữa xong, lúc này đang ngủ say, toàn thân tràn ngập dị hương bất đồng với trẻ sơ sinh khác. Hoàng đế từ trong tay Mang Quyền tiếp nhận em bé, cười nói: "Hôm nay nhìn thấy, đứa bé này đúng là Bách hoa chủ rồi, thế nhưng đã đặt tên?" Lâm Như Hải trả lời: "Vẫn chưa." Thủy Thiên Vũ nhẹ nhàng đong đưa em bé trong tay, sợ sơ sẩy một cái đánh thức nó. Phải biết rằng, cả đời này ông ta còn chưa ôm qua trẻ mới sinh, ngay cả con của mình đều hiếm từng che chở như thế, nhìn em bé nói: "Oa nhi này mặt như ngọc, mi như đại, liền gọi Lâm Đại Ngọc đi! Quận chúa Vĩnh Yên hầu gia này liền làm quận chúa Hòa Uyển!" Tuy là chưa từng ban chỉ sắc phong, chỉ là miệng vàng lời ngọc cũng chính là như thế a! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang