[Dịch]Tận Kiếp Phù Du - Sưu tầm

Chương 16 : Kết

Người đăng: 

.
Thỉnh thoảng Diêm Vương có đến Bạch Hạc Trì xem Thiên Ngạn, lại thấy Hoa Tư tiếp mình như chủ nhà. Lão không biết vị Đế Quân này đã sinh tình với Thiên Ngạn từ bao giờ. Mãi mới lấy được dũng khí hỏi: “Đế Quân, không biết ngài có tình cảm với tiểu Thiên Ngạn nhà ta từ bao giờ” Có thể Thiên Ngạn lớn hơn Diêm Vương không chỉ vài chục vạn năm, nói ra thì có hơn cả mấy cái 30 vạn của Khương Kính cộng vào. Ấy thế mà lão vẫn gọi tiểu Thiên Ngạn rất xuôi tai. Âu cũng là do ngoại hình đi. Hoa Tư mỉm cười, vừa rót trà vừa thong thả: “Ngài nói sai rồi. trước kia là do Ngạn Ngạn lưu luyến, lúc nào cũng mang ta theo người, nửa bước không rời” Diêm Vương cau mày: “Phải không?” Hoa Tư vẫn thong thả: “Diêm vương, nghe nói Tưởng Hân dạo này đang ở Ma Vực thì phải?” Diêm Vương nghe xong, không ngoái đầu mà bay thẳng đi. Không biết đã bao lâu rồi. Ngày ngày, Hoa Tư bế Thiên Ngạn đến Lạc Hà ngắm hoàng hôn. Ngày ngày, chàng đưa nàng đến căn nhà gỗ bên bờ Thiên giang nhìn tuyết trên Nam Vụ. Ngày ngày chàng bế nàng đi trồng từng khóm bỉ ngạn trải từ trước cầu Thất Đoạn đến tận núi Côn Lôn. Năm năm tháng tháng qua đi, mái tóc Thiên Ngạn đã trắng xóa, bay bay như tuyết đầu mùa. Không biết tại sao, Hoa Tư cũng ngân phát đầy đầu. Tính ra cũng đã một vạn năm, Thiên Ngạn vẫn chưa tỉnh, hoặc sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh. Bao nhiêu năm, biển cả hóa nương dâu. Bao nhiêu năm, tiểu thế tử con trai vị thứ phi của Thiên quân đã được phong làm thái tử Thiên tộc. Bao nhiêu năm, bỉ ngạn trải dài từ Bạch hạc trì đến tích Bích cũng nở hoa mấy mùa rồi. Bỉ Ngạn hoa , ngàn năm nở, ngàn năm tàn. Là hoa thì không có lá, mà là lá thì không thể nở hoa. “Ngạn Ngạn, ta không biết cái gì là duyên, cái gì là phận. Ngàn vạn năm qua, với ta, Tình là giữ lấy. Bởi thế, ta nguyện nắm tay nàng đi suốt quãng đời còn lại” “Ngạn Ngạn, ta từng nghĩ, nếu nàng không còn thì lục giới tồn tại có ý nghĩa gì với ta không?” “Ngạn Ngạn, ngủ lâu như vậy, nàng không nhớ sư thúc sao?” “Ngạn Ngạn, đừng khóc” “Đêm nay, thất tịch lại mưa. Ngân Hà nước dâng cao quá” Chiều hôm đó, dưới ánh tà dương, bỉ ngạn bỗng nở đỏ rực rỡ, ánh đỏ không thê lương mà căng tràn sức sống. Hoa Tư thầm thì, cúi đầu hôn lên mi mắt Thiên Ngạn, một giọt nước mắt chảy ra. Thiên Ngạn giật mình, chớp mắt. Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt đẹp hơn tranh vẽ, ánh mắt Hoa Tư thoáng hiện lên kinh ngạc, không tin, nghi hoặc rồi vui sướng. Thiên Ngạn nhoẻn miệng cười. Nàng mơ một giấc mộng thật dài. Nếu Khương Kính không nói, có lẽ nàng cũng không nhận ra mình đã yêu Hoa Tư. Có thể là lúc Vu Hoành đem nguyên đan của chàng đặt vào lòng bàn tay Thiên Ngạn, khiến nàng có cảm giác ấm áp, quen thuộc biết bao. Có thể là khi nhìn thấy Tiểu Vũ Tư cô độc mà kiên cường, hay là lúc Chu Tam đưa nàng đi đắp tuyết trên Nam Vụ Sơn. Cũng có lẽ từ khi nàng lớn lến trong vòng tay sư thúc. Hoặc biết đâu là khi nghe tiếng lải nhải suốt ngày của ai đó. Hoa Tư mấp máy: “Ngạn Ngạn...nàng tỉnh” Chàng không biết nói gì. Có thể Ngạn Ngạn không yêu mình. bao nhiêu năm, nàng cũng chưa hề nói yêu mình. Năm đó chàng lại không thể bảo vệ nàng. Đau đớn thống khổ ấy… Thiên Ngạn thấy giằng xé trong mắt Hoa tư, nàng nổi tính muốn trêu đùa. Thiên Ngạn trịnh trọng ngồi dậy, lại phát hiện mình đang nồi trên đùi Hoa Tư. lại trịnh trọng đứng dậy, đi sang ghế đối diện. Nàng cất giọng, đã lâu không nói nên hơi khàn khàn: “Đế Quân không biết hạ cố đến Bạch Hạc Trì có việc gì chăng?” Hoa Tư trầm mặc. Thiên Ngạn lại hỏi: “Đế Quân ốm sao?” Hoa Tư vẫn trầm mặc Thiên Ngạn hỏi tiếp: “Nếu không có việc gì, hay là Thiên Ngạn tiễn ngài về” Hoa Tư vẫn không nhúc nhích. Thiên Ngạn mất kiên nhẫn, nghiêng đầu, thấy tóc mình bạc trắng, lại nhìn sang đầu Hoa Tư cũng trắng muốt, lòng chợt lặng đi: “Đế Quân...hay là chúng ta thành thân nhé?” Hoa Tư ngẩng đầu lên , giãn ra một nụ cười: “Được. Nếu Ngạn Ngạn không chờ được…” Thiên Ngạn đen mặt. Người rơi nước mắt sau chuyện này nhiều nhất lại là Vu Hoành. Tối qua Đế Quân nói muốn thành hôn, lại còn đòi hỏi quá đáng, còn bảo chiều mai cử hành hôn lễ. Hắn lệ tuôn ròng ròng, vắt chân lên cổ mà chạy. Hôn lễ long trọng nhất lục giới cứ thế mà diễn ra. Mấy vị tiên quân vừa nhận được thiệp mời, đã tất bật chuẩn bị lễ vật rồi bay thẳng lên Cửu Trùng Thiên, chẳng là sáng người ta đưa thiệp mời, bảo chiều tổ chức hôn lễ, không chạy thì sao mà kịp được. Diêm Vương tặng cho tân lang tân nương hẳn một vé đầu thai vô thời hạn. Ti Mệnh còn hào phóng hơn, đem hẳn một quyển Ti Kiếp đi làm quà mừng, lại không quên dặn dò, bao giờ thích đầu thai thế nào, thì cứ ghi thế ấy vào sổ. Đêm động phòng, Hoa Tư vén khăn voan lên, quỳ một gối xuống, ngang tầm mắt với Thiên Ngạn đang ngồi trên giường, âu yếm nhìn nàng. Tân nương trang điểm diễm lệ, ánh mắt nhu tình, ẩn hiện chan chưa. Bỗng Hoa Tư phun ra một búng máu, thấm ướt khăn voan vẫn đang cầm trên tay. Thiên Ngạn lo lắng, đưa tiên khí vào người chàng xem, phát hiện Diệc Hỏa đang từ từ ăn mòn gân cốt. Hoa Tư mím cười trấn an: “Ngạn Ngạn, ta không sao. Là do sung sướng quá mà thổ huyết thôi” Thiên Ngạn liếc mắt nhìn chàng, kéo Hoa tư đứng dậy rồi đẩy chàng xuống giường, bắt đầu cởi y phục. Hoa tư hai mắt tỏa sáng, rồi lại ngân ngấn nước, y như mèo con: “Ngạn Ngạn...ta trao tất cả cho nàng...trao cả tấm thân trinh nguyên này cho nàng. Ngạn Ngạn nhất định phải nâng niu ta” Ngạn Ngạn không nói gì, máu mũi bỗng phụt ra. Nàng không loay hoay cởi áo nữa mà chuyển qua lau máu Hoa Tư lại nói: “Ấy phu nhân đừng vội, đêm còn dài mà” Thiên Ngạn vẫn đang loay hoay. Hoa tư không chờ nổi nữa, bật dậy đem nàng áp dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt, rồi lên mũi, lên môi nàng. Chàng đưa tay kéo một cái, y phục trên người Thiên Ngạn rơi xuống. lại dùng sức kéo y phục của mình, lưu luyến hôn xuống xương quai xanh tinh xảo, bầu ngực căng tròn, rồi cứ thế một đượng xuối dưới. Thiên Ngạn toàn thân run lên, vừa lo sợ lại vừachờ mong. Đêm hôm ấy, hỉ phòng thỉnh thoảng lại vang lên: “Hoa Tư, thiếp đau..” Hoa Tư dừng lại, đợi nàng thả lỏng thân mình. Chàng hôn lên môi, cố nuốt trọn đau đớn của nàng. Được một lúc “Hoa Tư, thiếp chuẩn bị rồi” Nàng ôm thật chặt tấm lưng chàng như muốn dung nhập hai cơ thể làm một, đưa nhau đi hết con sóng này qua con sóng khác. Lại được một lúc “Hoa tư...chàng là Thạch Thạch…Thiếp ngửi thấy mùi máu mình trong huyết mạch chàng” Hoa Tư cúi xuống nuốt hết lời Thiên Ngạn định nói tiếp. Giọng khàn khàn vang lên: “Thật không ngờ nàng còn sức để hỏi nhiều như vậy. tập trung cho ta…” Và đúng là đến ngày hôm sau. Thiên Ngạn không có khí lực lết khỏi giường. Hoa Tư ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng: “Năm ấy , nguyên đan của ta bị vỡ, vừa đúng lại rơi vào Bạch Hạc Trì” Thiên Ngạn nhỏm đầu dậy, chống cằm vào ngực chàng: “Sao chàng có thể rơi vào được chứ?” Hoa Tư hôn lên mặt nàng, mỉm cười: “Ta là ca ca của Nữ Oa, tất nhiên là vào được” Ngạn Ngạn quên mất, Nữ Oa cũng là con gái của Bàn Cổ. Giọng nàng lắp bắp: “ Vậy chúng ta.. chúng ta.. mối quan hệ này…” Hoa tư tủm tỉm : “Nàng không thấy yêu đương các đại sư thúc đang rất thịnh hành sao?” Thiên Ngạn không còn lời nào để nói. Biết trong người Hoa Tư có Diệc Hỏa, nàng là vị thần mang sức mạnh tái sinh, có thể chữa lành linh hồn mình, vậy hẳn chữa gân mạch của chàng không vấn đề gì. Thế nên, đêm nào Thiên Ngạn cũng đè Hoa Tư ra, qua ân ái truyền sinh khí cho chàng. Hoa Tư dù biết Thiên Ngạn hiểu lầm nhưng vẫn hoan hoan hỉ hỉ đón nhận. Thực ra hồi đó là do Thiên Ngạn không tỉnh nên cũng không muốn bài trừ, tói hôm đó quả thực là vì sung sướng quá mà thổ huyết. Khi Thiên Ngạn phát hiện ra đã là ba tháng sau. Kết quả của việc lao lực qua độ ấy là nàng có một tiểu bảo bảo trong bụng. Hoa Tư vuốt ve bụng nàng thủ thỉ: “Nếu là một tiểu Ngạn thì thật tốt. Còn nếu là một tên tiểu bất điểm… ta sẽ khiến nó hối hận vì đầu thai không đúng lúc, phá hỏng không khí của vợ chồng son chúng ta” Thiên Ngạn thực sự ngắn mặt. Sáu tháng sau, nàng sinh ra một cặp long phụng. Đứa bé trai đặt là Hoa Ngộ. Bé gái gọi Hoa Năng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang